Cùng một thời điểm, Đường gia.
Từ yến tiệc mừng thọ của Mặc lão gia trở về, Đường Phù Dung mới có cơ hội cùng Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân tụ lại trò chuyện.
Lúc trước Mặc Lan thả chị ra, thời gian thực sự quá gấp gáp rồi, chẳng qua trước lúc yến tiệc mừng thọ bắt đầu chưa bao lâu mới gọi vợ chồng Đường Quý Lễ ra, vội vàng xổ ra một tràng lời thoại, đem oan ức đổ lên người Đường Lạc Lạc, trước lúc đó, ngay cả vợ chồng Đường Quý Lễ cũng không biết con gái cưng của họ rốt cuộc đã đi đâu.
Lúc này, Đường Phù Dung nước mắt lã chã ngồi trên ghế sô-pha của nhà mình, cùng Lương Thể Vân khóc lóc, Đường Quý Lễ trong tay cầm điếu thuốc, thần sắc nghiêm trọng và đau lòng cho cô con gái gầy gò, trong đâu suy nghĩ.
- Người bắt cóc là Mặc Lan, con gái lớn Mặc gia?
Đường Quý Lễ cau mày, suy nghĩ gì đó nói.
- Đúng.
Đường Phù Dung khịt mũi.
- Ba, mẹ, chị ta cho rằng con là Đường Lạc Lạc nên bắt đi, Đường Lạc Lạc là con gái của Mặc Như Nguyệt, Mặc Lan là con nuôi của Mặc Như Nguyệt, chị ta làm sao tình nguyện để Đường Lạc Lạc gả vào Mặc gia, suốt ngày loanh quanh trước mặt Mặc Như Nguyệt… ba mẹ đem thân phận của con và Đường Lạc Lạc đổi lại, chị ta tự nhiên sẽ tìm đến con…
Đường Phù Dung cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo đến tận nhà, không hiểu sao bị Mặc Lan bắt cóc, mấy tháng nay chịu không biết khổ cực, còn xém chút nữa do không còn giá trị lợi dụng bị Mặc Lan diệt khẩu rồi, còn may Mặc Lan sau dùng muốn dùng mình kiềm hãm Đường Lạc Lạc, mới thả mình ra.
- Đều trách con tiện nhân Đường Lạc Lạc đó, không có nó, có thể có nhiều chuyện như thế sao?
Lương Thể Vân nhìn con gái yêu dấu của mình, đau lòng không chịu được.
- Lúc đầu Mặc Như Nguyệt nhờ người đem nó đưa cho chúng ta, chúng ta nên trực tiếp vứt nó đi cho rồi, tai hoạ, tai hoạ!
Đường Quý Lễ hút một hơi điếu thuốc trong tay, lạnh lùng hừ một tiếng.
- Nói thì dễ, Mặc Như Nguyệt dù sao cũng là con cưng của Mặc lão gia, đem con gái của bà ấy vứt đi? Nếu như truy cứu, chúng ta có thể sống tốt đến hôm nay sao? Nếu không phải La phu nhân giúp chúng ta dọn đi, chúng ta bây giờ còn phải dỗ Đường Lạc Lạc như đại tiểu thưđấy! Chỉ là tôi cũng lơ là rồi, chỉ một lòng nghĩ hoán đổi thân phận của hai đứa nó, sau này có ngày Mặc Như Nguyệt có nhớ con gái, có lẽ Phù Dung sẽ có thể chiếm được địa vị đó… cơ hội này xem như đợi được rồi, không ngờ rằng, lại xuất hiện sự cố này.
Năm đó Mặc Như Nguyệt chưa cưới đã có con, trong lúc hoảng loạn, chỉ có thể nhờ người khác tìm một cặp vợ chồng không có con, thay cô nhận làm con gái nuôi, cũng chính là Đường Lạc Lạc.
