Cô cố gắng vùng vẫy, muốn phát tiếng kêu, nhưng vừa mở miệng, chỉ có thể phát ra giọng nói yếu ớt, giọng nói đó e rằng cả muỗi còn không nghe thấy, và đáng sợ hơn là, lúc này, giống như có một ngọn lửa, nhảy ra từ trong tim cô, nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân.
Sự nóng bức chưa từng trải qua khiến cổ họng cô khô rát, lý trí còn sót lại nói với Đường Lạc Lạc, cô lần này e là lại trúng bẫy, hiện tại cô chưa ngất đi, nhưng toàn thân phát nóng.... trên chiếc khăn tay đó, có thể là thuốc --- kích dục!
Sự ý thức này khiến cô sững người, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tiếp đó, cô bị một người đàn ông mập lùn ném lên giường, bên tai vọng đến giọng nói khiến người khác buồn nôn.
- Tiểu mỹ nhân, chậc chậc chậc, non nớt thế này, lần này lời to rồi, ngoan ngoãn nhé! Đừng cử động.... chốc nữa bảo đảm khiến cô thoải mái...
Người đàn ông mập lùn trước mặt đỉnh đầu hơi hói, vẻ mặt dâm đãng, vừa nói chuyện vừa đứng ngay đầu giường lột quần, bộ dạng vô liêm sỉ đó, khiến Đường Lạc Lạc dấy lên từng cơn từng cơn buồn nôn.
Đường Lạc Lạc vận dụng hết toàn bộ sức lực của mình, cố gắng nâng người lùi về sau, muốn rời xa ông ta hơn nữa, nhưng toàn thân như bị trút hết sức lực, cố gằng cả buổi trời, chỉ di chuyển được một phương diện nhỏ, và sự nóng bức trong cơ thể không ngừng lan tỏa, khiến cô đỏ mặt tía tai.
- Ông... là ai... ai... chỉ thị ông...
Đường Lạc Lạc cắn chặt răng, miễn cưỡng nói ra được vài từ, hiện tại toàn thân cô phát nóng, phải cố gắng lắm mới khống chế được bản thân, không làm ra những việc mất mặt.
Người đàn ông cười hehe, để lộ hàm răng vàng khè, tiến lên trước nắm lấy tay Đường Lạc Lạc:
- Con nhỏ thúi, nghĩ nhiều thật! Tôi có thể nói cô biết sao? Hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện này, cô cứ ngoan ngoãn chờ được thoải mái đi, xem tôi cho cô sướng như nào nhé!
- Buông tay...
Đường Lạc Lạc mềm nhũn trên giường, sợ đến hai mắt đỏ ngâu, cô muốn vùng ra khỏi tay của gã mập này, nhưng sức lực vùng vẫy lại cực có hạn.
Gã mập vẻ mặt tà dâm nhìn chằm chằm Đường Lạc Lạc, thấy cô cố gằng vùng vẫy, hứ một tiếng từ mũi, buông tay cô.
Đường Lạc Lạc toàn thân bất lực, phịch một tiếng về sau ngã nhào lên tấm thảm dày dưới đất, nhưng lại không thấy đau, chỉ cảm thấy toàn thân như bị thiêu cháy vậy, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mơ hồ...
- Cứu... mạng...
Dưới sự ảnh hưởng của thuốc, giọng nói Đường Lạc Lạc phát ra đứt quãng, đôi tay chống dưới thảm muốn đứng dậy, nhưng nhìn thấy cánh tay heo kinh tởm đang đưa đến trước mặt cô.
- Giả vờ tirnh nữ gì hả? Chốc nữa xem tôi không phục vụ cô thoải mái, chắc ôm tôi mãi không buông quá!
- Không...
Đường Lạc Lạc cố gắng lắc đầu, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, cảnh tượng trước mắt khiến cô quá tuyệt vọng, một giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ khóe mắt, cô hận đến mức muốn đâm đầu chết ngay lập tức.
