Đường Lạc Lạc tự hỏi lòng mình, nếu như bản thân là một người đàn ông, gặp được loại con gái bám dai như Lâm Uyển Du, sợ rằng chỉ có thể đầu hàng, chỉ là, dù như vậy, lúc này trong lòng cô đã bực đến đỉnh điểm rồi.
Aaaa, không thể để loại con gái thích giật chồng của người ta như Lâm Uyển Du nổ tung ngay tại chỗ hay sao!
Đang trong lúc trong lòng Đường Lạc Lạc bấp bênh, Mặc Tây Thành cười hì hì bổ thêm một nhát dao.
- Này, cô đừng nói, nhìn hình bóng này, anh hai tôi và Lâm Uyển Du cũng khá xứng đôi đó!
Đường Lạc Lạc:…
Xứng cái con khỉ khô, trừ việc xứng về giới tính, đúng là nhìn không ra xứng đôi ở chỗ nào nữa.
Lâm Uyển Du ngồi vào xe Mặc Thiệu Đình, không nói gì mà cửa xe lại, hối thúc Mặc Thiệu Đình nhanh chóng lái xe.
- Cậu chủ nhỏ hôm nay lái một chiếc Limousine, có thể chở hết những người còn lại, chúng ta đi trước thôi? Thiệu Đình anh nghĩ ra đãi khách ở đâu chưa? Em biết có một khách sạn cũng không tệ, chúng ta đến đó đi, em dẫn đường cho, làm người dẫn đường cho anh, để bọn họ đi theo em là được, có được không?
Mặc Thiệu Đình bất lực, chỉ có thể lạnh lùng khởi động xe, lại sợ cứ không trả lời Lâm Uyển Du, đối phương sẽ làm ra những hành động quá khích, hôm nay các nhân viên đều ở đây, bị mọi người nhìn thấy ảnh hưởng rất không tốt.
Nghĩ như vậy, Mặc Thiệu Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc lạnh nhạt.
- Nếu người em không khoẻ, có thể không cần đi cùng, hôm nay là cuộc tụ tập của nội bộ nhà họ Mặc.
- Thiệu Đình, anh còn chán ghét em, còn có thành kiến với em, phải không?
Lâm Uyển Du chuyển động con mắt ngấn nước, nhẹ nhàng dựa đầu qua đó, nằm trên vai Mặc Thiệu Đình.
- Em biết là anh luôn không chịu tha thứ cho em mà, Thiệu Đình, em phải làm sao, mới khiến anh mở lòng đây?
Mặc Thiệu Đình buồn bực lùi về phía sau, tránh khỏi cái ôm ấp của Lâm Uyển Du, chỉ cảm thấy cái cảm giác đau đầu như muốn nứt ra lại đến rồi.
- Lâm Uyển Du, em cho anh yên tĩnh một chút, còn nói một câu, thì em xuống xe đi.
Anh thật sự quá chán ghét sự day dưa và không nói đạo lý của Lâm Uyển Du rồi, chỉ cầu có thể thanh tịnh một chút.
Lâm Uyển Du lộ ra vẻ nước mắt lã chã, gật gật đầu, nói một tiếng “được”, sau đó cúi gầm xuống, nhìn Mặc Thiệu Đình không chớp mắt, bị Mặc Thiệu Đình phát hiện cả người toát mồ hôi lạnh…
Nghe nói, công lực bám dai như đỉa của Lâm Uyển Du thực sự khiến người ta kính phục, chỉ là, Mặc Thiệu Đình càng ngày càng cảm thấy Lâm Uyển Du giống như một người bị bệnh thần kinh.
Không dễ gì lái xe đến trước cửa khách sạn Tứ Quý, Mặc Thiệu Đình chờ không kịp mở cửa xe đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy xe của Mặc Tây Thành cũng đến rồi, trong khoảnh khắc anh đứng yên tại chỗ, Lâm Uyển Du cũng vội vàng từ trong xe đi xuống, đưa tay quàng vào cánh tay của anh, nũng nịu la to.
- Thiệu Đình, đỡ em một chút, em đau quá…
Mặc Thiệu Đình: …
Tôi cũng đau lắm, đầu tôi rất đau.
Muốn ném Lâm Uyển Du ra ngoài quá aaaa.
Đứng yên tại chỗ một lúc lâu, Mặc Tây Thành mới chậm chạp đỗ xe xong, đem một đám nhân viên đi qua đây.
- Chao ôi, anh hai, anh chạy nhanh quá, chạy đến đuổi không kịp, trình lái xe của anh quá tốt, hay là hai người cố ý muốn bỏ xa chúng tôi, làm một chút gì đó hả?