Mà lúc đó trong bụng Lương Thể Vân đã có Đường Phù Dung rồi, vì số tiền đó, hai người nói dối là không thể sinh nở, nhất định sẽ chăm sóc Đường Lạc Lạc thật tốt, xem cô như con đẻ, sau này bụng Lương Thể Vân to dần, hai người muốn có chức vị màu mỡ phong phú này, lại không muốn bỏ đứa bé trong bụng, ai biết lúc này như có thần phù trợ, La Nhã tìm đến bọn họ.
La Nhã dọn nhà cho bọn họ, đưa đến nơi Mặc Như Nguyệt không thể tìm được, cho họ một số tiền, luôn giữ liên lạc với bọn họ.
Do đang trong lúc nhiều người như vậy, có sự chú ý bất thường với Đường Lạc Lạc, vợ chồng Đường gia càng cảm thấy Đường Lạc Lạc sau này nhất định sẽ được Mặc gia nhận trở về, tuy không biết La Nhã và Mặc Như Nguyệt có quan hệ và xích mích gì, nhưng Đường Lạc Lạc là con gái của Mặc gia, điểm này không thể thay đổi.
Con gái của Mặc gia đó…
Vừa sinh ra, đã định trước cao quý hơn người khác.
Lúc Đường Phù Dung sinh ra, Đường Lạc Lạc chỉ chưa đến một tuổi, hai đứa bé gái tuổi tác vốn tương đương nhau, Đường Lạc Lạc lại vì sinh non, lúc nhỏ đã trông gầy ốm, vì vậy nuôi lấy nuôi để, Đường Lạc Lạc từ con gái lớn Đường gia, trở thành con gái út, mà Đường Phù Dung tuy sinh vào đêm trướcmột năm rưỡi, vẫn làm “chị” Đường Lạc Lạc như cũ.
La Nhã tuy cung cấp chỗ ở cho vợ chồng nhà họ Đường, cung cấp phí sinh hoạt, nhưng cũng không rảnh rỗi vài tháng đến xem Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc và Đường Phù Dung hoán đổi thân phận, là bí mật, chuyện chỉ có vợ chồng Đường gia biết.
Ngay cả Đường Phù Dung, cũng là sau khi bị Mặc Lan bắt đi xét nghiệm dna, mới phát hiện mấu chốt quan trọng trong đó.
Chỉ là, bàn tính của Đường Quý Lễ dù có đánh tốt đến đâu, cũng không ngờ đến chuyện lại đi đến bước đường như bây giờ, ông nhìn cô con gái như hoa như ngọc của mình, cảm thấy Đường Phù Dung đủ khả năng sánh đôi với bất kỳ chàng trai tuổi trẻ tài năng nào, cùng Mặc Thiệu Đình đúng là trời sinh một cặp, nhưng sao cứ may mắn thay, phí phạm hời cho con tiện nhân Đường Lạc Lạc kia.
- Ba, mẹ.
Đường Phù Dung khóc đến vô cùng đau lòng.
- Con không phải tham lam vị trí bà Mặc, con chỉ là… nhìn thấy thái độ của Lạc Lạc đối với hai người, cảm thấy trong lòng nguội lạnh, là hai người một tay nuôi lớn nó, mang nó gả vào hào môn, nó lại không một chút lòng cảm kích, con về rồi, cũng không chủ động giác ngộ nhường chỗ, thực sự khiến con quá chặn lòng rồi.
Lúc bị bắt cóc, chị cảm thấy tất cả đều là Đường Lạc Lạc cái tai hoạ này ban cho, bây giờ nói đến vị trí bà Mặc, Đường Phù Dung lại cảm thấy không thuộc về ai ngoài mình.
- Thì đó, thực sự không biết xáu hổ!
Lương Thể Vân đem khăn nóng đắp vào mắt Đường Phù Dung.