Nhìn thấy cánh tay của gã mập sắp chạm đến Đường Lạc Lạc, cửa phòng khách sạn, bỗng trong phút chốc, “rầm” một tiếng bị đá bay.
Cảnh tượng trước mắt Đường Lạc Lạc đã mơ hồ, tuy nhiên trong lúc mơ màng, vẫn có thể thấy được một bóng dáng quen thuộc, là Mặc Thiệu Đình!
Mặc Thiệu Đình đến cứu cô rồi...
Suy nghĩ này khiến Đường Lạc Lạc cảm thấy an toàn, tiếp đó, cô cảm nhận bản thân được kéo vào trong một vòng tay ấm áp, cái ôm này có mùi hương quen thuộc khiến người khác an tâm đến lạ, và cả sự nóng bức trong cơ thể, dường như càng lan tỏa mạnh mẽ hơn...
Đôi mặt Mặc Thiệu Đình đỏ máu, ôm lấy Đường Lạc Lạc toàn thân nóng ran, lại nhìn thấy gã ngồi bên giường đang run lẫy bẫy, quần được lột đến một nửa, phút chốc nổi trận tam bành, sao không biết khi nãy xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Nếu không phải anh lập tức đuổi theo Đường Lạc Lạc đến đây, nếu anh chậm một giây thôi, hậu quả thật khó có thể tưởng tượng!
Khí trường trên người Mặc Thiệu Đình thường ngày đã sắc lạnh áp đảo, lúc này cộng thêm cả phẫn nộ, anh giống như con báo hoang đang sẵn sàng tấn công, ánh mắt nhìn gã mập khát máu, khiến gã mập sợ hãi quỳ ngay xuống đất, không ngừng dập đầu van xin.
- Cậu chủ Mặc, tôi có mắt không tròng, không biết cô ta là người của ngài... ngài hãy tha cho tôi! Cầu xin ngài hãy tha cho tôi đi!....
Tiếng van xin đó nghe trong tai Mặc Thiệu Đình, chỉ càng khiến anh thấy chán ghét, anh ôm cô gái trong lòng chặt hơn nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trong lòng, không chớp mắt cái nào, chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ:
- Cút!
Gã mập chỉ muốn cút ra xa càng nhanh càng tốt, đừng nói thủ đoạn của đại gia đây tàn ác, với nhiệt độ âm u lạnh lẽo thế này thôi, cũng đủ gã đóng băng rồi, vừa run rẫy vừa cúi đầu gập bụng, gã mập hoảng loạn cút ra khỏi phòng ngay.
Tuy nhiên vừa ra khỏi phòng, đã bị thuộc hạ Mặc Thiệu Đình trói như đòn bánh tét.
- Thưa ngài... xin hãy tha cho tôi! Thưa ngài.... tôi nói.... tôi nói hết... là cô chủ Lâm sai tôi đến....là cô ta cho tôi tiền....
Ngoài cửa vọng đến tiếng thét rống như chọc tiết của gã mập.
Sắc mặt Mặc Thiệu Đình càng lúc càng trầm, đến cuối cùng âm trầm tựa bầu trời sắp giáng mưa bão.
Lại là Lâm Uyển Du!
Xem ra sự cảnh cáo lần trước, không có tác dụng gì cả.
Mặc Thiệu Đình nhìn xuống, chút tình cảm còn sót lại đối với Lâm Uyển Du đã bị bào mòn, ôm lấy Đường Lạc Lạc đứng dậy, anh nhìn thấy Đường Lạc Lạc lúc này khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bờ môi tựa hoa đang mím chặt, đôi mắt nhắm lại, lông mi khẽ run tựa bướm xinh đan đậu trên đóa hoa, thân nhiệt trong người cao đến đáng sợ.
Mùi hương phát ra từ người cô thoang thoảng bay đến, khiến Mặc Thiệu Đình không kiềm được yết hầu lướt xuống, cánh tay ôm Đường Lạc Lạc siết chặt, nơi nào đó thân dưới dường như đã sẵn sàng.
