Sáng hôm sau, Mặc Thiệu Đình tinh thần phấn khởi ngồi máy bay tư nhân trở về Hoa Hạ.
Tâm trạng anh rất tốt, lúc trước đặt sẵn hòn đảo, bây giờ tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, có không khí, hoa lá cỏ cây, hiện trường bố trí hôn lễ mà Lạc Lạc thích, còn có khinh khí cầu khổng lồ do chính tay mình lựa chọn, có cánh đồng hoa trải dài mấy chục dặm…
Tất cả có thể nghĩ được, cảm thấy Đường Lạc Lạc sẽ thích, Mặc Thiệu Đình đều tự mình chuẩn bị, còn việc vốn tưởng hành trình một hai ngày sẽ quay về, đột ngột kéo dài thêm hai ngày, trong hai ngày này, anh một mặt háo hức muốn về nhà, một mặt hăng hái tràn trề, nghĩ đến Đường Lạc Lạc nhìn thấy tất cả vì cô mà chuẩn bị, nụ cười mãn nguyện trên mặt, cả người liền không cảm thấy mệt chút nào.
Trước mắt, cuối cùng anh cũng về rồi.
Chỉ là, trong lòng nghĩ vừa xuống máy bay liền đi thẳng đến mái ấm của hai người, nhưng vẫn còn chút chuyện chưa làm xong, trước khi dẫn Lạc Lạc đến hiện trường hôn lễ, anh phải làm xong hết mọi công việc trong thành phố S.
May là việc không nhiều, thêm thời gian một hai tiếng là có thể bàn xong.
Vì vậy, Mặc Thiệu Đình vừa xuống máy bay, liền đến nhà họ Mặc.
Sau khi từ chức một lần nữa quay về chốn cũ, các nhân viên thấy Mặc Thiệu Đình mặc bộ âu phục màu be, thảnh thơi nhưng uy thế không giảm đi vào trong đại sảnh nhà họ Mặc, thực sự mừng muốn khóc luôn rồi.
Nhà họ Mặc trước khi còn Mặc Thiệu Đình, cũng không cảm thấy gì thỉnh thoảng còn cảm thấy tổng giám đốc Mặc quá hà khắc quá cầu toàn, nhưng sau khi sau Mặc Tây Thành tiếp quản, nhà họ Mặc chịu sự chấn động trước giờ chưa từng có, mọi người giờ mới nghĩ đến cái tốt của Mặc Thiệu Đình.
Có Mặc Thiệu Đình chèo lái, nhà họ Mặc giống như một con tàu khổng lồ, chỉ có một chữ có thể hình dung: vững.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Mặc Thiệu Đình lại xuất hiện ở nhà họ Mặc, mọi người đi khắp nơi lan truyền, hận không thể chào đón nồng nhiệt, mà Mặc Thiệu Đình xem ra tâm trạng rất tốt, khoé miệng thậm chí còn mang chút ý cười, thỉnh thoảng gật đầu nhẹ, coi như đáp lại sự nhiệt tình của bọn họ.
Nhất thời, trong toà nhà làm việc của nhà họ Mặc không khí náo nhiệt như ăn tết vậy, ngay cả Mặc Thiệu Đình còn chưa đến phòng làm việc tổng giám đốc, Mặc Tây Thành đã nhận được tin tức rồi.
So với tâm trạng tốt của Mặc Thiệu Đình, cảm giác của Mặc Tây Thành bây giờ, có thể nói là sốt ruột chết đi được.
Xây dựng lại sau hoạn nạn, không đơn giản như trong tưởng tượng, tổn thất lần này của nhà họ Mặc không phải một chút ít, quan trọng hơn nữa là, niềm tin của các cổ đông đối với Mặc Tây Thành, đã rơi xuống đến tận đáy vực.
Cổ đông của nhà họ Mặc lung lay sắp đổ, ở mấu chốt quan trọng này, không ít cổ đông còn có suy nghĩ bán tháo lại cổ phần rời khỏi nhà họ Mặc, sự nghi ngờ với Mặc Tây Thành càng ngày càng lớn.
Có sự so sánh với Mặc Thiệu Đình, tổng giám đốc này của Mặc Tây Thành, năng lực hành động và phán đoán đều khó nói hết bằng một lời, gần như tất cả mọi người đều thấy tương lai của nhà họ Mặc không hề khả quan, thậm chí phải đánh một dấu chấm hỏi.
Trong tình huống này, áp lực của Mặc Tây Thành càng lớn, mỗi sáng thức dậy, dường như có thể nhìn thấy cuộc sống một ngày – vô số trận chiến ác liệt phải đánh, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Trong lúc cậu đang ngẩn ngơ ngồi trước bàn làm việc, xoa lấy thái dương đang đau nhức, nghe thấy tin Mặc Thiệu Đình trở về, khuôn mặt vốn đẹp đẽ chốc lát trở nên ác liệt, còn việc lúc Mặc Thiệu Đình gõ cửa đi vào, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy phòng bị của Mặc Tây Thành, gần như lúc nào cũng sẵn sàng tấn công, xông đến quyết chiến một trận sinh tử với anh vậy.