- Phù Dung, con thứ gì cũng tốt hơn con tiện nhân Đường Lạc Lạc nhiều, biểu hiện thật tốt, nhất định sẽ thay thế được nó! Vả lại lúc đầu La phu nhân đã chỉ đích danh muốn gả con sang, con đừng quên, bà ấy đợi con từ nhỏ đến lớn, bà ấy tưởng con là con gái của Mặc Như Nguyệt… chỉ cần thuyết phục bà ấy, con chen chân được vị trí bà Mặc của Đường Lạc Lạc, cũng không phải không có khả năng…
Trong mắt Đường Phù Dung thoáng qua chút ánh sáng, sau đó, rất hoài nghi nhíu mày.
- Nhưng, con trước sau cũng không rõ, La Nhã tưởng con là Đường Lạc Lạc, vì vậy muốn con gả cho Mặc Thiệu Đình, nhưng Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình, chẳng lẽ không phải anh em họ sao? Bà ấy cho dù có ghét Mặc Như Nguyệt, có xích mích gì với Mặc Như Nguyệt, cũng không đến nỗi căm hận con trai của mình như thế? Cậu chủ Mặc là người thừa kế nhà họ Mặc đó.
Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân nhìn nhau, nhiều năm nay, chuyện này bọn họ sao có thể chưa từng nghi ngờ qua thương lượng qua, chỉ là ân oán hào môn, vốn đã phức tập rối rắm, trước lợi ích tuyệt đối trước mắt, chuyện này xem là gì chứ?
- Có lẽ, La Nhã muốn hãm chân Mặc Như Nguyệt, đem tài sản Mặc gia nắm chặt trong tay mình thì sao?
Lương Thể Vân cũng không hiểu gì.
- Vậy cũng không đến nỗi đó chứ.
Đường Phù Dung lắc đầu.
- Cậu chủ Mặc bây giờ đã nắm trong tay nhà họ Mặc rồi, La Nhã không nhất thiết phải làm như vậy, huống hồ nếu như một ngày nào đó bị lộ, đây là chuyện cực kỳ bê bối đó.
Mặc Như Nguyệt vốn không quan tâm đến danh lợi, sao lại đi tranh giành với La Nhã, thực sự không nhất thiết phải làm điều thừa thải như vậy.
- Được rồi, Phù Dung, con không nên lo lắng cho mấy chuyện này.
Đường Quý Lễ nhìn con gái vệt nước mắt khắp mặt, còn nghĩ ngợi lung tung, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ.
- Là ba mẹ trước kia suy nghĩ không chu đáo, để Đường Lạc Lạc được hời rồi, nhưng không sao, bây giờ con về rồi, chúng ta sẽ tranh thủ vì con, trả lại mọi thứ cho con, tin tưởng ba mẹ, được chứ?
Thần thái ông hiền từ và tràn đầy nhẫn nại, không biết còn tưởng ông là một ông bố nghiêm túc có trách nhiệm, trước mặt Đường Lạc Lạc bộ mặt lạnh lùng bực bội, thực sự như hai con người khác biệt.
Đường Phù Dung giờ mới ngừng khóc lóc, có chút chần chừ nói.
- Nhưng… Đường Lạc Lạc sẽ đồng ý sao?
Bà Mặc là thân phận phụ nữ toàn thành phố ngưỡng mộ nhất ham muốn nhất, Mặc Thiệu Đình tuổi trẻ điển trai, có quyền có thế, không có người đàn ông nào có thể xuất sắc hơn anh được nữa, càng thích hợp để giao phó cả đời, miếng thịt béo bở trong miệng, Đường Lạc Lạc sẽ nhả ra sao?
Đường Phù Dung cảm thấy rất hoài nghi.
- Qua hai ngày, ba sẽ gọi nó qua đây, dạy dỗ thật tốt.
Sắc mặt Đường Quý Lễ hơi trùng xuống, thái độ của Đường Lạc Lạc trong yến tiệc mừng thọ hôm nay, vốn không khiến ông hài lòng, vốn không phối hợp với việc mình chủ động trèo lên chức vị cao, nhưng Đường Lạc Lạc từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, có vài phần sợ hãi vợ chồng bọn họ, gọi cô qua đây doạ nạt một cái, cho thêm chút lợi ích, không sợ Đường Lạc Lạc không nghe lời.
