- Đi ra! Tôi kêu cô đi mua cơm, cô không nghe thấy sao? Đừng mua gần bệnh viện, tôi muốn ăn món thương hiệu của nhà hàng Cavour, cô đi mua ngay cho tôi!
Lâm Uyển Du vẻ mặt đanh đá hiếp người, sai bảo Đường Lạc Lạc giống như sai bảo con ở vậy.
Đường Lạc Lạc hít thở sâu rồi lại hít thở sâu, nói với bản thân rằng dù sao cô ta cũng là bệnh nhân, vừa mới tự sát, không thể kích thích cô ta, không thể xem cô ta là người bình thường được...
- Tôi đi mua cơm cho cô được, nhưng cô là bệnh nhân, ăn những món đó không dễ tiêu hóa, tôi đi mua cháo cho cô vậy.
Đường Lạc Lạc cố gắng hết sức giữ thái độ ôn hòa, tuy bản thân đối với Lâm Uyển Du không chút ấn tượng tốt nào, nhưng dù sao La Nhã đã giao Lâm uyển Du cho cô, vậy thì chí ít, cũng không thể bỏ đói Lâm Uyển Du được đúng không?
- Những món đó là cho người ăn sao?
Lâm Uyển Du trợn tròn mắt, vẻ mặt mỉa mai:
- Thôi được rồi, nhìn cách cô ăn mặc nghèo nát thế, vào nhà hàng Cavour chắc cũng không ai đón tiếp cô, đi mua ngay đi! Mau lên! Tôi đói rồi! Chờ không được nữa, tôi giới hạn thời gian cho cô.
Nói xong gỡ cái đồng hồ đeo trên tay, đặt bên cạnh giường.
Đường Lạc Lạc thò đầu, thấy Lâm Uyển Du chỉnh chế độ tính giờ, khóe miệng không nhịn được giật giật, cô ta đúng là bệnh nặng lắm rồi.
Lãnh đạm, lãnh đạm, đừng so đo với bệnh nhân.
Đường Lạc Lạc không ngừng mặc niệm trong lòng, quay người ra khỏi phòng bệnh, xuống lầu mua cháo trắng và trứng gà, rồi cầm theo quay trở lại.
Vừa mở cửa, Lâm Uyển Du nằm trên giường, ngân nga hát xem tivi, nào có chút tiều tụy của bệnh nhân cơ chứ?
Đường Lạc Lạc kiềm chế đẩy thức ăn vừa mua về trước mặt Lâm Uyển Du:
- Nè! Mua về rồi, cô ăn đi!
Lâm Uyển Du liếc nhìn thức ăn Đường Lạc Lạc mua về, hứ lạnh một tiếng:
- Vừa nãy còn thấy đói, bây giờ không hiểu sao không muốn ăn nữa, sao giờ? Phiền quá đi!
Đường Lạc Lạc:...
Cô chạy đến toát cả mồ hôi, mua thức ăn về cho Lâm Uyển Du, đối phương chỉ liếc nhìn một cái rồi nói không ăn nữa, đây chẳng phải là gây khó dễ cho cô sao?
Có cần thể hiện rõ ràng thế không hả?
- Cô xác nhận là không ăn hả?
Đường Lạc Lạc mở túi ra, ngồi bên cạnh giường:
- Vậy thì tôi không khách sáo nữa, chưa tan ca đã phải đến đây thăm cô, bây giờ bụng tôi trống rỗng, tôi ăn cho rồi.
Lâm Uyển Du vừa thấy Đường Lạc Lạc ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt bình thản ăn cháo, bỗng chốc lửa giận nổi lên:
- Ai cho phép cô ăn hả? Tôi lại muốn ăn rồi! Cấm động vào bữa tối của tôi!
Đường Lạc Lạc bỗng chốc cảm thấy trong lòng như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, con này chính là cố tình muốn gây chuyện với cô đúng không? Đúng không hả?
Lâm Uyển Du giật lấy cái túi, mở bữa tối đơn giản ra, chê bai cắn một miếng:
- Phụt! Cái quái gì đây? Có thể ăn sao? Chỉ vì mua cái này mà cô đi hết 8 phút 57 giây ư? Cô làm việc vậy đó hả? Đường Lạc Lạc, tôi phục cô thật đấy, cái gì cũng làm không tốt, Thiệu Đình sao có thể để mắt đến cô chứ? Có phải cô bỏ bùa anh ấy không hả?
