Khó khăn lắm mới về nước, khó Khăn lắm mới được mẹ của Đường Lạc lạc xem trọng anh ta,nhưng tiếc là......
Chỉ sợ đến cuối cùng vẫn là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.(có tiếng nhưng không có miếng)
Nhâm tử lương ôm chặt cục bột nhỏ trong lòng, nhìn trần trần đang vô tư hồn nhiên mút kẹo, làm sao lại nghĩ mình chịu thiệt thòi nữa, hằng ngày đều ở canh hai mẹ con Đường Lạc Lạc, đều rất vui vẻ, khi đã như vậy, vui vẻ một ngày thì một ngày, cớ sao phải suy nghĩ đến tương lai về sau làm gì.
Mọi người có xu hướng tránh những bất lợi đối với họ, riêng anh ta giúp đỡ mẹ con họ nhưng anh ta rất vui,không cảm thấy mệt mỏi.
Bên ngoài tòa nhà văn phòng, một chiếc thể thao Ferrari màu trắng bạc đang đỗ, cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn đến phát cuồng, là gương mặt mặc thiệu đình đang nhìn nhậm tử lương ôm trần trần đi về hướng chiếc Bugatti veyron đang đỗ xa xa ở phía trước, một lớn một nhỏ ngồi vào trong xe, lập tức lái xe chạy đi.
Vẻ mặt Mặc thiệu đình lộ ra tia khó hiểu ——đứa bé này là con của Đường Lạc Lạc và Nhậm Tử Lương thật sao?
Bên cạnh truyền đế giọng nói của Tần Việt: "Tôi vừa mới cho người điều tra ra, đứa bé kia chính xác là con của đường...... là của bà chủ, năm nay khoảng ba tuổi, về phía nhâm tử lương, ở thành phố S được coi là con nhà rất giàu có, tính cách rất tốt, làm bác sĩ ở Mỹ, bọn họ chưa kết hôn, chưa làm thủ tục, trước mắt,vâng, bà chủ cùng trần trần, chính là đứa bé này, đã thuê một căn hộ nhỏ trong nôị thành, bọn họ không ở chung."
Ba tuổi......
Mặc thiệu đình nhíu mày, nói cách khác,sau khi Đường Lạc Lạc vừa rời đi thì chưa đến 1 năm sau đã sinh ra Trần Trần.
Chẳng lẽ, năm đó đường Lạc Lạc bỏ đi chẳng lẽ là liên quan đến Nhậm Tử Lương?
Bởi vì có thai với Nhậm Tử Lương cho nên cô mới bỏ đi không lời từ biệt sao?
Ý nghĩ này vừa có trong đầu, mặc thiệu đình lập tức phủ nhận, sẽ không, Lạc Lạc sẽ không đối xử với anh như vậy.
Bốn năm trước,tình yêu của bọn họ không thể nghi ngờ, vì như thế, cô hoàn toàn không cần phải... Giấu diếm thân phận của đứa bé kia, nếu đứa bé kia là con của anh......
Hay là khi đến Mỹ cô mới quen Nhậm tử Lương,rồi hai ngừời sinh Trần Trần?
Mặc thiệu đình cau chặt mày, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn, cảm thấy phía trước như có một tầng sương mù che phủ, làm cho mọi thứ khó phân biệt được, giống như cách sự thật rất gần, nhưng lại không thể phát hiện ra.
Nhưng điều duy nhất anh có thể khẳng định, đó là đường Lạc Lạc bây giờ đã trở lại trong tầm mắt anh, anh sẽ không để cô rời xa anh nữa, tuyệt đối không.
......
Đường Lạc Lạc sau khi để Nhậm Tử Lương dẫn Trần Trần đi rồi, cảm thấy cả người như bị rút hết khí lực, ngồi phịch xuống ghế.
Bên tai vẫn còn quanh quẩn giọng nói của Mặc Thiệu Đình, nhắm mắt lại, trong đầu cũng đều là hình ảnh của Mặc ThiỆU Đình.
Người ấy như là âm hồn không tan.
Vốn cho rằng bốn năm sau, cô sẽ có sức chống cự Mặc thiệu đình, không đến mức một ánh mắt của anh, một nụ cười làm điên đảo kia của anh, cứ ngỡ phong thủ tâm lý cua cô đủ mạnh nhưng mà không ngờ rằng......
Đường Lạc Lạc ơi đường Lạc Lạc, mày thật là không có tiền đồ mà.
Đang thầm mắng chính bản thân mình, lại có tiếng gõ cửa, toàn thân đường Lạc Lạc chấn kinh, bật dậy từ trên ghế, nơm nớp lo sợ đứng dậy mở cửa ra, sau đó cô thấy rằng mình lo nghĩ nhiều rồi, cô không nhịn được cười to: "Tiểu manh, mau vào đi, vào đi vào đi, ách, cậu gầy nhiều đi rồi!"