Lời vừa nói xong, trong đám người lập tức vang lên tiếng cười đùa giỡn, Lâm Uyển Du cự kì e thẹn cúi đầu xuống, biểu cảm đó giống như bị Mặc Tây Thành nói trúng vậy…
Đường Lạc Lạc đứng trong gió thổi nhẹ, chỉ cảm thấy thực sự còn đáng thương hơn mấy người độc thân, độc thân người ta chỉ là độc thân, còn có cẩu lương ăn, nhưng mình thì sao? Mắt trân trân nhìn đứa con gái khác kéo lấy chồng mình cưỡng ép tình cảm, thật sự đủ rồi.
Mong bẻ gãy cái tay mà Lâm Uyển Du kéo lấy Mặc Thiệu Đình quá mẹ nó!
Hừ, ác độc như thế đó.
Nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Đường Lạc Lạc, Lâm Uyển Du đạt được thoả mãn cực lớn, kéo cánh tay Mặc Thiệu Đình đung đưa lắc lư đi đến trước mặt, dùng thái độ như một bà chủ, quay đầu giới thiệu với mọi người.
- Tôi thích món ở khách sạn này nhất, rất đặc sắc, biểu hiện của mọi người hôm nay rất tốt, coi như đãi mọi người, đừng khách sao, đến đây đến đây…
Đường Lạc Lạc nhếch môi, không quan tâm đi theo phía sau, Mặc Tây Thành tận dụng sơ hở.
- Lạc Lạc, cô sao rồi? Không vui sao? Đều trách anh hai tôi, một chút cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của cô, nhưng may là còn có tôi, đến đây đến đây, cho cô mượn vai dựa này.
Lắc lắc đầu, Đường Lạc Lạc tiếp tục bơ phờ đi về phía trước, một ngày đẹp biết mấy, mẹ nó, hoàn toàn bị Lâm Uyển Du huỷ hoại rồi.
Lâm Uyển Du là khách quen của khách sạn Tứ Quý, vừa đến đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của giám đốc, dẫn bọn họ đi đến phòng thượng hạng nhất ở trong.
Mở cửa phòng, sự rộng rãi và trang trí xa hoa ở bên trong lập tức khiến mọi người hưng phấn không ngừng, kêu lên.
- Oa, đây mới là khách sạn năm sao chứ, tuyệt quá, lộng lẫy quá…
- Nhờ phước giám đốc Mặc và cô Lâm, không ngờ có ngày lại có thể vào đây một lần…
- Đúng là cảm kích, thế cô gọi cô Lâm cái gì, gọi bà Mặc đi.
Mọi người bạn một câu tôi một câu đùa giỡn, Lâm Uyển Du mắt nhìn mọi người đã đem cô và Mặc Thiệu Đình nói thành một cặp, nụ cười không mặt không kiềm được càng tươi rói, như ra oai ngước cằm lên, khinh bỉ nhìn Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc nằm không cũng trúng đạn rất bực lực, sao cứ cảm thấy bản thân như kẻ thứ ba vậy?
Thiên lý ở đâu?
Sau khi thán phục qua đi, mọi người bắt đầu lần lượt ngồi xuống, Mặc Thiệu Đình đi đến vị trí trung tâm trước, vừa mới lên mặt với Đường Lạc Lạc, Lâm Uyển Du liền nhanh chân đi ttrước, ngồi xuống phía tay trái Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình bất lực, vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Mặc Tây Thành lại vô cùng thân thiết ngồi ở phía tay phải anh, cầm lấy bình trà trên bàn, rót một tách cho anh.
- Anh hai, anh không cần lo lắng cho em, em không còn là con nít nữa, lại đây lại đây, uống trà.
Mặc Thiệu Đình: …
Đường Lạc Lạc không còn cách, chỉ có thể đi theo mọi người chuẩn bị tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, vừa quay người, liền bị Mặc Tây Thành kéo lại.
- Cô đường, thiết kế của cô hôm nay rất có phong cách, tôi vô cùng yêu thích, có một vài câu hỏi muốn hỏi cô, cô ngồi ở đây, đúng, bên cạnh tôi, tiện cho việc nói chuyện của tôi và cô.
Lập tức, những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn qua đây, bị cậu chủ nhỏ kéo lại nói chuyện, quao, Đường Lạc Lạc thật có vận đào hoa!
Ánh mắt Mặc Thiệu Đình tối sầm, ánh mắt nhìn chăm chú vào tay Mặc Tây Thành đang kéo lấy Đường Lạc Lạc, nhìn đến nỗi người Mặc Tây Thành lạnh toát, bất giác thả lỏng cổ tay của Đường Lạc Lạc, chỉ vào vị trí bên cạnh.
- Lại đây, ở đây.
Đường Lạc Lạc chỉ có thể cười cười, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mặc Tây Thành.
Vừa mới ngồi xuống, các món ăn liền liên tiếp được đem lên.
