Đường Lạc Lạc hoàn toàn không nói nên lời, cô biết người chị Đường Phù Dung này luôn không thân thiết với cô, ngoại trừ chuyện này có thể sẽ có sự cố ý cũng sớm có dự tính rồi, nhưng Đường Lạc Lạc không ngờ tới, Đường Phù Dung nhiều chiêu trò như vậy, lật mặt lật nhanh như vậy.
Cô nhớ lại lúc nhỏ con Đường Phù Dung có một con búp bê xinh đẹp mà mình ao ước, có khi nhân lúc Đường Phù Dung không chú ý, sẽ nhìn trộm vài cái, sau khi bị Đường Phù Dung phát hiện, cười tít mắt nói muốn tặng mình, cô vô cùng cảm ơn, hết sức cảm động, kết quả quay đầu bị Đường Phù Dung tố cáo, nói mình trộm con búp bê của chị ấy, bị Lương Thể Vân đánh đến nỗi một tuần không thể xuống giường.
Đường Phù Dung thực sự đều luôn như vậy, ích kỉ, ngang ngược, đương nhiên coi tất cả mọi thứ đều là của mình, chỉ là không ngờ tới, nhiều năm trôi qua như vậy, một chút cải thiện cũng không có, trái lại càng trở nên tệ hơn.
Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân nghe tiếng la hết của con gái cưng, vội chạy qua đó, nhìn thấy cảnh tượng là Đường Lạc Lạc vẻ mặt phức tạp đứng yên tại chỗ, Đường Phù Dung ngã xuống đất, nước mắt đầm đìa kêu cứu với bọn họ.
- Đúng là không ra gì!
Đường Quý Lễ thét lên, tức giận đùng đùng nhìn Đường Lạc Lạc.
- Con sao lại quá đáng như vậy, vừa vào cửa đã đẩy chị con xuống đất, con hãm hại nó chưa đủ hay sao? Thân thể nó không tốt, con lại không phải không biết, con là cố ý muốn tức chết ba mẹ phải không?
Lương Thể Vân kêu lên kinh hãi, vội đi lên đỡ Đường Phù Dung dậy, sau khi xác nhận Đường Phù Dung không sao, nhịn không được mắng chửi như tát nước Đường Lạc Lạc.
- Đồ sao chổi như mày, đều là mày, nếu như không phải mày, Phù Dung sao lại trở thành bộ dạng thế này? Con tiện nhận không biết xấu hổ như mày, trèo lên giường anh rể mày chưa đủ, bây giờ còn dám đánh chị mày? Tao đúng là hối hận lúc đó không dìm chết mày!
Sắc mặt Đường Lạc Lạc trắng bệch, cắn chặt đôi môi nhợt nhạt, không dám tin những lời này lại từ chính miệng người mẹ ruột nói ra, trèo lên giường anh rể?
- Đó cũng là các người đưa tôi qua đó thôi.
Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trái tim của mình đau đớn như bị người khác đập nát.
- Là các người, đem tôi lên giường của anh rể, không phải sao?
- Nói bậy!
Đường Quý Lễ vô cùng tức giận hét lên, ánh mắt giận dữ nhìn Đường Lạc Lạc, gần như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Một bên giọng nói yếu ớt của Đường Phù Dung vang lên.
- Ba, mẹ, đừng làm khó Lạc Lạc, là con không tốt, là con không nên quay về… Lạc Lạc vốn đang sống rất hạnh phúc, đây đối với con mà nói là đủ rồi, chuyện đã qua thì cho nó qua đi, đừng nhắc nữa, đây là số của con.
- Phù Dung…
Lương Thể Vân dùng ánh mắt thương yêu nhìn Đường Phù Dung, so sánh hai bên, càng cảm thấy Đường Lạc Lạc không nói lý lẽ, không so được với sự hiểu ý lòng người của Đường Phù Dung.
Đường Quý Lễ ánh mắt trầm lắng nhìn Đường Lạc Lạc, miễng cưỡng áp chế sự phẫn nộ trong lòng, chỉ vào sô-pha bên cạnh.
- Lạc Lạc, nếu như hôm nay con đến rồi, chúng ta đem chuyện nói rõ ràng, tránh trong lòng mọi người đều không thoải mái.
Đường Lạc Lạc gật đầu, hôm nay cô đến cũng có ý này, sớm đã biết vợ chồng nhà họ Đường thiên vị Đường Phù Dung, nhất định sẽ không chịu để yên.