- Yên tâm đi, có mẹ và ba con mà.
Lương Thể Vân cũng ở bên cạnh an ủi.
- Đừng sợ Đường Lạc Lạc không nghe lời, vị trí bà Mặc, sớm muộn cũng là của con, chúng ta sẽ giúp con lấy lại mọi thứ thuộc về con.
Đường Phù Dung giờ mới gật đầu, trong mắt thoáng qua hào quang tràn đầy mong chờ.
Bà chủ Mặc…
Ba chữ này, đúng là nốt nhạc hay nhất thế giới này.
… …
Đường Lạc Lạc hai ngày nay, thực sự trải qua rất bực bội.
Lẽ ra dọn ra ngoài, không cần xem sắc mặt của La Nhã, là một chuyện tốt, nhưng Đường Lạc Lạc luôn cảm thấy là do mình, mới ảnh hưởng đến cảm tình vốn đã không hoà hợp của La Nhã và Mặc Thiệu Đình, áp lực tâm lý có chút trầm trọng, cộng thêm chuyện của Đường Phù Dung…
Cả cái đầu sắp nổ tung rồi đó được không, chung kết cuộc thi thiết kế sắp sửa triển khai, Đường Lạc Lạc còn chui đầu vào mấy chuyện không dứt ra được lo càng thêm loạn. thực sự không còn tâm trạng thi đấu nữa.
Mà thái độ của Mặc Thiệu Đình đối với mình, lại lạnh lùng và xa lánh, sắc mặt trước sau đều lạnh nhạt, sớm đi tối về, cũng không nói chuyện với mình, để Đường Lạc Lạc luôn nghi ngờ đời người, Mặc Thiệu Đình cùng cô dọn ra đây, vì càng dễ, tức giận trước mặt cô?
Cô nhiều lần muốn phá vỡ sự ngại ngùng này giữa hai người, những mỗi lần lời đến bên miệng, lại nuốt vào trong.
Làm sao giải thích đây?
Chuyện rối rắm phức tạp này, thật sự không biết nói từ đâu mới được.
Vì vậy một người im lặng đợi đối phương giải thích, cho mình một câu trả lời có thể lý giải được, một người chần chừ do dự, không biết nên nói từ đâu, mỗi sự áy náy và tự trách trong lòng không ngừng dâng lên lại hạ xuống, hai người đều bị thái độ của đối phương mà bực bội không ngừng.
Hôm nay là cuối tuần, Đường Lạc Lạc ở nhà vẽ bản thiết kế nửa ngày trời, không chút linh cảm, Mặc Thiệu Đình sớm đã đến công ty tăng ca mở cuộc họp, cô một mình ở nhà vô cùng buồn chán, một cuộc gọi hẹn Diệp Tiểu Manh đến tiệm cà phê.
Gần nhà có tiệm cà phê mới mở, tên là “ Mười một giời năm mươi phút”, rất lãng mạn, rất tươi mới.
Cây tử đằng leo khắp tường, màu sắc xanh nhạt, trong không khí phủ một mùi hương cây cỏ nhè nhẹ, ánh đèn dịu êm, trên giá sách để đầy tạp chí, màn hình xung quanh đang chiếu những bộ phim đang có sức nóng, là một nơi rất thích hợp để giết thời gian.
Diệp Tiểu Manh quả nhiên vừa kêu đã đến, xem ra hôm nay rất chuyên tâm ăn diện, chiếc váy liền màu vàng tươi, mái tóc ngắn xinh đẹp hơi có độ cong nhẹ, khuôn mặt cực kỳ ngọt ngào phủ lên một lớp trang điểm nhẹ như không thấy, càng hiện rõ đôi môi hồng cùng hàm răng trắng, mi mắt cong cong, trông càng đáng yêu.
