Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 135:




Không còn cách, tuy Mặc Như Nguyệt hoà nhã dễ gần, nhưng vết nhơ tâm lý mà La Nhã để lại cho Đường Lạc Lạc thực sự quá trầm trọng, một người Đường Lạc Lạc đã chịu đủ rồi, vị Mặc lão gia này địa vị cao quý, có phải cũng là một cụ già không dễ tiếp xúc không….
Trong lòng Đường Lạc Lạc đập thình thịch, vẫn lấy hết dũng khí được Mặc Thiệu Đình dắt theo đi lên trên, trên mặt luôn duy trì nụ cười có chút cứng nhắc nhưng tràn trề nhiệt tình.
- Lạc Lạc, cô đến rồi?
Những người trong phòng, chỉ có Mặc Tây Thành thể hiện sự hân hoan đối với Đường Lạc Lạc, La Nhã một bên nhìn lạnh lùng, ánh mắt ngừng lại trên vẻ mặt vui mừng của Mặc Tây Thành suy tư, nụ cười trên mặt Lâm Uyển Du khựng lại, cảnh giác quan sát Đường Lạc Lạc từ đầu đến chân, nhìn thấy bộ đồ cô có dính vết bẩn, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Mặc Lan dừng lại động tác bóc quả hạch, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mặc Như Nguyệt lại cùng Đường Lạc Lạc cùng nhau xuất hiện, khoé ánh nhịn không được co giật.
- Ông nội, đây là Lạc Lạc.
Trên mặt Mặc Thiệu Đình mang nụ cười nhàn nhạt, kéo Đường Lạc Lạc đến trước mặt Mặc lão gia.
- Tên thật là Đường Phù Dung, gọi cô ấy Lạc Lạc là được rồi.
Mặc lão gia tóc bạc trắng, râu cũng bạc trắng, cả người có chút gầy gò, nhưng trạng thái tinh thần lại rất tốt, mặc một bộ kỳ bào kiểu cũ màu đen, trên đó thêu những chi tiết vừa cát tường vừa tinh tế, trên mặt phủ đầy nếp nhăn, đôi mắt lại tinh tường, khi nhìn người, ánh mắt sắc bén vô cùng, lại có sự hiền từ và tỉ mỉ của một cụ già.
Tuổi đã qua tám mươi đều rất có khí thế, thời trẻ nhất định là một ông chủ vô cùng lợi hại, chả trách nhà họ Mặc có thể hưng thịnh nhiều năm như vậy.
Đường Lạc Lạc cung kính hỏi thăm.
- Chào ông nội.
- Ôi. Chào cháu dâu.
Mặc lão gia cười hiền từ, mang sắc mặt vui vẻ quan sát đôi vợ chồng nhỏ này.
- Ông sớm đã muốn gặp cháu dâu rồi, nhưng cái thân già yếu này, không khoẻ, thực sự không khoẻ, lúc hai con kết hôn, cháu dâu này của ông cũng không đi rêu rao, ông cũng không thể đích thân đến xem, bây giờ thấy được rồi, trong lòng lão già này rất mãn nguyện, rất mãn nguyện, ha ha.
Đường Lạc Lạc cười tít mắt gật đầu, trong lòng nghĩ lúc kết hôn ông không đến, thì chỉ có một mình mình, nếu như ông đến rồi, hôm nay càng không có mặt mũi đến đó được không.
Mặc Thiệu Đình giống như đi guốc trong bụng cô, nhẹ nhàng véo lấy lòng bàn tay cô, chớp chớp với Đường Lạc Lạc, vẻ mặt như “bà xã đại nhân tôi sai rồi, xin bà xã đại nhân tha thứ”.
Dáng vẻ liếc mắt đưa tình của hai người được Lâm Uyển Du nhìn thấy, chỉ cảm thấy như hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua tim, toàn thân đều không ổn, Lâm Uyển Du cắn môi, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt của hai người.
- Ôi, lần đầu gặp lão gia, Lạc Lạc sao cô lại mặc tuỳ tiện như vậy… nếu tôi không nhìn lầm, cái vết trên bộ đồ là vết mực phải không, hay là đất cát vậy, Mặc lão gia chỉ có mỗi một đại thọ tám mươi như vậy, cô ăn diện như thế là đến khiến người ta không vui sao? Hay là Mặc Thiệu Đình ngay cả một bộ đồ sạch sẽ cũng không muốn mua cho cô?
Đường Lạc Lạc vừa bước vào cửa, trước đó mọi người vẫn chưa chú ý, Lâm Uyển Du vừa nói, ánh mắt mọi người đều nhìn vào chiếc váy của Đường Lạc Lạc, tự nhiên có người bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Đại thọ tám mươi của Mặc lão gia, cũng là một sự kiên tương đối quan trọng, mặc chiếc váy dơ đến, khó tránh bị người ta ý kiến.
