Một người ba không đáng tin, một người mẹ quanh năm bị bệnh cần phải chăm sóc, Diệp Tiểu Manh lớn lên đầy vấp ngã, chỗ nào cũng bình thường nhạt nhoà, lúc cô cần cổ vũ và an ủi nhất, thứ cô đối mặt chỉ là sự lạnh lùng và chế giễu, một chút vui vẻ và công nhận trong cuộc đời, cũng đủ khiến cô ghi nhớ rất lâu.
Mỗi một người con gái đều cảm thấy bản thân là độc nhất vô nhị trên thế giới này, nhưng theo sự gia tăng của tuổi tác, dần dà phát hiện, thì ra mọi người đều như nhau, thì ra bản thân và người khác căn bản không có khác biệt gì nhiều.
Nhưng lúc nhỏ nghe được một lời khen, nụ cười hiếm có trên khuôn mặt của mẹ, lại gieo vào trong lòng Diệp Tiểu Manh một hạt giống.
Lúc diễn kịch cô rất giỏi, lúc đứng trên sân khấu, mọi người đều nhìn cô, cảm giác được mọi người coi trọng thật tốt, cảm giác khiến mẹ tự hào thật tốt.
Cô muốn trở nên thật lớn mạnh thật lớn mạnh, đủ lớn mạnh để bảo vệ bản thân và mẹ, mà diễn xuất là một con đường để chứng mình, làm ngôi sao là con đường ngắn nhất để cải thiện hoàn cảnh gia đình.
- Tôi thật sự khá giỏi mà, đúng không? Ví dụ như hôm nay?
Diệp Tiểu Manh chớp chớp mắt, nhìn thấy ánh mắt George trào dâng sự đau lòng và cảm động, cô không chú ý đến sự chua xót trong đó, mỉm cười hỏi anh.
- Phải, đặc biệt giỏi.
George nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giơ tay Diệp Tiểu Manh lên.
- Vì vậy, tôi sẽ luôn ủng hộ cô, phải để càng nhiều người nhìn thấy, càng nhiều người phát hiện, Tiểu Manh rất giỏi.
Bóng lưng cao to của người đàn ông, trong tay nắm lấy cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, bóng dáng hai người từ từ đi xa, trong con hẻm nhỏ dưới ánh hoàng hôn, để lại một phông cảnh tuyệt đẹp…
… …
Ngày thứ hai Mặc Thiệu Đình rời khỏi.
Đường Lạc Lạc nhận được tin nhắn wechat của Mặc Thiệu Đình, nói là tối hôm nay về, trong lòng cứ không yên tĩnh được, dường như đứng trên nhịp trống đang khuấy động, Đường Lạc Lạc sớm đã chuẩn bị bữa tối, chuẩn bị buổi tối sau khi Mặc Thiệu Đình quay về, đem tin tốt nói cho anh.
Trải khăn trải bàn hoa văn màu trắng tươi mới, đặt hai giá cắm nến tạo hình hoài cổ, đốt lên mùi cây hương nhu mê người, chuẩn bị xong rượu vang đỏ đậm đà, để những nguyên liệu cần dùng sang một bên trong nhà bếp, đặt vào một chiếc đĩa nhạc vào máy hát đĩa…
Đường Lạc Lạc bận rộn cả ngày, giờ mới ngồi trên sô-pha cắn đầu ngón tay cười ngây ngô, buổi tối, cùng Mặc Thiệu Đình làm một bữa tối ánh nến lung linh vậy, tiện thể tuyên bố sự kết thúc của thế giới hai người.
Không biết có doạ được anh hay không.
Nghĩ đến dáng vẻ ngớ người không dám tin của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc nhịn không được cười ra tiếng, đang trong sự miên man bất định, một cô người hầu gõ cửa phòng ăn, đi và.
- Bà chủ, ở cửa có người tìm, hình như là bà Mặc Như Nguyệt.
Mặc Như Nguyệt?
Hôm qua còn ở bệnh viện nhìn thấy bà, Đường Lạc Lạc chẳng qua chỉ tiện miệng nói một câu không có chuyện gì thì hoan nghênh đến chỗ gần bờ biển tìm mình, Mặc Như Nguyệt lại thật sự đến rồi, người cô này, thật sự khá đáng yêu.
Bây giờ dù sao cũng không có chuyện gì, Đường Lạc Lạc cũng tình nguyện nói chuyện một chút với người cô tính tình không tệ này, vì vậy gật đầu.
- Tôi xuống giờ đây.
Sửa soạn lại một chút bộ đồ ngủ trên người, Đường Lạc Lạc giờ mới đi ra khỏi phòng ăn, đi thẳng xuống phòng khách.