Đường Lạc Lạc ngồi ở chỗ lịch sự, vẫy tay với Diệp Tiểu Manh, cảm thấy bản thân nhìn thấy Diệp Tiểu Manh, tâm trạng tốt lên không ít.
Diệp Tiểu Manh sớm trong lúc nghe điện thoại, thì nghe nói Đường Phù Dung trở về, còn đổ tội lên người Đường Lạc Lạc, lúc này bước chân vội vã đi qua đây, vừa ngồi xuống nhấc lên tách cà phê Jamaica Blue Mountain mà Đường Lạc Lạc gọi cho cô uống hết nửa ly, chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
- Bây giờ sao rồi Lạc Lạc? Cậu đừng nghĩ không thông nha, ở đâu có sự sống, ở đó có hy vọng.
Đường Lạc Lạc cười khổ một cái.
- Mình có thể làm sao, bây giờ Mặc Thiệu Đình cùng mình từ nhà dọn ra ngoài, vì lừa anh, bây giờ cũng mặc kệ mình, thái độ của La Nhã rất lỳ lạ, không muốn mình và Mặc Thiệu Đình ly hôn, nhưng cũng không muốn nhìn thấy mình… mình đang nghĩ, ngày mai hoặc buổi chiều hôm nay, thế nào cũng phải về Đường gia một chuyến, xem Đường gia nói thế nào… ba mình, mới nhắn tin cho mình, muốn mình có thời gian thì qua đó một chuyến.
- Xem họ nói thế nào à?
Diệp Tiểu Manh lòng đầy căm phẫn nắm chặt nắm đấm.
- Bọn họ còn muốn nói thế nào? Không lẽ còn muốn đổi lại sao?
- Thì đổi lại.
Trong lòng Đường Lạc Lạc có sự chua xót bất lực, cầm tách cà phê lên, húp một hơi, cảm thấy vị đắng cứ lan đến trong tim.
- Ba mẹ nói… bà Mặc là của Phù Dung, muốn Phù Dung thay thế mình, gả cho Mặc Thiệu Đình. Mặc Thiệu Đình không đồng ý. La Nhã… nhìn không ra là ý gì, lúc trước mình luôn muốn ly hôn với Mặc Thiệu Đình, mang tất cả trả lại cho Đường Phù Dung, nhưng… bây giờ Mặc Thiệu Đình còn giận mình, mình không muốn tiếp tục như vậy, mình… cũng không biết nên làm thế nào nữa.
Lúc trước thực sự luôn muốn thoát khỏi Mặc gia, trời cao biển rộng tự làm chính mình, nhưng bây giờ…
Đường Lạc Lạc phát hiện, bất kể cô có tình nguyện thừa nhận hay không, cô thật sự không muốn rời khỏi Mặc Thiệu Đình.
Trong lúc bất giác, sự ỷ lại của cô đối với anh, đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Nhưng, bản thân vừa bắt đầu đã là một món đồ thay thế, Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân dù có hăm doạ mình đến mấy, cũng là cha mẹ của mình, Đường Phù Dung là chị mình, mà Mặc Thiệu Đình, từ lúc bắt đầu đã mang thân phận anh rể của mình.
Ngón tay Đường Lạc Lạc lướt qua mép tách cà phê, ánh mắt không che giấu được sự vắng vẻ và lúng túng.
- Mẹ nó…
Diệp Tiểu Manh mở to mắt.
- Thật sự muốn đổi lại hả. Cái này cũng quá lạ rồi đó, cậu và Mặc Thiệu Đình đều đã kết hôn rồi, còn cái gì đổi được đâu? Thêm nữa lúc bắt đầu cậu đâu phải sống chết muốn gả qua đó, là bọn họ ép cậu mà, như vậy, Đường Phù Dung trở về, cậu phải nhường lại, cậu là cái bao thế chỗ hả? Cậu là một con người sống sờ sờ đó, Lạc Lạc, cậu rốt cuộc có phải con đẻ của bọn họ không vậy?