- Anh đến để làm gì?
Mặc Thiệu Đình đóng cửa phòng làm việc tổng giám đốc lại, ngồi đối diện Mặc Tây Thành, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.
- Anh đến để xem em.
- Xem tôi?
Khoé miệng Mặc Tây Thành cong lên một nụ cười chế giễu, đôi mắt ánh lên sự giận dữ.
- Xem tôi thê thảm bao nhiêu, sa sút bao nhiêu, bây giờ anh vừa lòng chưa?
Nếu như không phải Mặc Thiệu Đình đào cho cậu một cái hố, nếu như không phải Mặc Thiệu Đình hợp tác với gia tộc Brown, cậu làm sao rơi vào bước đường này, bây giờ nhà họ Mặc chính là một đống hổ lốn, cậu mất đi niềm tin của các cổ đông, loạn trong giặc ngoài mệt không chịu được, lúc này, Mặc Thiệu Đình là đến diễu võ dương oai với mình phải không?
Anh không phải muốn chứng minh anh giỏi hơn mình sao?
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hận ý của Mặc Tây Thành, Mặc Thiệu Đình không bất ngờ chút nào.
- Anh chưa vừa lòng. Tây Thành, em nên biết, thương trường như chiến trường, trạng thái này của em, làm sao tiếp tục dẫn dắt nhà họ Mặc?
- Anh hỏi tôi?
Mặc Tây Thành đập bàn đứng dậy, chỉ vào Mặc Thiệu Đình, giọng nói bất giác nâng cao lên.
- Nói thì nghe hay lắm, bây giờ anh đến giả vờ làm người tốt gì chứ? Không phải anh cùng thằng nước ngoài họ Brown kia, tôi sẽ rơi vào bước đường hôm nay sao? Phải, thương trường như chiến trường, tôi không hy vọng anh giúp tôi, nhưng anh vẫn đến xem trò hề của tôi, buồn cười lắm sao? Anh cảm thấy buồn cười lắm sao?
Cậu đã mấy ngày chưa ngủ qua một giấc ngon rồi, mỗi ngày mở mắt đều phải đối mặt với việc cổ phiếu rớt giá không ngừng, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của các cổ đông, ngay cả việc đi vào toà nhà làm việc nhà họ Mặc, đều phải hít thở sâu mấy lần, do sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của các nhân viên.
Đã từng, Mặc Tây Thành phóng khoáng bao nhiêu biết hưởng thụ cuộc sống bao nhiêu, bây giờ cậu bất lực mệt mỏi bấy nhiêu, cậu không muốn sống những ngày tháng như vậy nữa, thực sự sắp điên rồi.
Mà Mặc Thiệu Đình lại cứ đến chọc tức cậu, có thể đừng để cậu sắp sụp đổ được không?
Mặc Thiệu Đình âm thầm thở dài, từ trong cặp tài liệu mang theo bên mình, lấy ra một sắp tài liệu, để trên bàn đẩy qua kia.
- Anh là đến đưa đồ cho em, đây là danh sách tên các xí nghiệp từng hợp tác thân thiết với nhà họ Mặc, và cả cách liên lạc với những nhân vật quan trọng có thể giúp em vượt qua cửa ải, phía sau số điện thoại của họ ghi lại các hạng mục từng hợp tác với nhà họ Mặc, và ân huệ nợ của nhà họ Mặc.
Mặc Tây Thành đang muốn gào thét chuẩn bị lên án Mặc Thiệu Đình khựng lại, vô thức nhận lấy, giữa giấy trắng mực đen, đều chi chít cách thức liên lạc và ghi chú, không ít ghi chú thậm chí còn là chính tay Mặc Thiệu Đình viết.
- Đây… thực sự có thể sao?
Mặc Tây Thành do dự nói.
- Đây là lúc anh còn ở nhà họ Mặc, mối quan hệ tích góp từng chút một, đương nhiên có thể, lúc em cần giúp đỡ chỉ cần liên hệ là được.
Mặc Thiệu Đình vẫn bình tĩnh như thường nhìn Mặc Tây Thành, ánh mắt thoáng qua chút chân thành.
- Lúc đầu là muốn giao cho em, nhưng cảm thấy chưa trải qua giáo huấn, em sẽ không để trong lòng đâu, bây giờ cũng chưa muộn.
Lúc đầu là muốn giao cho cậu?
Vì vậy nói, lúc đầu khi Mặc Thiệu Đình đang tìm đường lui cho mình, cũng nghĩ đến mình rồi…
Trong lòng Mặc Tây Thành lung lay, ánh mắt không kiềm được trở nên phức tạp, nhìn Mặc Thiệu Đình, môi động đậy, nhưng lại không nói được gì.