Từ khi biết mình có em bé, Đường Lạc Lạc đi đường đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận trượt chân, đợi đến khi cô đến phòng khách, liền thấy Mặc Như Nguyệt ngồi trước bàn phòng khách, trong tay cầm một ly trà sâm, vẻ mặt tâm trạng bất ổn, đôi tay nắm chặt lấy khay trà, giống như hồn vía lên mây vậy…
Không biết vì sao, trong lòng Đường Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy có chút hoảng, giống như có một dự cảm, mắt phải cô đột nhiên giật lên.
Mặc Như Nguyệt nghe tiếng bước chân, vô thức đứng dậy, nhìn thấy Đường Lạc Lạc, không kiềm được trái tim đập loạn nhịp.
Vừa nhìn thấy Đường Lạc Lạc, chỉ cảm thấy cô gái này lương thiện dễ thương, nhất cử nhất động đều khiến người khác cảm thấy thoải mái vui vẻ, cũng từng tưởng tượng qua trong lòng, nếu như Mặc Lan hiểu chuyện được một nửa như Đường Lạc Lạc, bản thân sẽ vui mừng ra sao.
Chỉ là, trước giờ chưa từng dám ước mong quá cao, Đường Lạc Lạc lại thật sự sẽ là con gái của mình.
Bà vốn tưởng rằng, đứa con đáng thương đó của mình, bây giờ đã không biết lưu lạc ở đâu, không biết còn sống hay không, mà bây giờ, khi bà thật sự nhìn thấy đứa con gái của mình, sự mừng rõ và rung động trong lòng, lại càng không thể dùng ngôn từ để miêu tả.
Đột nhiên cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa, đời người có thêm màu sắc khác, ngay cả ánh nắng chiếu lên người, cũng rạng rõ ấm áp, không giống như ngày thường.
Đúng rồi, ngũ quan của Đường Lạc Lạc, lờ mờ bóng dáng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, và cả đôi mắt sáng lấp lánh, không phải giống y hệt mình hồi trẻ hay sao?
Trời thương xót, đứa trẻ này bây giờ xinh đẹp như vậy, con người lại lương thiện…
Mặc Như Nguyệt chuyển động đôi môi, muốn chào hỏi Đường Lạc Lạc, thế mà đôi mắt tha thiết nhìn cô, miệng lại không thể nói ra câu nào.
Đường Lạc Lạc nhìn dáng vẻ có chút lo lắng của Mặc Như Nguyệt, chỉ xem bà như lần đầu đến nhà mình làm khách, cười tít mắt đi qua đó.
- Cô à, cô đến con thật sự rất vui…
- Còn gọi cô là cô sao?
Mặc Như Nguyệt nói ra một câu như vậy, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đường Lạc Lạc, vội từ trong túi xách lấy ra giấy xét nghiêm adn, cắn môi, đưa qua đó.
Không gọi cô, thì gọi gì?
Đường Lạc Lạc khó hiểu, chẳng lẽ cô đã bị xoá tên ra khỏi Mặc gia rồi sao, vì vậy Mặc Như Nguyệt là đang đến tận cửa ức hiếp cô?
Nhưng xem tình hình, cũng không giống lắm.
Cô tràn đầy nghi ngờ nhận lấy tệp xét nghiên adn mà Mặc Như Nguyệt đưa qua, nhìn thấy chữ trên trang bìa mà ngớ người, sau đó, dưới ánh mắt chăm chú kích động của Mặc Như Nguyệt, từng tờ từng tờ lật qua.
Sau đó, Đường Lạc Lạc coi như lĩnh giáo được cảm giác sét đánh trên đầu là như thế nào.
Ngón tay cô, cầm lấy một trang giấy xét nghiệm, ngẩn ngờ đứng yên tại chỗ, chữ viết chi chít trước mắt, nhưng sau cùng kết luận lại rõ ràng như vậy, từng chữ từng chữ một đập vào mắt cô.
Quan hệ huyết thống lên đến chín mươi chín phần trăm…
Quan hệ huyết thống…
Đường Lạc Lạc cảm thấy hô hấp mình như ngừng đi, đầu ốc trống rỗng, trong lòng rối bời, đây có nghĩa là… mẹ của mình, là Mặc Như Nguyệt?
Từ đã lớn lên trong hoàn cảnh gia đình không có hơi ấm không có tình thương, có trời mới biết Đường Lạc Lạc muốn một người mẹ quan tâm mình đến nhường nào, Mặc Như Nguyệt thực sự là một người mẹ tiểu chuẩn hoàn mỹ, là Đường Lạc Lạc nghĩ cũng cũng không dám nghĩ đến, nhưng năm đó, sao bà ấy lại rời khỏi mình?
Cô lại tại sao lưu lạc đến Đường gia?
Đường Lạc Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhanh chóng ngấn đầy nước, cảm xúc uỷ khuất và đau lòng dần dần trào dâng, thế mà, trong khoảnh khắc như một tia chớp, cô đột nhiên nghĩ đến – nếu như Mặc Như Nguyệt là mẹ của mình, thế Mặc Thiệu Đình…
Không phải là anh họ của mình sao?