Cô đi qua đó, ngồi trên sô-pha, Đường Quý Lễ ngồi đối diện cô, tiếp đến Lương Thể Vân nhìn cô chằm chằm như hổ đói, đỡ lấy Đường Phù Dung ngồi bên cạnh Đường Quý Lễ, ba người ngồi ngay ngắn như một nhà ba người đoàn kết vui vẻ, lạnh lùng nhìn Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy bản thân đã bị bọn họ loại bỏ ra ngoài, sự lạc lõng nhè nhẹ dâng lên trong lòng.
Đây là người nhà của cô đó, đoàn kết nhất trí đối phó với cô như vậy.
- Các người muốn nói gì, thì nói đi.
Đường Lạc Lạc bình phục tâm trạng một lát, kiên định nói.
- Nhưng nhắc nhở các người một chút, không phải các người muốn đổi lại thì có thể đổi lại được, người của Mặc gia không phải để trang trí, cho dù tôi đồng ý rồi, Mặc gia cũng không phải là nơi cho người khác ra ngoài tự do, càng huống hồ đề nghị này cực kỳ vô lý, tôi cũng sẽ không đồng ý.
Bản thân đã bị người của Đường gia chi phối, sẽ không bị chi phối lần thứ hai nữa.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Đường Lạc Lạc, ánh mắt Đường Quý Lễ trầm xuống, sau đó biểu cảm dịu dàng đi rất nhiều.
- Lạc Lạc, lúc đầu để con thay thế Phù Dung, con không phải cũng không đồng ý sao? Nếu là như vậy, bây giờ ai về chỗ nấy, con nên cảm thấy giải thoát mới phải, ba mẹ cũng vì muốn tốt cho con, con nghĩ đi, chuyện con thay thế Phù Dung bị bại lộ rồi, Mặc gia sau này sẽ nhìn con thế nào? Tuy bây giờ không làm gì với con, nhưng thời gian lâu dài, địa vị của con ở Mặc gia sao có thể vững chắc được.
- Đúng rồi, còn thật sự tưởng người của Mặc gia xem mày như bà hoàng, không nhẫn tâm làm tổn thương đến một cọng lông của mày.
Lương Thể Vân trợn mắt.
- Đúng là nghĩ đẹp thật, Mặc gia là gia đình như thế nào, cho dù mày ở lì trong nhà của người ta, người ta cũng sẽ không tha cho mày đâu!
- Cảm ơn các người đã suy nghĩ cho tôi.
Đường Lạc Lạc cười cay đắng.
- Tôi và Mặc Thiệu Đình có thể ở cùng nhau hay không, khi nào chia tay, đây đều là chuyện của chúng tôi, cho dù sau này chúng tôi không thể ở cùng nhau nữa, cũng không sao, nhưng đề nghị của các người, xin lỗi, tôi không thể chấp nhận.
- Em đây là hại mình hại người đó Lạc Lạc…
Đường Phù Dung vẻ mặt xinh đẹp khóc lóc, yếu đuối nói.
- Chị vốn tưởng em sống vui vẻ ở Mặc gia, vậy vì hạnh phúc của em, chị âm thầm lui đi cũng được, nhưng bây giờ xem ra, em ở Mặc gia tương lai bấp bênh, nếu là như vậy, sao em lại sống chết chống đỡ nó, không đồng ý thành toàn chị? Chị luôn ngưỡng mộ cậu chủ Mặc, ba mẹ cũng muốn đi sâu vào quan hệ với Mặc gia, cho dù là vì gia đình này, em cũng không nên khư khư giữ lấy cuộc hôn nhân vô vọng của hai người, làm lỡ hạnh phúc của cậu chủ Mặc!
Dáng vẻ Đường Phù Dung vô cùng đau lòng, giống như Đường Lạc Lạc độc chiếm thứ gì đó của chị ấy, sống chết không chịu buông tay vậy.
Đường Lạc Lạc phát hiện với người của Đường gia, đúng là không có cách nói đạo lý, bọn họ vĩnh viễn là người bị hại, vĩnh viễn bị phụ lòng, vĩnh viễn là vì muốn tốt cho bạn, mà tất cả của bạn đều bị ngấm ngầm mưu tính, còn phải gánh tội danh ngồi không ăn bám, hại người lợi mình.
Thậm chí, bọn họ còn ngây thơ tưởng rằng, chỉ cần mình đồng ý, thì có thể đổi lại với Đường Phù Dung?
Đúng là coi người của Mặc gia đều chết hết rồi?
Đường Lạc Lạc hít thở sâu lại hít thở sâu lần nữa, giờ mới khắc chế sự xúc động không cãi nhau với bọn họ.
- Tôi đã nói rất rõ rồi, cá nhân tôi không đồng ý cách làm của các người, cho dù tôi đồng ý rồi, người của Mặc gia cũng sẽ không cho các người càn quấy, hôn nhân không phải trò chơi, không phải lúc nào cũng có thể đổi lại được, lúc đầu chị mất tích, các người tìm tôi thay thế, phải nên nghĩ đến có ngày hôm nay.
