Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 318: Ba mẹ của tiểu bích




Trần Việt lắc đầu, nụ cười trên khóe miệng bỗng nhiên lạnh hơn rất nhiều: "Không cần, con bé là em gái tôi."
Anh muốn nói, không quan tâm Trần Tiểu Bích có thân phận gì, đầu tiên cô ấy là con cháu nhà họ Trần, là em gái của anh.
"Hả?" Cậu Bùi thở dài một tiếng: “Ngài Trần chắc chắn đã điều tra ra được thân phận của Tiểu Bích? Mẹ cô ấy là công chúa nước A, năm đó nếu như gia đình của công chúa không đột nhiên mất tích ở Giang Bắc dẫn đến Tiểu Bích bị lưu lạc, bây giờ cô ấy đã không phải là con gái nhà họ Trần rồi."
Trong lời nói của cậu Bùi cũng có phần ám chỉ. Anh ta rõ ràng cảm thấy Trần Việt không đủ tư cách làm anh em với Tiểu Bích.
Cậu Bùi giễu cợt rõ ràng như thế nhưng vẻ mặt Trần Việt vẫn không đổi sắc. Anh đã ngang dọc trong thương trường mấy chục năm, tuyệt đối không phải là người bị nói mấy câu lại có thể hù dọa được.
Trần Việt nhìn cậu Bùi, bình thản ung dung nhưng lại sắc bén giống như tên đã trên dây chờ bắn ra: "Chỉ cần con bé còn một ngày là Trần Tiểu Bích, nó chính là em gái của tôi. Về phần... mẹ của con bé là công chúa hay là ăn mày, tôi đều không quan tâm. Hơn nữa..."
Trần Việt dừng lại một lát, trong ánh mắt nhìn về phía cậu Bùi không còn bình tĩnh nữa mà giống như có sóng lớn che trời lấp đất đang dần tập trung lại.
"Hơn nữa, lần này tôi tới đây căn bản không phải vì thân phận của con bé. Tôi chỉ muốn biết người năm đó... hại chết ba mẹ Tiểu Bích là ai? Và có liên quan gì tới… Tiêu Viễn Phong hay không?"
Cậu Bùi vẫn đang tươi cười, không ngờ vừa nghe vậy liền lộ vẻ kinh ngạc.
Anh ta tốn mấy chục năm mới tìm được Tiểu Bích, mới biết được chuyện gia đình công chúa gặp phải ở Giang Bắc năm đó... Mà Trần Việt chỉ bỏ ra mười ngày ngắn ngủi đã tìm được nhiều manh mối như vậy...
Cậu Bùi nhìn Trần Việt, thật muốn than thở người đàn ông này sinh ra ở trong gia đình kinh doanh thì đúng là đáng tiếc.
Lấy năng lực và khí thế Trần Việt mà quản lý một quốc gia cũng có gì khó đâu?
Cậu Bùi nghĩ tới đây lại cong môi cười, nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho ngài biết? Ngài Trần là một nhà kinh doanh, chẳng lẽ không biết muốn được cái gì thì phải bỏ ra vài thứ khác sao?"
Trần Việt nhíu mày: "Anh muốn gì?"
Cậu Bùi nhìn Trần Việt cười như không cười nói: "Chỉ ngài Trần có thứ tôi muốn, nhưng tôi sợ ngài không nỡ cho tôi."
Trần Việt bình tĩnh nói: "Nói đi."
Cậu Bùi dịch sát lại gần Trần Việt, khẽ nói: "Giang Nhung!"
"Giang Nhung? Anh muốn Giang Nhung sao?" Trần Việt cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía cậu Bùi sắc bén như một thanh kiếm, dường như có thể lập tức tiễn cậu Bùi lên Tây Thiên.
"Đúng vậy. Tôi muốn cô ấy." Không để ý tới sát ý sắc bén phát ra trên người Trần Việt, cậu Bùi nói tiếp: “Tổng giám đốc Trần, anh có nỡ giao cô ấy cho tôi không?"
Trần Việt nhìn cậu Bùi, con ngươi co lại và cười nhạt.
Nụ cười như có như không của Trần Việt giống như cái gai đâm vào lưng, không ngờ cậu Bùi cảm giác sau lưng ớn lạnh.
Nhưng anh ta làm việc trong giới chính trị nhiều năm, từ lâu đã luyện ra bản lĩnh không thay đổi sắc mặt.
Cậu Bùi mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Trần đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ thấy sợ đấy. Anh luyến tiếc không bỏ được, tôi không có bản lĩnh cướp cô ấy đi, cho nên cô ấy vẫn là của anh."
Trần Việt ngồi trên ghế vững như thái sơn, sắc mặt không thay đổi mở miệng nói: "Ngài Bùi, chúng ta đều là người thông minh, anh muốn gì thì cứ việc nói thẳng ra đi."
Ban đầu, cậu Bùi muốn chơi trò tâm lý chiến với Trần Việt một lát, muốn mượn Giang Nhung để quấy nhiễu tâm thần của anh, sau đó anh ta sẽ nhân cơ hội đưa ra mục đích thực sự của mình.