Đường Lạc Lạc hơi cúi đầu nhẹ, có chút bất lực muốn nói lại thôi, Mặc Như Nguyệt vội mở miệng.
- Không phải đâu, Lạc Lạc là vì nhặt bông tai cho con, đi vào trong bụi cỏ, mới làm bẩn chiếc váy, cô ấy không phải cố ý đâu…
- Mẹ, mẹ qua đây, đừng thêm chuyện.
Mặc Lan nhìn Mặc Như Nguyệt mở miệng, vội cản Mặc Như Nguyệt lại, lên trước kéo Mặc Như Nguyệt đến bên cạnh mình, nhỏ giọng nói.
- Mẹ có biết Đường Lạc Lạc là người như thế nào không? Loại người này rất nhiều tâm cơ, đừng cái gì cũng xem là thật.
Vốn trong lòng có âm mưu, lúc này nhìn thấy Mặc Như Nguyệt có thiện cảm với Đường Lạc Lạc, trong lòng Mặc Lan sớm đã cảm thấy không thoải mái rồi.
- Không phải đâu, Lạc Lạc là một đứa trẻ tốt.
Mặc Như Nguyệt còn giãi bày cho Đường Lạc lạc, liền bị Mặc Lan tức giận kéo lấy.
- Mẹ!
Lâm Uyển Du nghe đến sự việc có nguyên do, nhịn không được cười lạnh nhạt.
- Bà Mặc đúng là biết làm người, vừa vào cửa, những người nên lấy lòng đều giúp được rồi, lại để bác La tự mình đến tham gia yến tiệc mừng thọ…
Mặc Thiệu Đình nghe cô ta càng nói càng quá đáng, dù sao cũng là ở trước mặt Mặc lão gia, cũng nhịn không được lạnh lùng nhìn cô ta.
- Những chuyện này, hình như đều là chuyện của gia đình tôi, cô Lâm cũng lo nhiều chuyện quá rồi?
Mặt Lâm Uyển Du trắng bệch, muốn mở lời, cuối cùng cũng không nói ra, bực bội liếc Đường lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc: …
Đấy có được tính là nằm không cũng dính đạn không?
Lâm Uyển Du mượn đề tài này nói hết nửa ngày trời, dáng vẻ Mặc lão gia luôn tươi cười, giống như cái gì cũng không nghe thấy, Mặc Tây Thành bên cạnh ho nhẹ mọt cái, đánh tan không khí ngượng ngùng.
- Bất kể nói thế nào, đến thăm ông nội, đều là chuyện tốt, ông nội, ông bây giờ đặc biệt vui vẻ phải không?
- Đương nhiên, đương nhiên.
Mặc lão gia vuốt râu.
- Nhìn thấy các con ai ai cũng vui vẻ khoẻ mạnh, ông cũng an tâm rồi, cháu dâu rất tốt, rất tốt, ông rất vừa ý.
Đường Lạc Lạc cười cảm kích, biết cụ già nói như thế là để giải vây cho mình, trong lòng không kiềm được cảm thấy ấm áp, cũng không căng thẳng nữa.
- Sau này có thời gian nhất định sẽ đến thăm ông nhiều hơn.
- Đứa trẻ ngoan.
Mặc lão gia vui mừng gật dầu, Mặc Như Nguyệt cũng vội nói.
- Lạc Lạc đứa trẻ này đặc biệt hiểu chuyện, lại lương thiện, con nhìn cũng rất thích, mắt nhìn của Thiệu Đình thật sự rất tốt.
Mặc Thiệu Đình không nói gì, trên gương mặt kiêu ngạo, lại hiện ra một chút ý cười, khuôn mặt cũng dịu dàng đi nhiều, Đường Lạc Lạc đỏ mặt, xấu hổ nhếch môi.
Không khí dần dần ấm lại, La Nhã luôn đứng ở một bên lạnh lùng bàng quan lại từ từ bước qua đây, ý vị sâu xa mang ánh nhìn từ trên người Mặc Tây Thành sang người Mặc Thiệu Đình, như bàn bạc dò hỏi Mặc lão gia.
- Ba, mấy năm nay, nhà họ Mặc phát triển rất tốt, ba cũng tốn không ít công sức, con biết con cháu Mặc gia càng được việc, trong lòng ba tự nhiên càng hài lòng. Ba xem, Tây Thành bây giờ cũng từ nước Anh trở về, du học nhiều năm như vậy, học hỏi được rất nhiều bản lĩnh, chính là đang thiếu một cơ hội để phát huy kĩ năng…
Vẻ mặt Mặc Tây Thành ngớ ra, vội có chút gấp gáp nhìn sang La nhã, biểu cảm trên mặt vô cùng lo lắng, người mẹ này của anh muốn nói gì, trong lòng cậu hiểu rõ, chỉ là hôm nay là yến tiệc mừng thọ của Mặc lão gia, vội vã nói ra như vậy, thực sự không đẹp mắt cho lắm.