Cô ta là bệnh nhân, cô ta là bệnh nhân...
Trong lòng Đường Lạc Lạc điên cuồng mặc niệm, mới kiềm chế được sự manh động muốn bóp chết Lâm Uyển Du ngay lập tức, cố gượng mỉm cười:
- Tôi cũng không biết, có thể Thiệu Đình của cô bị mù.
- Cô nói gì hả?
Lâm Uyển Du tức giận ném đũa, cô ta ghét nhất cái bộ dạng có được còn giả vờ không thèm này của Đường Lạc Lạc, rõ ràng chiếm đoạt hết tình yêu của Mặc Thiệu Đình, còn giả vờ tỏ vẻ không quan tâm, lấy gì mà dám vậy chứ?
Người ở bên cạnh Mặc Thiệu Đình, lẽ ra phải là bản thân mới đúng!
- Tôi khát rồi, rót ly nước cho tôi.
Lâm Uyển Du đầy thức ăn sang một bên, lại bắt đầu nghĩ cách dày vò Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc bất lực, đành đến máy nước nóng lạnh rót một ly nước nóng cho Lâm Uyển Du, kết quả chưa kịp đưa đến tay cô ta, đã bị Lâm Uyển Du một tay hất ra:
- Cái này còn đang bốc khói, cô muốn bỏng chết ai hả?
Cũng may Đường Lạc Lạc tránh kịp, nếu không một ly nước nóng đã hất hết lên người cô chuẩn không cần chỉnh luôn, cô cắn răng, lại rót một ly nước lạnh khác đưa đến:
- Lần này không nóng.
- Lạnh như vậy, cô rắc tâm muốn tôi đau bụng hả?
Lâm Uyển Du trừng mắt hung dữ nhìn Đường Lạc Lạc:
- Nếu cô không tự nguyện chăm sóc cho tôi thì cô đi đi, sau đó tôi sẽ nói với bác gái La, nói rằng tôi không dám nhờ đến đứa con dâu tôn quý của bác đâu, không phải muốn tôi đói chết thì muốn bỏng chết tôi, tôi là một bệnh nhân, vốn cơ thể đã không tốt, không chịu đựng được sự dày vò của cô đâu.
Đường Lạc Lạc:...
Đây là dùng mách lẽo để uy hiếp cô ư?
Nhìn bộ dạng đáng ăn đòn của Lâm Uyển Du, cô không nhịn được nghĩ đến cái tên chuyên gia mách lẽo trong lớp học mẫu giáo thời bé, có phải Lâm uyển Du lúc nhỏ cũng là bộ dạng như thế không?
Ngày ngày dùng những lời như tôi sẽ mách cô giáo cái gì đó treo bên miệng đúng là phiền phức thật!
Vả lại La Nhã vốn đã nhìn cô không thuận mắt, cho dù cô không làm sai điều gì, mỗi ngày đều bị mỉa mai một chập, bây giờ nếu bản thân không hoàn thành nhiệm vụ La Nhã giao, để Lâm Uyển Du nắm thóp mách lẽo một phen, vậy thì quan hệ giữa cô và La Nhã, sẽ càng ngày càng tệ hơn.
Dù gì La Nhã cũng là mẹ của Mặc Thiệu Đình, cho dù là sự tôn trọng của tiểu bối giành cho trưởng bối, hay là nghĩ cho tâm tình của Mặc Thiệu Đình, cô cũng không thể để quan hệ đi đến mức gượng gạo thế được.
Vừa nghĩ thế, Đường Lạc Lạc không nói gì, nhẫn nhịn đi rót lại một ly nước khác cho Lâm Uyển Du.
Lần này Lâm uyển Du nhìn cũng không nhìn, trực tiếp hất tay:
- Bị cô làm cho tức đến không còn tâm trạng uống nước nữa, đổ đi!
Đường Lạc Lạc:...
Cô phải rất nổ lực kiềm chế bản thân, mới miễn cưỡng khống chế được manh động bùng nổ, xem như cô nhìn nhận ra được, hôm nay Lâm Uyển Du cứng lòng muốn dày vò cô, nhìn xu hướng dây dưa không dứt này, cứ tiếp tục như thế, bản thân chắc điên lên mất.
