Đường Lạc Lạc là do Mặc Thiệu Đình đích thân hạ lệnh, giới thiệu vào công ty, tại đây, đó là một đãi ngộ chưa từng có.
Vương Bác xưa nay luôn giỏi việc nịnh nọt, đối với chuyện này tràn đầy hiếu kì, còn Mặc Lan là con gái bên nhà cô của Mặc Thiệu Đình, cũng xem như là em họ của Mặc Thiệu Đình, về tin tức nội bộ nhất định cũng biết được chút ít.
Ông ta dò hỏi Mặc Lan, rồi mỉm cười để lấy lòng, mong chờ câu trả lời của Mặc Lan.
Mặc Lan nở nụ cười cao thâm khó lường, không nói gì thêm, chỉ gật đầu vài cái:
- Cô ta được Mặc tổng giới thiệu đến không sai, Vương Bác, ông làm phó bộ trưởng nhiều năm, lợi nhuận bên bộ phận thiết kế mỗi năm đều tụt dốc, nên có chút cảnh tỉnh rồi nhỉ. Người mới cứ nối tiếp nhau vào đây, muốn ngồi cho vững vị trí, không dễ dàng thế đâu.
Lời nói của chị ta hàm ý thâm sâu, vừa dứt lời, nét mặt Vương Bác đã lộ vẻ sợ hãi và phẫn nộ.
Năng lực ông ta có hạn, chẳng qua giỏi về giao tiếp, cộng thêm thâm niên lâu năm, mới ngồi lên được vị trí phó bộ trưởng này, giờ đây được Mặc Lan nhắc nhở, đột nhiên ông đối với Đường Lạc Lạc tràn đầy địch ý.
Đường Lạc Lạc là đích thân Mặc Thiệu Đình giới thiệu đến, nhất định không đơn giản, nhỡ uy hiếp đến địa vị của ông thì phải làm sao?
Thành tích của ông những năm gần đây đều không có tiến triển, nếu có một người mới vừa có hậu thuẫn vừa có năng lực gia nhập, chức phó bộ trưởng của ông còn làm được bao nhiêu ngày nữa?
Một sự hoảng loạn ập đến trong lòng, khiến Vương Bác sốt ruột buột miệng nói:
- Cái cô Đường Lạc Lạc, gia thế rốt cuộc lợi hại cỡ nào? Cô cũng biết mà, có thể tiết lộ cho thuộc hạ vài tin không?
Mặc Lan cười mỉm, ngồi vào ghế tựa, trên tay còn nghịch cây bút vàng, nhẹ nhàng nhún vai:
- Nếu đúng là có gia thế to lớn, cũng không cần phải làm thuộc hạ cho ông, ông đừng hoảng sợ quá!
Vương Bác giờ mới an tâm trở lại, chỉ cần Đường Lạc Lạc không phải là người của Mặc Thiệu Đình, thì mọi việc dễ thở hơn rồi, để người mới lọt vào tay ông ta, chẳng phải dễ bắt nạt hơn sao? Dựa vào kinh nghiệm và thủ đoạn của ông, đến lúc đó ép Đường Lạc Lạc tự động từ chức, ai cũng không nói được gì.
Nhận được chỉ thị của Mặc Lan, Vương Bác trong lòng đã có tính toán, ông cười híp cả mắt rồi lui ra ngoài.
Cửa phòng lại lần nữa được đóng lại, nụ cười phóng khoáng của Mặc Lan trong khoảnh khắc cửa đóng lại cũng biến mất.
Chị ta lạnh nhạt nheo mắt lại, để lộ nụ cười châm biến:
- Đường Lạc Lạc ơi là Đường Lạc Lạc…
......
- Hắt xì, hắt xì!
Đường Lạc Lạc liên tục hắt xì hơi, trong lòng nghĩ có khi nào cảm lạnh rồi? Nhưng rõ ràng hôm nay cô mặc không ít, cô dọn dẹp bàn làm việc một chút, rồi ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, chờ họp.
Quan sát bốn phía một hồi, phòng làm việc của nhân viên cũng được thiết kế rất phong cách, không gian đẹp đẽ, đồng nghiệp ai ai cũng có nhan sắc, tất cả đều là nam thanh nữ tú, nhìn thế nào cũng là một công việc tốt đến nỗi không thể kén chọn, ừm, tiểu ca ca đối với mình quả nhiên rất tốt, hôm nào sẽ mời anh ấy ăn bữa cơm để cảm ơn vì đã giới thiệu cho cô một công việc tốt.
Trong lúc Đường Lạc Lạc đang suy nghĩ lung tung, đã thấy mọi người lần lượt đứng lên đi đến phòng họp, cô cũng tranh thủ đi theo.
Phòng họp của bộ phận thiết kế rất rộng lớn, Đường Lạc Lạc lẫn vào trong đám đông, cô ngồi vào bên mép bàn tròn, chỉ vừa mới ngồi vững, liền nhìn thấy Vương Bác từ cửa phòng họp đi vào, không biết có phải mình hoa mắt không, rõ ràng thấy Vương Bác vừa liếc mắt qua mình, mới quay đầu đi đến vị trí phía đầu bàn.
Cả phòng họp yên lặng, Vương Bác hắng giọng:
- Hôm nay chúng ta cùng chào mừng nhân viên mới vừa gia nhập bộ phận thiết kế nào.
Tiếp đến, mọi người đều vỗ tay ào ào, Đường Lạc Lạc có chút xấu hổ đứng dậy, mỉm cười cúi đầu với mọi người.
Chưa kịp đợi cô ngồi xuống, Vương Bác đã lạnh lùng nhìn cô, mở miệng hỏi:
- Đường Lạc Lạc, quy tắc nhân viên cô đã xem qua chưa, đọc cho tôi nghe xem nào.
Đường Lạc Lạc:
- ... …
Hả?
Quy tắc nhân viên?
Nhớ không nhầm thì cô chỉ vừa vào công ty chưa đến hai mươi phút, căn bản còn không biết quy tắc nhân viên là cái gì, sao có thể đọc ra được?
Đây không phải là làm khó dễ người khác rồi sao?