Tuy nhiên ngay lúc này, cô gái trong lòng khẽ hứ một tiếng tựa mèo con vậy, tiếp đó đưa hai tay ra, ôm lấy cổ Mặc Thiệu Đình:
- Nóng... nóng quá!
Giọng nói yếu ớt ngọt ngào đó, giống như đang nũng nịu, khiến Mặc Thiệu Đình khó lòng cưỡng lại, hận đến mức muốn ném tiểu nha đầu lên giường trừng phạt ngay lập tức.
- Ngoan, tôi đưa cô vào tắm nước lạnh....
Mặc Thiệu Đình hít một hơi thật sâu, cố gắng vận dụng hết ý chí khống chế cực độ của bản thân, ôm Đường Lạc Lạc đi vào phòng tắm, Đường Lạc Lạc lúc này thần sắc mơ màng, chỉ cảm thấy cơ thể Mặc Thiệu Đình rắn chắc lại ấm áp, không kiềm được ghé sát người chặt hơn vào Mặc Thiệu Đình.
Nghe giọng nói của Mặc Thiệu Đình, bản năng ngước đầu lên, bờ môi đỏ mọng khẽ chu lên, nửa hiểu nửa không gật gật đầu:
- Ừm...
Lúc cô gật đầu, bờ môi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua người anh, cơ thể cũng không yên phận cứ ngọ nguậy trong lòng anh, Mặc Thiệu Đình nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đặt tiểu nha đầu trong lòng lên bồn rửa tay trong phòng tắm, cúi người hôn lên môi cô...
......
Đại sảnh khách sạn, buổi yến tiệc vẫn tiếp tục, mọi người nhảy múa vui vẻ.
Lâm Uyển Du nhìn về hướng Mặc Thiệu Đình rời đi, sự ghen hận không cam trong mắt không còn giấu được, vừa nãy nhìn thấy Mặc Thiệu Đình sắp mời Đường Lạc Lạc làm bạn nhảy, con nha đầu thối Đường Lạc Lạc không biết thân biết phận, lại quay đầu bỏ chạy.
Nghĩ đến người đàn ông mà cô ta ngày ngày nhớ mong. Lại để mắt đến loại nha đầu hoang không ra gì đó, Lâm Uyển Du tức đến mức muốn xé nát Đường Lạc Lạc, nhưng Đường Lạc Lạc qua đầu bỏ chạy cũng tốt, vừa hay trúng kế của cô ta.
Cô ta đã sắp xếp một món “quà to” cho Đường Lạc Lạc, đang chờ Đường Lạc Lạc trong phòng khách sạn kìa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Uyển Du mới dễ chịu hơn chút, ngẩn đầu nhìn phòng khách sạn ở phía trên cầu thang xoắn ốc, mép miệng lộ rõ nụ cười ác độc.
Cô ta không tin, nếu Đường Lạc Lạc làm gì có lỗi với Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình còn xem cô như bảo bối o bế trên tay nữa không chứ!
Cười trên sự đau khổ của người khác một lúc lâu, Lâm Uyển Du nhìn thời gian, cảm thấy tạm được rồi, mới chậm rãi bước đến bên cạnh Mặc Tây Thành đang tìm Đường Lạc Lạc, giả vờ tò mò hỏi:
- Tây Thành, cậu đang tìm gì vậy?
Mặc Tây Thành vừa nãy thấy Đường Lạc Lạc quay người bỏ chạy, Mặc Thiệu Đình đuổi theo sau, trong lòng thắc mắc, chờ phản ứng lại đi đuổi theo, cả hai mất bóng, đành quay về đại sảnh tìm, lúc này nghe Lâm Uyển Du hỏi, hai người cũng được xem là cùng lớn lên từ bé nên cũng thành thật trả lời:
- Tôi tìm Lạc Lạc! Cô Lâm, cô thấy cô ấy không? Cô gái khi nãy mặc váy màu đen, rất đáng yêu ấy!
Đáng yêu cái con khỉ.