Mặc Thiệu Đình hết sức chuyên tâm quay đầu nhìn khuôn mặt của Đường Lạc Lạc, ánh mắt thoáng qua chút dịu dàng và ngọt ngào, gần như đối với những lời mà La Nhã nói hoàn toàn chống đối, thế mà trong ánh mắt bỗng sượt qua vẻ lạnh nhạt xa lánh, nhưng thấm thoát lướt qua.
La Nhã dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, trong không khí yên tĩnh, vô cùng lưu loát nói tiếp.
- Con đang nghĩ, năm năm trước, là Thiệu Đình cố gắng xoay chuyển tình thế, mang nhà họ Mặc đang nguy khốn cứu vãn lại, bây giờ năng lực của giới trẻ thật sự không thể ước lượng, Tây Thành lại có thành tích… chi bằng, mang những công việc mà Thiệu Đình quản lý chia sẻ cho Tây Thành một ít, hai anh em hợp lực tác chiến, như vậy nhà họ Mặc nhất định sẽ ngày càng phát triển, ba nói sao?
Cuối cùng cũng nói ra rồi.
Mặc Thiệu Đình đối với những lời La Nhã nói, một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, sự lãnh đạm và kháng cự của mình đối với La Nhã, mấy ngày nay La Nhã sớm đã bất mãn, ý nghĩ muốn để Mặc Tây Thành thay thế mình càng ngày càng rõ ràng, chỉ là không ngờ đến, La Nhã không giữ được bình tĩnh như vậy, lại trong ngày sinh nhật của Mặc lão gia liền không kiềm chế được.
Mặc Tây Tây cũng khó xử, ý muốn bức Thiệu Đình nhường chỗ quá rõ ràng rồi, ngay cả cậu cũng cảm thấy xấu hổ, Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, rất khôn khéo im miệng lại – giữa nhà quyền thế ngấm ngầm hoạt động, bề ngoài xem ra rất bình tĩnh, thực sự mỗi câu nói đều ẩn giấu vô số tâm cơ.
Đáng sợ quá.
Trước kia còn cảm thấy mọi chuẩn bị của Mặc Thiệu Đình có chút dư thừa, bây giờ xem ra, nếu như ngây thơ giống như cô, sớm đã bị La Nhã toan tính đến chết rồi.
La Nhã nói xong những lời này, liền mong đợi nhìn Mặc lão gia, mà ý cười trên mặt Mặc lão gia dần dần biến mất, mép miệng còn giữ một ít nụ cười, mang chút hàm ý châm biếm, ngữ điệu chậm rãi.
- Con còn nhớ lúc đầu Thiệu Đình cố gắng xoay chuyển tình thế, cứu vãn nhà họ Mặc? Đó là sản nghiệp mà ba cực khổ dựng nên, là Thiệu Đình không dễ dàng gì giữ vững được… Tây Thành rất tiến bộ, ba làm ông đều thấy được hết, rất vui mừng, nhưng tuổi tác vẫn còn quá nhỏ, vẫn là nên từ từ thôi, vừa về nước liền mang công ty giao cho nó, thiếu chút rèn luyện.
- Nhưng mà… ba…
La Nhã rất không cam tâm lại mở miệng, lại nhìn thấy Mặc lão gia vẫy tay.
- Đừng nói nữa, chủ ý của ba đã định, hôm nay là ngày sinh nhật của ba, ngày sinh nhật cũng không để ba nghỉ ngơi hay sao? Con dâu à, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Thiệu Đình là con của con, Tây Thành cũng thế, có chút chuyện, tự mình con biết là được.
Sắc mặt La Nhã trong chốc lát trắng bệch, giống như nhớ lại chuyện gì đó, ngón tay nắm chặt một bên áo ở mình, cắn răng.
- Vâng thưa ba.
Cụ già từ nhỏ đã thương yêu Mặc Thiệu Đình, thực sự mà nói ưu ái cũng không quá, nhưng rõ ràng, Tây Thành mới là người có cơ hội chân chính kế thừa sản nghiệp nhà họ Mặc…
Mắt nhìn Thiệu Đình và mình ngày một xa cách, La Nhã vừa hoang mang vừa cấp bách, thậm chí có chút sợ hãi, còn không tranh thủ cho Mặc Tây Thành nữa, nhà họ Mặc thật sự trở thành vật trong tầm tay của Mặc Thiệu Đình.
- Ông nội.
Trong ánh mắt thất vọng của La Nhã, Mặc Thiệu Đình từ từ mở miệng: --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.