Giấy xét nghiệm adn trên tay Đường Lạc Lạc rơi xuống đất, như cô bị điểm huyệt vậy, đờ đẫn đứng yên tại chỗ, lắc đầu không dám tin.
- Không… không thể như vậy được… không phải là thật được… đây là giả…
Mặc Như Nguyệt lấy khăn tay ra, đã khóc đến mặt toàn nước mắt, nhìn thấy Đường Lạc Lạc như vậy, vội đi lên kéo lấy tay cô, nghẹn ngào nói.
- Là thật, Lạc Lạc, là thật, mẹ là mẹ ruột của con, mẹ mới là mẹ ruột của con… mẹ biết con oán mẹ, con hận mẹ… nhưng lúc đầu, mẹ thật sự không muốn đem con cho người khác, đều là tạo hoá trêu người, con tin mẹ…
- Không… không phải là thật…
Đường Lạc Lạc như con thú nhỏ bị thương, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, cô muốn đưa tay đẩy Mặc Như Nguyệt ra, nhưng nhìn thấy nước mắt của Mặc Như Nguyệt, cuối cùng cũng không ra tay được.
Bà… thật sự mẹ là của mình?
- Lạc Lạc, con là con gái của mẹ, lúc lần đầu mẹ nhìn thấy con, thì đã nên biết, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, con xem kĩ giấy xét nghiệm đi, mẹ không cần thiết phải gạt con, giọt máu nào hơn ao nước lã, con dù có hận mẹ đi nữa, cũng nên để mẹ nói xong nguyên nhân hậu quả, rồi mới hận mẹ, không phải sao?
Mặc Như Nguyệt tha thiết nhìn Đường Lạc Lạc, có thể hiểu được sự chấn động và suy sụp lúc này của cô, đưa tay dìu Đường Lạc Lạc đến sô-pha.
Nhẹ nhàng xoa đầu cô.
- Lạc Lạc, Mặc Lan là con nuôi của mẹ. Lúc đầu, mẹ chưa kết hôn đã có thai sinh ra con, vì để tránh khỏi những lời đàm tiếu, mới đem con nuôi nhờ ở Đường gia, muốn đợi sóng gió qua rồi, mới rước con về, nhưng không ngờ Đường gia trốn đi, nhiều năm nay, mẹ luôn không ngừng từ bỏ việc tìm kiếm con, nhưng cứ mãi không có tung tích của con, cũng tại lúc đó mẹ còn quá tẻ, cũng chưa gặp qua cha mẹ nuôi con, thì đã giao con ra ngoài rồi… nhiều năm như vậy, mỗi đêm, mẹ đều bị giày vò trong mơ đến khóc tỉnh, mẹ biết mẹ có lỗi với con…
Đường Lạc Lạc ngẩn ngơ nghe lời giải thích của Mặc Như Nguyệt, quay đầu qua, nhìn thấy Mặc Như Nguyệt khóc lóc trước mặt cô, trong lòng mẫu thuẫn lại phức tạp.
Nghe ra, bà ấy gần như có thể lượng thứ được.
Thậm chí, Đường Lạc Lạc lại là một người dễ mềm lòng, cho dù Mặc Như Nguyệt năm đó thật sự muốn bỏ rơi mình, bây giờ nghĩ thông rồi đến tìm cô, cô cũng là tha thứ cho Mặc Như Nguyệt, vì trong mắt Mặc Như Nguyệt, cô nhìn thấy sự yêu thương của người mẹ dành cho con gái.
Ánh mắt này, cô chưa từng trải nghiệm qua, chỉ thấy qua từ ánh mắt của ba mẹ những đứa trẻ khác, ánh mắt luôn tâm niệm.
Cô nghĩ nhiều, nghĩ nhiều có một người mẹ như Mặc Như Nguyệt, dịu dàng, độ lượng, xinh đẹp, lại yêu thương mình…
Cô vốn nên vô cùng vui mừng mới phải.
Nhưng…
Nếu như Mặc Như Nguyệt thật sự là mẹ của mình, thế giữa cô và Mặc Thiệu Đình, lại được xem là gì đây?
Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong lòng cùng lúc chịu quá nhiều đả kích, vốn chuyện nên vui, bây giờ chỉ còn kinh hoàng và hoảng sợ, cô nhìn Mặc Như Nguyệt khóc không thành tiếng giải thích với mình, chỉ cảm thấy trái tim bị ngàn mũi tên đâm xuyên, đưa tay bịt lấy tai mình.
- Tôi không muốn nghe nữa… sao bà lại phải nói cho tôi… tại sao… nếu như bà là mẹ tôi, thế bây giờ tôi và Mặc Thiệu Đình ở cùng nhau, lại được xem là gì chứ…