- Cô xem, bây giờ cô không muốn ăn, cũng không muốn uống, vậy thì cô đi ngủ nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi còn phải đi làm, không ở đây cùng cô nữa.
Đường Lạc Lạc nở nụ cười cực kỳ đáng yêu, nhỏ nhẹ khuyên Lâm Uyển Du buông tha cô.
Khóe miệng Lâm Uyển Du lộ nụ cười đắc ý, vươn dài lưng, ngáp một cái:
- Nhưng bây giờ cơ thể tôi đau nhức quá! Nếu cô đến là để chăm sóc cho tôi, vậy thì xoa bóp vai cho tôi đi! Cái gì cũng làm không xong, xoa bóp chắc biết chứ hả?
Mẹ nó.... yêu cầu nhiều như thế sao không mời một hộ tá đi.
Vừa nghĩ đến Mặc Thiệu Đình hôm qua quấn quýt với Lâm Uyển Du, bản thân hôm nay còn phải giúp Lâm Uyển Du bê cơm bưng nước kèm xoa bóp, Đường Lạc Lạc bực dọc đến sắp nổ tung, tuy nhiên cũng không thể dứt tay bỏ về được, như vậy về nhà khó báo cáo với La Nhã lắm! Đường Lạc Lạc đành tiến về trước, vươn vai vuốt tay, chuẩn bị “xoa bóp” thật tỉ mỉ cho Lâm Uyển Du.
Đưa tay kéo lấy một bên vai của Lâm Uyển Du, Đường Lạc Lạc lấy hết sức bình sinh, chỉ nghe một tiếng rắc rắc, Lâm Uyển Du phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đẩy Đường Lạc Lạc xuống đất:
- Cô điên rồi hả? Xuống tay nặng như vậy? Muốn bóp chết tôi hả? Đường Lạc Lạc, tôi sớm đã biết tôi có lòng dạ không tốt, cô chờ đấy! Tôi sẽ gọi điện cho bác gái La ngay!
Lại là La Nhã.
Đường Lạc Lạc vô phương, đành đứng dậy đầu hàng:
- Lần đầu tôi chưa có kinh nghiệm, nhẹ chút là được chứ gì.
Lâm Uyển Du mới cười lạnh một tiếng, ném điện thoại sang một bên:
- Vậy còn nghe được, qua đầy, ấn ấn chỗ này cho tôi... cô không có ăn cơm hả? Có phải cố tình đối phó với tôi không hả? Chỗ này.... qua trái một chút...
Đường Lạc Lạc vốn tưởng rằng, chăm sóc Lâm Uyển Du một lát là có thể về nhà rồi, nhưng không ngờ cô ta cố ý gây chuyện, cứ thế dày vò cô hơn hai tiếng, không ngừng sai bảo cô làm này làm kia, đến cuối cùng, Đường Lạc Lạc thực sự không còn sức lực nữa, ngồi trên ghế thở dốc:
- Tôi thật sự thật sự rất mệt rồi, tiếp tục như thế, cô chưa khỏi bệnh là tôi đã phải nhập viện rồi, tôi phải về nhà thôi, lần này cô thích gọi điện mách lẽo với ai thì mách, tùy.
Cứ tiếp tục dày vò như thế, bản thân chắc báo phế luôn quá!
Xem như cô hiểu được rồi, cho dù bản thân có tận tâm tận lực, Lâm Uyển Du cũng soi mói lỗi sai của cô, trước mặt La Nhã cũng không nói tốt được gì cho bản thân.
- Chờ đã.
Lâm Uyển Du thấy Đường Lạc Lạc cầm túi xách, chuẩn bị đi ra khỏi cửa phòng, nào có chịu dễ dàng buông tha cô:
- Tôi còn chưa rửa chân nữa, cô đi lấy nước rửa chân cho tôi. Rồi cô hãy về.
Rửa chân ư?