- Còn có…
Mặc Thiệu Đình từ trong cặp tài liệu lấy ra một cuốn sổ da màu nâu, mỉm cười.
- Anh còn thích mang những thứ quan trọng ghi vào giấy. Đây là chút lễ vật cho em.
Mặc Tây Thành nghi ngờ nhận lấy, mở ra trang đầu tiên, bản thân lẩm bẩm đọc ra thành tiếng.
- Hạ Kiếm Vũ, kinh doanh vật liệu thép, 55 tuổi, sở thích, bài poker, từng nợ năm trăm vạn… đây là gì?
- Em tưởng, lúc đầu khi anh tiếp quản nhà họ Mặc, bọn họ đều rất thân thiện với anh sao?
Mặc Thiệu Đình cười.
- Đây là đối tác đáng yêu của chúng ta, những cổ đông hay thích bới móc kia, một số lý lịch của họ, và cả -- điểm yếu. Lý do những người này ngoan ngoãn trước mặt anh như vậy, một nửa là do tín phục, một nửa là do anh có cuốn sổ nhỏ này, biết được những thứ này, lúc nói chỉ rõ ra một chút, mọi người đều là người thông minh, sau này em làm việc, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nếu như nói những mối quan hệ vừa nãy, là Mặc Thiệu Đình giúp người khi gặp nạn, cuốn sổ ghi lại những điểm yếu của các cổ đông trước mặt này, đối với Mặc Tây Thành mà nói, chính là thượng phương bảo kiếm rồi, có thứ này trong tay, khi Mặc Tây Thành đối mặt với những người này, cuối cùng cũng có thể lẽ thẳng khí hùng rồi.
Những thứ này, đều là Mặc Thiệu Đình tích luỹ từng chút một, đủ để chèo chống Mặc Tây Thành ra khỏi bóng tối, nếu như cố tình đến xem trò cười của Mặc Tây Thành, anh có thể không mang ra, chỉ lặng lẽ chờ đợi là được.
Nhưng anh không có.
Anh mang những gì mình có thể cung cấp, đều giao cho Mặc Tây Thành.
Mặc Tây Thành chỉ cảm thấy tảng băng trong lòng tan chảy đi từng chút một, sự căm phẫn và bất mãn với Mặc Thiệu Đình trước đó, thì là đều là hiểu lầm?
- Em chưa từng gặp thất bại, bài học này đến rất đúng lúc, mà nhà họ Mặc vẫn chưa tổn hại đến nguyên khí, em vẫn có cơ hội.
Mặc Thiệu Đình đứng lên, nhìn Mặc Tây Thành sâu thẳm.
- Công ty của bản thân anh, không có một xu nào của nhà họ Mặc, đó là thuộc về chính anh, anh không mưu đồ, không có ai sẽ giúp anh. Tất cả của nhà họ Mặc, có thể để lại được, anh đều cho em hết rồi.
Mặc kệ như thế nào, Mặc Thiệu Đình luôn nhớ, ở Mặc gia sự ấm áp nhỏ nhoi duy nhất mà anh cảm nhận được, đều là Mặc Tây Thành mang đến.
Anh chỉ có một đứa em vậy thôi.
Vì vậy, những thứ có thể để lại hay không để lại được, đều cho cậu rồi.
Cho dù là làm thay cho người khác, nếu như là làm cho Mặc Tây Thành, cũng không phải là không được.
Mặc Tây Thành nhận lấy giấy tờ chi chít chữ mà Mặc Thiệu Đình đưa, nghĩ đến những việc làm của mình, nghĩ đến bản thân đã từng ác độc như thế nào trong lòng nguyền rủa Mặc Thiệu Đình, thất vọng muốn đâm đầu vào tường.
Mặc Thiệu Đình chỉ lấy đi những thứ anh nên lấy, cho dù sau này trong thương trường, không đứng về phía nhà họ Mặc, cũng không trách được, anh bị nhà họ Mặc xua đuổi trước – bản thân bị sự thất bại làm che mờ đôi mắt, lúc trước lý lẽ hùng hồn, thực sự ngu xuẩn…
- Anh đi trước đây.
Mặc Thiệu Đình vỗ nhẹ vai Mặc Tây Thành.
- Lạc Lạc còn ở nhà đợi anh, anh phải nhanh một chút.
- Anh…
Mặc Thiệu Đình trong khoảnh khắc Mặc Thiệu Đình xoay người, sắc mặt trắng bệch – Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc…
Lúc trước cậu hiểu lầm Mặc Thiệu Đình cố tình chơi cậu, đã mang quan hệ của Mặc Như Nguyệt và Đường Lạc Lạc nói ra, bây giờ… có nên nói cho Mặc Thiệu Đình?
- Sao vậy?
Mặc Thiệu Đình quay người lại, hiếu kỳ nhìn Mặc Tây Thành.
- Có chuyện gì sao?