- Phía bên Mặc gia, ba mẹ tự sẽ có cách.
Đường Quý Lẽ vội vàng nói.
- Chỉ cần con đồng ý, Phù Dung trẻ tuổi xinh đẹp, lại lương thiện thuần khiết, tự nhiên sẽ khiến cậu chủ Mặc động lòng, Lạc Lạc, nó là chị của con, cùng một mẹ sinh ra, con đã hưởng thụ nửa năm hạnh phúc vốn thuộc về nó rồi, bây giờ chẳng lẽ không thể trả lại cho nó sao?
Trả lại cho nó…
Đường Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi, lần đâu nghe nói, hôn nhân có đổi đổi, có thể trả.
Nghe ý của Đường Quý Lễ, mình là đã được hời, hưởng thụ nửa năm cuộc sống hạnh phúc của bà Mặc trẻ ở Mặc gia.
Đúng là buồn cười.
Đường Lạc Lạc không muốn tiếp tục day dưa với bọn họ, đứng dậy muốn rời khỏi, là cô quá ngốc, vẫn ôm chút hoang tưởng cuối cùng với người của Đường gia, vì nói sự việc ra ngoài, bọn họ có lẽ sẽ hiểu rõ, bây giờ xem ra, tất cả những thứ này chẳng qua là do cô đơn phương tình nguyện mà thôi.
Nhìn Đường Lạc Lạc đứng dậy muốn đi, Đường Quý Lễ và Lương Thể Vân nhìn nhau, Đường Phù Dung gấp gáp đến nỗi nắm chặt tay, ngay trong khoảnh khắc Đường Lạc Lạc quay người, Đường Quý Lễ đứng lên, kéo lấy Đường Lạc Lạc.
- Lạc Lạc, xem như ba và mẹ con cầu xin con, đem vị trí bà Mặc này trả cho chị con đi, được không?
Cầu xin con…
Đường Lạc Lạc khựng lại, đứng yên tại chỗ nhìn Đường Quý Lễ khó tin.
Từ nhỏ ba mẹ đối với cô đều nghiêm khắc và lạnh nhạt, trước giờ chưa từng quan tâm đến cô, nói với cô bất kỳ lời dịu dàng nào, thậm chí lúc chính diện nhìn cô cũng ít lại càng ít hơn.
Nhưng hôm nay, vì Đường Phù Dung, Đường Quý Lễ vậy mà buông lời, nói cầu xin cô…
Cô là nên cảm thấy vui vẻ, hay chua xót đây?
Đường Lạc Lạc là một người mềm lòng, tuy biết rõ Đường Quý Lễ là có mục đích, nhưng đối diện với sự khẩn cầu của ba ruột, cuối cùng cũng không làm được chuyện bỏ đi mặc kệ nhắm mắt làm ngơ.
Nhìn thấy Đường Lạc Lạc dừng chân lại, Đường Quý Lễ mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra thần sắc khẩn cầu, bắt đầu chơi chiêu cảm tình.
- Lạc Lạc, ba biết ba mẹ luôn chưa đủ quan tâm con, nhưng không phải ba mẹ nuôi lớn con sao? Nuôi con thành người, ba và mẹ con không mong con báo đáp, chỉ mong con thành toàn Phù Dung, lúc đầu là ba mẹ suy nghĩ không chu đáo, đem con gả qua Mặc gia, đó là một sai lầm, bây giờ, chúng ta mang sai lầm này sửa chữa lại, ba biết con rất uỷ khuất, nhưng… coi như ba mẹ xin con, thành toàn Phù Dung đi, được không?
Lần đầu nghe thấy Đường Quý Lễ nói chuyện có đạo lý, nhẹ nhàng, không ngờ, lại trong tình huống như vậy.
Đường Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt vừa thân thuộc lại xa lạ trước mặt, Đường Quý Lễ chăm chút rất tốt, nhưng dù sao cũng là người đã có tuổi, tóc bạc ở tóc mai được nhuộm đen rồi, nếp nhăn nhẹ trên mặt lại không thể che giấu, đôi mắt ông căng thẳng nhìn mình, trên mặt tràn đầy khẩn khiết, mà Lương Thể Vân bên cạnh cũng hết sức căng thẳng, tay nắm chặt lấy tay Đường Phù Dung, tha thiết mong chờ nhìn cô.
Khoảnh khắc này, bọn họ một nhà ba người, đồng tâm hợp lực, hoàn toàn mang Đường Lạc Lạc ngăn cách ra bên ngoài, dùng chút thân tình còn sót lại làm vũ khí bí mật, mặc cả với cô.