Đừng nói, gu lựa khách sạn của Lâm Uyển Du, cùng cách cô ta nhìn đàn ông đều đáng tin tưởng như nhau, mỗi một món ăn đều có phong cách riêng, mọi người ăn rất vui vẻ, lại uống một chút rượu, ồ ạt rót rượu mời Mặc Tây Thành – Mặc Thiệu Đình thực sự quá cao ngạo rồi, bình thường rất ít khi gặp được, cũng không có khí chất thân thiện, mọi người tuy muốn nịnh nọt, nhưng khó tránh có chút ngại ngùng.
Mà Mặc Tây Thành thì cởi mở hơn nhiều, đối diện với việc mời rượu của mọi người, anh không từ chối, còn rất thân sĩ thay Đường Lạc Lạc uống vài ly, trong chốc lát, không khí trên bàn rượu vô cùng nhiệt liệt êm dịu.
Uống qua ba lần, có người đề nghị chơi sự thật hay thử thách, dù sao hai vị boss đều ở đây, nếu như chỉ ăn cơm nói chuyện, khó tránh việc bó chân trói tay, trò chơi này là trò điều chỉnh không khí tốt nhất, vì vậy lập tức có được một tràng hưởng ứng.
Có người lấy một chai bia trong suốt, để trên trung tâm bàn cơm, miệng bình chỉ vào ai, người đó sẽ phải lựa sự thật hay thử thách.
Chủ đề do người bị trúng vòng trước đề ra.
Chỉ thấy có người xoay nhẹ bình rượu, chiếc bình quay nhè nhẹ, chưa đầy một lúc sau liền chỉ đúng vào một nam nhân viên thật thà đeo kính, trong tiếng ồn ào, anh ta chọn sự thật, lập tức có nữ nhân viên cười tít mắt hỏi anh ta.
- Bạch Tuấn Hoa, anh quen bao nhiêu cô bạn gái rồi?
Anh chàng đeo kính cười gượng, sau đó trong tiếng đùa giỡn của mọi ngưòi, nhỏ giọng trả lời.
- Không có… Một người cũng không có.
Lập tức mọi người cười ha hả, có vài người cười sắp khóc tới nơi, không khí trong chốc lát náo nhiệt hẳn lên.
Sau mấy vòng, mọi người hoàn toàn thoải mái, chủ đề đưa ra càng ngày càng gian xảo, không khí đang trong lúc gay cấn, lại một người quay bình, chiếc bình từ từ ngừng lại, miệng bình lại bất ngờ chỉ đúng vào Mặc Thiệu Đình đang ngồi ở ghế đầu.
Lúc này, không khí trong chốc lát im lặng xuống, mọi người nhìn Mặc Thiệu Đình cao ngạo không thể xâm phạm, đều cảm thấy lần này phải hỏi khéo, lỡ không khí không vui lên được, trái lại chọc giận Boss thì làm sao?
Cuối cùng, cô gái bị trúng vòng trước chỉ có thể lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi.
- Giám đốc Mặc, anh… anh là chọn sự thật, hay là thử thách đây?
Nói xong sợ đến nỗi nhắm mắt lại, chỉ sợ chọc giận Mặc Thiệu Đình bình thường cao cao tại thượng không thể xâm phạm.
Ánh mắt Mặc Thiệu Đình bình tĩnh, khoé miệng thậm chí còn có mang nét cười, nhẹ nhàng nói.
- Tôi… Chọn sự thật vậy.
Không ngờ thái độ của boss lại khiêm tốn nhã nhặn như vậy, gan của cô gái lớn hơn, trong ánh mắt mong chờ của mọi người trầm tư suy nghĩ, cảm thấy câu hỏi này không thể quá lắt léo, khiến Mặc Thiệu Đình không thể trả lời, để lộ chuyện riêng tư, cũng không thể không có ý kiến, để mọi người cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị.
Suy đi nghĩ lại, cô gái nhỏ nhẹ nói.
- Vậy… Vậy giám đốc Mặc, xin hỏi tên của bà Mặc, là mấy chữ vậy?
Câu hỏi này vừa đề ra, mọi người lập tức đều hứng thú, ai ai cũng vểnh tai lên, mở to mắt quan sát vẻ mặt của Mặc Thiệu Đình và Lâm Uyển Du, thà nói câu hỏi này đang hỏi tên bà Mặc có mấy chữ, chi bằng nói đánh vào chính diện, bà Mặc rốt cuộc có phải Lâm Uyển Du hay không?
Nếu như Mặc Thiệu Đình nói bà Mặc là hai chữ, vậy rất rõ ràng, vị ngồi trước mặt này không phải bà chủ, nếu như Mặc Thiệu Đình nói là ba chữ… Vậy khả năng gián tiếp nhân lên gấp đôi rồi…