Tốt thay cho Đường Lạc Lạc có thể chịu đựng nhẫn nhục cỡ nào, thời gian dài chịu sự dày vò như thế, cũng sắp đến mức bùng phát rồi, đừng nhắc gì đến hiện tại Lâm Uyển Du đưa ra yêu cầu gần như vô phép, cô quay đầu, không nhịn được lên tiếng:
- Có phải cô quá đáng rồi không? Lâm Uyển Du, tôi vì lời dặn dò của mẹ Mặc Thiệu Đình, mới ở lại đây chăm sóc cho cô, tôi không phải con ở nhà cô, những việc này, không lẽ cô không thể tự làm ư?
- Cô còn biết bản thân đến đây chăm sóc cho tôi hả?
Giọng điệu Lâm Uyển Du mang đầy sự chanh chua mỉa mai:
- Nếu cô đến là để chăm sóc cho tôi, thì tôi nói gì thì cô làm đó, tôi nói cho cô biết, cô giành mất Thiệu Đình của tôi, cô mắc nợ tôi, đừng nói là bê nước rửa chân cho tôi, cho dù tôi muốn cô uống hết nước rửa chân đó, cô cũng phải làm theo.
- Cố đúng là không thể lý giải được.
Đường Lạc Lạc giận quá hóa cười:
- Lâm Uyển Du, cô điên rồi hả?
Cô đang định quay người rời đi, liền thấy Lâm Uyển Du một giây trước đó còn đanh đá chanh chua, ánh mắt bỗng nhìn chằm chằm phía sau cô, tiếp đó, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, biến thành bộ dạng đáng thương tội nghiệp, một giây sau nằm gục trên giường, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân run lẫy bẫy xin tha:
- Lạc Lạc, Lạc Lạc tôi sai rồi, cô đừng đánh tôi, đừng đánh tôi....
DM bây giờ lại diễn cảnh nào vậy hả?
Đường Lạc Lạc hoàn toàn ngu người, đứng trước giường Lâm Uyển Du hoàn toàn không biết nên làm gì, thuận theo ánh nhìn Lâm Uyển Du về phía sau, phút chốc, hiểu rõ tất cả.
Chính vào lúc bọn họ đang tranh cãi, Mặc Thiệu Đình lặng lẽ bước vào, Đường Lạc Lạc lưng quay ra cửa nên hoàn toàn không biết Mặc Thiệu Đình vào từ lúc nào, nhưng Lâm Uyển Du nhìn thấy, thế là, diễn ra cảnh như lúc này đây...
Lúc này, Mặc Thiệu Đình đứng tực ngay cửa, nhìn thấy Đường Lạc Lạc đứng trước mặt Lâm Uyển Du, và Lâm Uyển Du thì đang run lẫy bẫy trên giường, vừa khóc vừa cầu xin Đường Lạc Lạc đừng đánh cô ta...
Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy bản thân cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.
Công phu đổi mặt này của Lâm Uyển Du, thật sự khiến người khác kinh hồn, không làm diễn viên thì thật sự đáng tiếc lắm!
Ánh mắt Mặc Thiệu Đình trầm xuống, tiến đến trước một cách vô thức, mỗi ngày vào lúc tan ca, anh đều chờ trên cung đường về của Đường Lạc Lạc, đón cô cùng về nhà, nhưng hôm nay chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu, quay lại mới biết Đường Lạc Lạc đã về từ sớm rồi.
Hỏi đồng nghiệp có quan hệ tốt với Đường Lạc Lạc, mới biết Đường Lạc Lạc theo La Nhã đến thăm Lâm Uyển Du, anh vội vàng chạy đến, thì thấy cảnh tượng trước mắt đây.
Mặc Thiệu Đình vừa đến gần, Lâm Uyển Du lập tức như vớ được cứu tinh vậy, bò qua ôm chặt đùi của Mặc Thiệu Đình, khóc đến không còn hơi thở:
- Thiệu Đình, là lỗi của em, là em không nên bảo anh đến thăm em... em nói với Lạc Lạc, là vì không muốn cô ấy để trong lòng, là muốn cô ấy đừng đánh mắng em...
Đường Lạc Lạc thật sự muốn quỳ lạy Lâm Uyển Du luôn, cô đánh cô ta ư?
Cô vừa nãy giống như một con ở vậy chăm sóc Lâm Uyển Du nửa ngày trời, Mặc Thiệu Đình vừa đến, đã trở thành cô đánh Lâm Uyển Du ư?
Còn có thiên lý không trời?