Nhưng anh ta đã một lần nữa đoán sai thực lực của Trần Việt. Tâm lý của người đàn ông này mạnh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của anh ta. Anh ta không quấy nhiễu được tâm thần của Trần Việt, trái lại làm cho Trần Việt nhìn ra mục đích thực sự của mình.
Cậu Bùi thở dài một tiếng: "Tổng giám đốc Trần không hổ danh là vua trong giới kinh doanh, nhìn nhận mọi chuyện cũng thấu triệt hơn những người bình thường chúng tôi."
Trần Việt không nói, chỉ nhìn cậu Bùi.
Ở dưới ánh mắt sắc bén lại chăm chú của Trần Việt, cậu Bùi nói tiếp: "Tôi có thể nói tất cả những gì mình biết cho anh, anh chỉ cần giúp tôi một việc. Mà chuyện này, ngoại trừ Tổng giám đốc Trần thì không ai có thể giúp được tôi."
Trần Việt lạnh lùng mở miệng: "Nói."
Cậu Bùi dừng lại một lát mới chậm rãi nói ra từng từ: "Tôi muốn đưa Trần Tiểu Bích quay về nước A."
Dưới cặp kính màu vàng, đôi mắt Trần Việt nheo lại, giọng nói thong thả mà trầm tĩnh: "Tiểu Bích đã là người trưởng thành, con bé có quyền lựa chọn đi hay ở, không ai có thể ép buộc nó."
Cậu Bùi nói: "Tôi muốn chính là lời này của Tổng giám đốc Trần. Chỉ cần Tiểu Bích bằng lòng theo tôi quay về nước A, như vậy các người không thể ép cô ấy ở lại. Nếu có người nào ngăn cản, tôi hi vọng Tổng giám đốc Trần có thể giúp tôi."
Chỉ cần Trần Tiểu Bích bằng lòng quay về nước A nhận tổ quy tông, chỉ cần bản thân cô ấy muốn, Trần Việt tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nhưng chỉ cần Trần Tiểu Bích không muốn rời đi, vậy anh cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào ép buộc cô ấy rời đi.
"Nếu vậy cậu Bùi có thể nói cho tôi biết những gì anh biết được rồi đấy." Trần Việt nói vậy, rất rõ ràng đã đồng ý với yêu cầu mà cậu Bùi đưa ra.
Cậu Bùi nói: "Thật ra chuyện tôi biết không khác gì những điều ngài Trần đã biết."
Trần Việt ngồi im không trả lời, chờ cậu Bùi nói tiếp.
Cậu Bùi còn nói thêm: "Năm đó Tiêu Viễn Phong tạo ra chứng cứ giả, vu oan hãm hại hai vợ chồng đến từ nước A là gián điệp quân sự lấy trộm tài liệu cơ mật của quân khu Giang Bắc, dẫn đến hai vợ chồng này biến mất ở Giang Bắc, đến nay vẫn không có bất kỳ tin tức nào."
Nhắc tới Tiêu Viễn Phong, cậu Bùi cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải vì Tiêu Viễn Phong tạo ra chứng cứ giả, như vậy ba mẹ của Tiểu Bích sẽ không biến mất ở Giang Bắc. Bây giờ anh ta cũng không biết bọn họ rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Nếu không phải họ Tiêu kia đã chết từ hai mươi năm trước, anh ta nhất định sẽ tìm cách tự tay xử lý lão già họ Tiêu này.
Trần Việt khẽ hừ một tiếng nói: "Sao anh có thể xác định được ông ta tạo chứng cứ giả? Anh làm sao có thể khẳng định vợ chồng bọn họ không lấy trộm cơ mật quân sự?"
Nghe được lời chất vấn của Trần Việt đưa ra, cậu Bùi mới phát hiện mình quả thật không có chứng cứ.
Anh ta chỉ điều tra ra được Tiêu Viễn Phong làm chứng cứ tố cáo ba mẹ ruột của Tiểu Bích là gián điệp quân sự đến từ nước A, nhưng không có chứng cứ chứng minh ba mẹ của Tiểu Bích trong sạch.
Chỉ là anh ta nghĩ vợ chồng bọn họ tuyệt đối sẽ không dẫn theo một đứa bé tới Giang Bắc để lấy trộm cơ mật quân sự, nên xác định vợ chồng bọn họ bị oan uổng.
Vào lúc trong đầu cậu Bùi đang dao động về điểm này, Trần Việt đã suy nghĩ gần như rõ ràng.
Năm đó, Tiêu Viễn Phong làm chứng cứ tố cáo ba mẹ của Tiểu Bích là gián điệp quân sự đến từ nước A, sau đó ba mẹ của Tiểu Bích giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai biết bọn họ còn sống hay đã chết.
Mà theo lời Giang Chính Thiên nói, sở dĩ Tiêu Viễn Phong chết là vì ông ta đã hại chết người rất quan trọng đối với ông cụ, cho nên ông cụ mới cho người giết chết ông ta.
Như vậy, bây giờ chỉ còn có hai điểm đáng ngờ.
Ba mẹ ruột của Tiểu Bích rốt cuộc sống hay chết? Ba mẹ của cô và ông cụ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Ông cụ biết rõ nhất về hai điểm đáng ngờ này.
Trần Việt đứng dậy. Xem ra anh vẫn phải đi tìm ông cụ, có lẽ qua miệng của ông cụ có thể biết được sự thật nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.