Quả nhiên là người bệnh sẽ dễ cảm động! Lục Ngạn Diễm nghĩ, nếu không thì tại sao hắn tự nhiên cảm thấy người phụ nữ càng nhìn càng thuận mắt đến vậy.
Đúng rôi, nhất định là do tâm lý hắn lúc này cực kỳ yếu ớt!
Lục Dung Nhan lúc này đang mải mê sự nghiệp nấu ăn nên không biết hắn đang ngắm nhìn mình, càng không biết Lục Đại viện trưởng lúc này trong lòng lại suy nghĩ đủ thứ như vậy.
Nửa tiếng sau, canh và cháo đã hầm xong, cô hướng về đại sảnh hô to: “Lục đại viện trưởng, ăn sáng thôi.”
Đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, thêm chút nữa là ăn trưa luôn rồi.
Lục Ngạn Diễm rề rề đứng lên đi vào phòng ăn. Khi hắn ngồi vào bàn thì cơm canh đã bày biện xong xuôi.
“Thử đi, xem hương vị thế nào?”
Lục Dung Nhan mặt đầy chờ mong nhìn Lục Ngạn Diễm ở đối diện. Cô không dọn chén cho mình, thậm chí tạp dề vẫn chưa cởi, trên mặt nhàn nhạt ý cười mong đợi.
Lục Ngạn Diễm liếc nhìn cô, “Em không ăn à?”
“Em ăn sáng ở viện rồi, còn chưa đói! Em sẽ ăn sau.”
Lục Ngạn Diễm gật gật đầu, không nói gì, lấy cái muỗng, uống một ngụm canh, Lục Dung Nhan nhắc nhở hắn: “Cẩn thận coi chừng nóng, ăn thế nào?”
“Miễn miễn cưỡng cưỡng đi!”
Lục Ngạn Diễm cố ý lãnh lãnh đạm đạm. Kỳ thật, thật thà mà nói thì hương vị rất không tồi, ít nhất, tốt hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
“Chỉ là miễn miễn cưỡng cưỡng?”
Lục Dung Nhan tựa hồ không hài lòng, “Để em thử.”
Vừa nói, cô vừa lấy muỗng trong tay Lục Ngạn Diễm. Hắn không buông tay, tròn mắt hỏi: “ Làm gì vậy?”
“Mượn cái muỗng nếm thử.”
“... Tự vào bếp mà lấy muỗng.”
“Lười!”
Hắn càng nắm chặt cái muỗng. “Tôi có thói ở sạch!”
“,,,” Lục Dung Nhan mặt có vẻ mất hứng, cô bẹp miệng không vui trừng mắt nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm cũng không biết sao, thấy biểu tình này của cô vậy mà hắn lại nói: “Em không biết tôi đang trong tình huống thế nào à? sao còn dám dùng chung chén đũa?”
“Tình huống gì?”
Lục Dung Nhan vẻ mặt nghi hoặc, nói: “ bác sỹ Lục à, những lời em vừa nói chả lẽ phải nói lại à? dùng chung chén đũa thì sao?”
Lục Dung Nhan vừa nói vừa duỗi tay lấy cái muỗng trong tay hắn. Không chỉ có thế, cô còn múc muỗng canh từ chén hắn đưa vào miệng, nghiêm túc nghiền ngẫm rồi cau mày: “Lục đại viện trưởng, có thể bớt xét nét không? Canh ngon như này mà chê!”
Cô thử xong, đưa muỗng lại cho hắn. “Sao, nếu sợ dơ thì tự đi rửa, hoặc đổi cái khác.
“...”
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, câm nín.
Một lúc sau, hắn đưa tay lấy cái muỗng cô vừa ăn, không rửa, không đổi, tiếp tục ăn canh. Chuyện vừa nãy dường như chưa hề xảy ra. Chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: “Muốn ở cùng thì cũng nên nghe lời tôi sắp xếp, ăn mặc, đi lại này nọ cũng nên chú ý. tuy rằng nước bọt không truyền nhiễm, nhưng vì an toàn…”
Lục Ngạn Diễm còn chưa nói xong, bóng dáng trước mặt đã biến mất.
Cô đã quay vào bếp, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời của hắn. Lục Ngạn Diễm hoàn toàn đen mặt.
Một ngày chậm rãi trôi qua, hai người ở chung tuy đôi khi có va chạm nhưng sau cùng vẫn là bình an vô sự.
Buổi tối, Lục Ngạn Diễm sốt nhẹ, cứ mãi không hạ sốt. Lục Dung Nhan luôn cố gắng hạ sốt bằng phương pháp vật lý, chườm khăn, thay liên tục.
Nhoáng cái đã 11 giờ đêm…
“Em về phòng ngủ đi, tôi tự lo được rồi.”
Lục Dung Nhân cầm khăn lạnh tới, tính thay cho hắn thì bị hắn khoát tay kêu đi, trên ặmt hắn thật lạnh lùng, “Em không cần phải lo cho tôi.”
[Mèo: Tác giả thật sự là… LDN và LND thật sự là bác sỹ sao?!? Sốt nhẹ mà đi chườm lạnh?!? Đắp khăn lạnh? Các bạn đọc truyện này, nhớ là chườm khăn ấm nha, đừng có như ngày xưa, lấy cục đá bỏ vô khăn rồi chườm cho con nha. Không tin google nha!]
Lục Dung Nhan nhẹ nhàng đáp: “Em không ngủ được.” Lục Dung Nhan cầm lấy khăn từ tay hắn, “Chờ anh ngủ rồi, em sẽ ngủ.”
Lục Ngạn Diễm nhíu mày, trừng mắt nhìn cô “Em không chịu nghe lời sao?”
“Còn anh? Anh đang sốt đó, còn thượng thổ hạ tả đó, là người bệnh, cần nghe lời bác sỹ, hiểu không?”
“Tôi là người bệnh chứ có phải phế nhân đâu!”
Hắn đoạt khăn trong tay cô ném về phía chân giường, tức giận nói: “Em tính chiếu cố tôi tới bao giờ? Một tháng sau mà có kết quả, tôi thật sự bị HIV thì em tính thế nào? Chiếu cố tôi cả đời hay sao?”
Bàn tay bé nhỏ của Lục Dung Nhan run lên, “… Sẽ không.”
Cô nhẹ nỉ non. “Anh đừng có tự hù mình nữa. Chẳng phải anh đã uống thuốc chống phơi nhiễm sao? Chắc chắn không bị đâu mà!”
“Tôi nói là nếu! Nếu đó! Uống thuốc đâu có nghĩa là sẽ không bị nhiễm đâu!”
Gân xanh trên trán hắn nổi lên! Hắn không chỉ có chút kích động mà lồng ngực cũng phập phồng.
“Lục Dung Nhan, em là bác sĩ, cho nên em phải rất rõ ràng, chuyện như thế này không phải là khẳng định chắc chắn! Cho nên, cách xa tôi một chút đi!! Giờ thì về phòng ngủ đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa!”
Lục Ngạn Diễm sắc mặt, càng thêm lạnh.
Lục Dung Nhan cũng nhìn hắn.
Một lúc sau, cô đột nhiên xốc chăn Lục Ngạn Diễm đang đắp rồi chẳng e dè mà chui vào. Thân thể mềm mại còn dụi dụi, đẩy hắn ra để lấy chỗ nằm.
Hắn đương nhiên là không đoán được cô lại chơi xấu như vậy.
Lục Ngạn Diễm sắc mặt, càng thêm lạnh.
Lục Dung Nhan cũng nhìn hắn.
Một lúc sau, cô đột nhiên xốc chăn Lục Ngạn Diễm đang đắp rồi chẳng e dè mà chui vào. Thân thể mềm mại còn dụi dụi, đẩy hắn ra để lấy chỗ nằm.
Hắn đương nhiên là không đoán được cô lại chơi xấu như vậy. