Gương mặt Trần Việt vốn đã tuấn tú đến mức đủ để điên đảo chúng sinh, nếu lại trang điểm một chút, vậy sẽ khiến bao nhiêu người say mê chứ?
Nghĩ đến người khác cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của Trần Việt, trong lòng Giang Nhung lại có chút không thoải mái, thật muốn đem anh giấu đi.
Giấu đến nơi chỉ có mình cô có thể thấy, như vậy những oanh oanh yến yến bên ngoài kia mới không có cơ hội liếc mắt đưa tình với ngài Trần của cô.
Đột nhiên, Giang Nhung bị chính suy nghĩ trong lòng mình dọa sợ, hóa ra cô lại là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, cũng bởi vì vừa rồi thái độ của Trần Việt đối với Kylie tốt hơn, cô liền ghen bậy rồi.
Bình thường cô còn có ngài Trần của cô là bình dấm chua, không nghĩ tới cô lại ghen không thua kém ngài Trần của cô chút nào.
Ngay lúc Giang Nhung đang suy nghĩ lung tung, áo cưới đã mặc, kích thước lưng áo đã được cắt sửa hợp lí, phác họa nên đường eo hoàn mỹ của cô, trước nay cô không biết, hóa ra eo mình lại nhỏ như vậy.
Đương nhiên kích thước lưng áo được chỉnh vừa vặn, vẫn chưa phải điểm nhấn của chiếc áo cưới này.
Có đuôi váy dài tới mấy mét, sau này trưng bày ra, trên sàn nhà của cửa hàng, một mảnh trắng như tuyết, cực kì chói mắt, trong khoảng thời gian ngắn, chính Giang Nhung cũng ngây ngẩn cả người.
“Bà Trần, cô thật xinh đẹp. Chẳng trách tổng giám đốc Trần thương cô như vậy.” Kylie cảm thán từ tận đáy lòng.
Lúc đó cô ấy nhìn thấy bộ váy cưới may thủ công hoàn toàn đã sợ hãi rồi, một bộ váy cưới hoàn mỹ như vậy do nhà thiết kế nổi tiếng Ivan tự tay may thủ công, chỉ chi phí cho bút pháp thủ công này cũng đã có thể dọa chết người.
Cũng chỉ có Ivan mới làm ra một tác phẩm thủ công tinh tế như vậy, nhưng mà trên thế giới này lại có mấy người có thể xứng với một tác phẩm tinh tế như vậy?
Hôm nay Giang Nhung dùng hành động thực tế chứng minh cho cô ấy thấy, không có ai thích hợp hơn cô, bất luận là khí chất hay dáng người, này đều là cao cấp nhất, không ai có thể sánh ngang với cô.
Nhóm các cô ấy cũng coi như là tinh anh trong nghề, những năm gần đây đã làm không ít áo cưới cho thiên kim tiểu thư nhà giàu, nhưng không có ai đẹp như người trước mắt.
Đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ bọn họ nhìn thấy Giang Nhung xinh đẹp đáng yêu như đóa hoa sen mới nở, ánh mắt đều dán lên người Giang Nhung không rời khỏi được.
Thực là giống với một câu ngạn ngữ - tôi thấy mà yêu.
Đây vẫn còn chưa trang điểm, Giang Nhung đã xinh đẹp đến mức kinh diễm như vậy, lại trang điểm cho cô, này không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào?
“Cảm ơn.” Giang Nhung mỉm cười nói.
Cho tới nay, cô cũng chưa từng có cảm giác mình xinh đẹp đến mức nào, có thể là ở bên cạnh Trần Việt một thời gian dài, đều nhìn thấy khuôn mặt ưa nhìn kia của anh, cho nên có gặp người tướng mạo tuấn tú cũng không thể thu hút sự chú ý của cô.
Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô mặc váy cưới trắng tinh, hơn nữa mặc vì chồng của cô, cô cũng sẽ cảm giác bỗng nhiên trong lúc đó mình dễ nhìn hơn rất nhiều.
Mình ở trong gương, da thịt trắng hơn tuyết, đôi mắt sáng ngời có thần, môi không trang điểm mà đỏ, nhìn thế nào cũng cảm thấy thỏa mãn, đây cũng là lần duy nhất trong đời cô thấy mình ưa nhất.
Có lẽ cũng không phải cô đẹp cỡ nào, mà là lòng cô vô cùng bình tĩnh mà thỏa mãn.
Thời khắc này, cô rất hạnh phúc, loại cảm giác hạnh phúc từ trong ra ngoài đó tự nhiên tuôn ra, khiến cho cô trông xinh đẹp, hào phóng lại không mất đi vẻ dịu dàng.
Làn da Giang Nhung rất đẹp, nước da trắng nõn mềm mại, vì thế mỹ phẩm đối với cô chỉ là chuyện thêu hoa trên gấm, cũng không có bao nhiêu quan trọng.
Chuyên gia trang điểm cũng hiểu rõ đạo lí này, giúp Giang Nhung chỉnh lại lông mày, lại trang điểm thêm một lớp nhàn nhạt, liền đủ xinh đẹp để đè ép hoa thơm cỏ lạ.
Dưới lầu, Trần Việt đã sớm ở phòng dành cho nam thay xong lễ phục, sau khi thay xong lại đợi đã lâu, ánh mắt anh vẫn nhìn cửa thang gác, năm lần bảy lượt muốn xông lên xem Giang Nhung của anh, nhưng anh vẫn khắc chế được.
Kylie nói không sai, sau này anh còn có thời gian cả đời ở cạnh Giang Nhung, không cần vội vã nhất thời.
Tuy nhiên nói thì nói thế, nhưng Trần Việt vẫn rất sốt ruột, sốt ruột đến mức đi đi lại lại trong phòng, diễn tả tâm trạng chú rể lo lắng muốn nhanh chóng nhìn thấy cô dâu xinh đẹp vô cùng nhuần nhuyễn.
Cuối cùng, anh nghe được trên lầu truyền tới tín hiệu, cô dâu đã mặc xong lễ phục, anh liền chạy như bay xông lên lầu, đi đón cô dâu xinh đẹp của anh.
Nhưng lúc xông lên lầu, Trần Việt lại dừng lại, anh hít một hơi thật sâu, khiến cho mình nhất định phải bình tĩnh lại, anh muốn dùng hình tượng tao nhã đứng trước mặt cô dâu của anh.
Nhưng anh lại tuyệt đối không ngờ được, anh thật vất vả khiến mình tỉnh táo lại, lúc nhìn thấy Giang Nhung, vẻ bình tĩnh ấy liền ầm một tiếng mà rơi mất, nhất thời quân lính tan rã.
Giang Nhung đứng ở đó, ngay khi anh lên lầu liền nhìn thấy cô, chỉ cần một ánh mắt, vạn vật thế giới đã không thể lọt vào mắt anh nữa, trong mắt anh chỉ có thể thấy cô, tất cả xung quanh cô đều biến thành khung cảnh hư vô.
Cho tới nay, Trần Việt vẫn biết Giang Nhung rất đẹp, không phải kiểu nhìn qua một lần liền khiến người ta kinh ngạc, mà là kiểu dịu dàng như nước, tất cả vẻ đẹp đều bình thản mà tồn tại bên trong như vậy, lại như một bình rượu, để càng lâu thì càng có mùi vị.
Lần này, Trần Việt mới biết, hóa ra Giang Nhung cũng có vẻ đẹp như vậy, đẹp đến chấn động lòng người, đẹp đến chói mắt, giống như cô chính là trung tâm vũ trụ, sẽ hấp dẫn lấy ánh mắt của mọi người, tất cả mọi thứ xung quanh sẽ vì cô mà mất đi ánh sáng rực rỡ.
Anh nhìn cô, chỉ ngây ngốc mà đứng tại chỗ, dường như quên mất nên tiến lên thế nào.
Lúc Trần Việt bình tĩnh nhìn Giang Nhung, Giang Nhung nhìn Trần Việt, đả kích từ tận đáy lòng mà Trần Việt cho cô cũng không ít hơn anh, nhưng vì bình thường đều thấy dáng vẻ tuấn tú của anh, Giang Nhung vẫn bình tĩnh hơn Trần Việt một chút.
Thế nhưng bị Trần Việt bình tĩnh mà nhìn chằm chằm, ánh mắt anh khiến Giang Nhung cảm thấy, giờ phút này, mình giống như không mặc quần áo, anh có thể nhìn thấu cô.
Nghĩ như vậy, Giang Nhung đỏ mặt, xấu hổ quay đều đi hướng khác, không dám đối diện với Trần Việt.
Giang Nhung rời đi ánh mắt, lí trí của Trần Việt rốt cuộc cũng khôi phục một chút, lần thứ hai anh ổn định lại tinh thần, lúc này mới cất bước đi về phía Giang Nhung, đưa tay kéo cô vào lòng.
“Trần Việt, không muốn…” Giang Nhung nỗ lực đẩy anh ra, xung quanh nhiều người nhìn như vậy, anh lại muốn làm gì chứ?
Tay Trần Việt vung lên, người xung quanh lập tức tản xuống lầu.
“Giang Nhung.” Anh nhẹ giọng gọi tên cô, tiếng nói rất nhẹ, nhưng lại có thể khiến người ta cảm giác được sức mạnh to lớn của anh, giống như muốn đem hai chữ này đặt vào nơi sâu nhất trong lòng anh.
“Ừm.” Giang Nhung cúi đầu, cọ cọ vào ngực anh.
“Đồng ý sống hết đời với anh không? Sau này mặc kệ gặ hải bất kì chuyện gì, cũng không muốn phải tiếp tục biệt ly.” Trần Việt nghẹn ngào hỏi.
Trước khi cử hành hôn lễ, anh muốn nghe được đá án chính xác từ miệng cô, muốn chứng minh hôn lễ này, không hải mình anh mong muốn, mà cô cũng đồng ý.
“Em đồng ý.” Cô đồng ý 100%, vì cô chính là vợ anh, đương nhiên muốn cùng anh bên nhau trọn đời.
“Em đồng ý cái gì?” Anh cố ý muốn nghe đáp án chính xác nhất.
“Đồng ý sống cùng anh đến hết đời, sau này mặc kệ gặp phải bất kì sóng gió gì, tuyệt đối sẽ không đề cập chuyện chia tay với anh nữa.” Giang Nhung cắn môi, rất có khí phách mà nói.