Lâm Uyển Du cười nhạt trong lòng, trên mặt tỏ vẻ ngộ ra:
- Cô ấy hả? Tôi thấy cô ấy đi lên lầu rồi, dù gì tôi cũng rãnh, tôi đi tìm cùng cậu vậy!
Cô ta cố tình thuê một người đàn ông, tìm đúng thời cơ gây mê Đường Lạc Lạc, hoàn thành nhiệm vụ trong phòng 403, lần này có Mặc Tây Thành là nhân chứng tuyệt nhất tự nguyện cùng cô đi bắt gian, tất nhiên là tốt hết biết rồi.
Hào môn đẳng cấp như nhà họ Mặc, đối với danh dự của phụ nữ đương nhiên sẽ xem trọng vào hàng bậc nhất, Đường Lạc Lạc lúc này 80% là đã bị gã mập mà cô ta thuê xử rồi, Mặc Thiệu Đình không thấy không sao, có thể dẫn em trai anh ấy đi xem, lúc đấy sự việc lan truyền ra, cho dù Mặc Thiệu Đình có tâm giữ lại Đường Lạc Lạc cũng không cách nào bảo toàn được cho cô đâu.
Đúng là đáng tiếc! Mặc Thiệu Đình không biết đi đâu mất, không thế tận mắt chứng kiến cảnh tượng vui như thế!
Mặc Tây Thành tìm Đường Lạc Lạc khắp nơi vẫn không tìm thấy, lúc này Lâm Uyển Du nói dẫn cậu ta đi tìm, đương nhiên là vui rồi, cậu ta cứ cảm thấy Đường Lạc Lạc hôm nay hơi bất thường, vì thế rất lo cho cô, sợ cô xảy ra sự cố gì.
Lâm Uyển Du đi trước Mặc Tây Thành, dẫn Mặc Tây Thành đi thẳng đến phòng trên lầu, đi nhiều vòng trên hành lang, dường như có chút do dự ngừng lại trước cửa phòng 403:
- Khi nãy tôi... hình như nhìn thấy cô ấy vào đây, có lẽ là mệt rồi nên tìm phòng nào đó nghỉ ngơi chăng?
Nói xong, Lâm Uyển Du đặt tay lên tay nắm cửa, mép miệng không kiềm được nở nụ cười đắc ý, dường như đã thấy bộ dạng xấu hổ không quần áo của Đường Lạc Lạc, nhìn thấy bộ dạng của con nhỏ đáng hận được đàn ông dâm đãng chà đạp thê thảm, dự tính sẵn sự khinh miệt và kinh hoảng của Mặc Tây Thành...
Trong đầu cô không ngừng nghĩ đến khoái cảm báo thù, dường như không thể chờ thêm được nữa mà đẩy cửa vào, tuy nhiên....
Cửa phòng vừa mở, thần sắc đắc ý và mong đợi trên mặt của Lâm Uyển Du, phút chốc bị thay thế bởi sự kinh ngạc, Mặc Tây Thành phía sau cũng không chờ được ló đầu vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không kiềm được hét lên:
- Làm gì vậy trời?
Trên thực tế, đừng trách Mặc Tây Thành kinh ngạc, cảnh tượng hiện tại trong phòng, đúng là kỳ quái: một người đàn ông mập ở trần, bị trói như đòn bánh tét trên ghế, ngồi đối diện trước cửa phòng, trong miệng gã còn ngậm một đôi vớ, nhìn thấy có người mở cửa, lập tức ưm ưm ưm ra tiếng cầu cứu.
Tròng mắt Lâm Uyển Du co lại, trong lòng kêu tiêu rồi, đây chẳng phải là gã đàn ông mà cô ta thuê để làm nhục Đường Lạc Lạc đó sao?
Nhưng Đường Lạc Lạc đâu? Sao gã này lại bị trói ở đây?
Không chờ cô phản ứng lại, Mặc Tây Thành hiếu kỳ đã tiến về phía trước, đứng lại cách gã mập đó một mét, đưa tay rút vớ trong miệng gã ra...