Đứng ở ngay cửa chính xác là người bạn bốn năm không gặp DIệp TiỂU Manh
diệp tiểu manh bây giờ, đã không còn vẻ trẻ con mũm mĩm ngày xưa nữa, ngũ uan bây giờ rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, so với trước kia cô nữ tính và trưởng thành hơn bốn năm trước.
Cô mặc một chiếc quần ống rộng màu đen kiểu mới nhất của Dior, trên mặt mang đôi kính râm lớn, che khuất hơn nửa gương mặt, diệp tiểu manh kính râm xuống, nhìn Đường Lạc Lạc bằng đôi mắt tinh nghịch: "Đường Lạc Lạc cậu giỏi thật, trốn đi mấy năm, mau để mình nhìn xem, a a a a, cậu còn sống!"
Cô véo má Đường Lạc Lạc, diệp tiểu manh trái phải véo véo, mắt đỏ lên: "Lạc Lạc, đồ chết bầm, sao bỏ đi lâu vậy hả, một chút tin tức cũng không có, cậu thật qúa đáng, mình còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa......"
Đường Lạc Lạc lắc lắc đầu, ghét bỏ bàn tay móng vuốt của Diệp Tiểu Manh, thở dài, đem toàn bộ câu chuyện kể hết cho diệp tiểu manh: " là như vậy, cho nên...... cậu tạm thời đừng nói ai biết cả,mình còn chưa biết phải đối mặt như thế nào với Mặc Thiệu Đình nữa......"
"không thể nào......" vẻ mặt Diệp tiểu manh nhăn nhó: "chuyện Này...... quá huyền huyễn rồi."(không tin được)
Hóa ra trên thế gian này mọi người yêu nhau đều có thể là anh em, không phải là một trò đùa nữa, câu chuyện này sự thật đã xảy ra.
Nhớ rằng tình yêu giữa Đường Lạc Lạc và MẶC tHiệu Đình rất xứng đôi, diệp tiểu manh cảm thấy đã hòai nghi về đời người không thể tin vào tình yêu được.
Sau một lúc thật lâu mới tiêu hóa xong, cô mới phản ứng lại được: "được...... mình nhất định không nói cho ai đâu, kể cả George!"
Đường Lạc Lạc cười khổ một chút, lập tức kéo tay diệp tiểu manh, để cô ngồi lên ghế sofa,gõ nhẹ vào trán cô: "Không nói chuyện của mình nữa, sẽ mất hứng mất, nói chuyện của cậu đi, giờ đã thành Đại minh tinh rồi nha."
"mới không có đâu." Diệp tiểu manh ngượng ngập le lưỡi: "minh tinh gì chứ, cũng chỉ là một chút thành công vì được góp mặt trong mấy bộ phim điện ảnh thôi, còn kém xa."
Bốn năm trước Diệp Tiểu Manh đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Huy, lần đầu tiên ra mắt với tư cách là thành viên của nhóm nhạc thần tượng, kết quả là nhóm nhạc này đã nổi tiếng, từ sau khi album đầu tiên ra mắt, luôn giữ vững vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng, là ca khúc Red,of half the sky(thành công nửa bầu trời), các thành viên nữ trong nhóm đều nổi tiesng như nhau. Trải qua vài năm hoạt động và nổi tiếng, Diệp Tiểu Manh là người rất thích diễn xuất giờ cũng có thể tham gia một số tác phẩm điện ảnh lớn nhỏ, cũng có chút thành công trong các vai diễn số một và số hai.
Mặc dù thực lực còn cách xa các diễn viên khác rất xa xôi, nhưng ít nhất cô ấy đã biến ước mơ thành diễn viên thành sự thật.
Giờ nghe được đường Lạc Lạc khen ngợi mình, diệp tiểu manh cúi đầu cười hì hì, thấy được vui vẻ thường ngày của cô,Đường lạc lạc cũng vui vẻ theo, sau đó nhiều chuyện hỏi tiếp: "Sự nghiệp thì phát triển bùng nổ, George của cậu đâu? Thế nào rồi nha?"
"ái chà, Lạc lạc nơi này của cậu thiết kế không tệ đấy, rất có phong cách, không tệ chút nào." Diệp tiểu manh đánh trống lãng, lập tức tìm cái cớ để hỏi, dáng vẻ ra vẻ như không có việc gì.
Đường Lạc Lạc dùng khuỷu tay huých huých cô nàng: "Hỏi cậu đó, sao hả, đừng tưởng rằng nói hai ba câu gì đó là trốn được nhé, không đời nào!"
Diệp tiểu manh ho nhẹ hai tiếng, biết không thể tránh, liền mấp máy môi, nhìn vào ngón tay nói thật: "vẫn như vậy......cậu cũng biết mà,George là người thừa kế dự bị của gia tộc Barton, thật sự là mình cùng với anh ấy quá chênh lệch, bây giờ con trai của ngài Lane còn chưa có tung tích, chuyện của bọn mình, cũng không có gì để nói cả, bây giờ.... cứ.để như vậy đi."
Tấm cửa giữa Hai người họ vẫn chưa chịu mở, đối với George, không thể giành cho diệp tiểu manh một tương lai tốt đẹp, George không có cách nào để thổ lộ, mà diệp tiểu manh biết nỗi khổ của anh, cũng hiểu được vì sao cô không thể rời bỏ anh, hai người vẫn dây dưa với nhau như vậy, chờ đợi nhau, vẫn mơ hồ như vậy một mạch tới 4 năm liền.
tình cảm ư, khẳng định là có yêu nhau nhiều hơn,nhưng giai đọan ư, vẫn còn giậm chân tại chỗ.
Đường lạc Lạc chớp chớp mắt,t hấy được chuyện hai người yêu nhau vốn đã rất khó, nhưng để được đến với nhau, lại càng thêm khó hơn, mọi thứ ngăn cách thật sự là làm cho ta phải bất lực.
Vì thế đề tài lần thứ hai được đổi đi,mắt đường Lạc Lạc sáng lên nhìn xem diệp tiểu manh: "studio của mình, là mình mở để thiết kế quần áo, vừa mới khai trươngvẫn còn non yếu, mà tớ lại không rành về quảng bá, muốn phát triển cũng không thể một hai ngày được, diệp Đại Minh tinh giờ là một cô gái thông minh xinh đẹp, không khó để cậu tìm cho mình một số ý tưởng đấy chứ?"
Diệp tiểu manh dù sao vẫn là ngôi sao hạng hai, thường xuyên giao tiếp với nhiều người khác nhau, mối quan hệ của cô ấy trải rộng khắp Hoa Hạ,tốt hơn nhiều so với đường Lạc lẠC còn gà mờ vừa mới về nước, trước kia còn ở Mĩ,đường Lạc Lạc tuy là có chút danh tiếng, nhưng sau khi về nước, cô phải làm lại từ đầu hết thảy.
Hiện tại là thời đại của thông tin, rượu thơm thì sợ hầm sâu nếu không quảng bá sau thời gian dài thì nhãn hiệu này đừng hòng nghĩ đến doanh thu.
Đường Lạc Lạc không muốn dựa vào danh nghĩa của Mặc thị, không có nghĩa là cô không muốn kiếm tiền, coi như là vì trần trần, cũng nên giúp con trai mình có chút vốn liếng để sau này cưới vợ.
Diệp tiểu manh vừa nghe xong,không thèm nói hai lời liền vỗ ngực;"mình có thể giúp cậu quảng bá mà,mặc khi tham dự lễ công bố, mặc khi tham gia tiệc tối từ thiện, mặc.khi dạo phố..... Nhưng mà......"
Cô coa chút rắc rối,nhíu mày;"vị cà phê của mình còn rất nhỏ(ý nói chưa nổi tiếng lắm), đối với nhãn hiệu uàn áo bây giờ muốn bán được giá cao, muốn nguồn có nguồn tiêu thụ tốt thì nhất định bắt buộc phải có cách thức cao, nếu là một tiểu ngôi sao như mình mặc vào thì cùng lắm là những kiểu đồ thời tiết của Taobao thôi(thời trang theo mùa), còn nếu cậu muốn thiết kế của cậu đẳng cấp hơn, Lạc Lạc, cậu sẽ phải cần được các tín đồ thời trang yêu thích, họ là những người giàu có,phóng khoáng thì họ sẽ mặc những thiết kế của cậu."
Đối với sự phát triển của mạng xã hội bây giờ Đường Lạc Lạc cũng biết, nghe nói như thế cô nghiêm túc gật đầu một cái: "thế nhưng mà...... nhưng mà, mình tìm ai để quảng bá đây?"
"Hiện tại hot nhất là Lãnh Như Thanh,cậu nghe nói đến cô ấy chưa? Những thiết kế mà cô ấy mặc tất cả đều hết hàng." Diệp tiểu manh chớp chớp mắt: "nhưng mà mời không dễ lắm, hơn nữa người ta chỉ thích hàng cao cấp, tất cả các thiết kế trên người cô ấy đều là do các nhãn hiệu lớn của quốc tế tài trợ."
"Lãnh như thanh?" Đường Lạc Lạc sửng sờ, lập tức liền hiểu ra, đúng rồi, nếu mời được người này, mọi việc dễ hơn rồi.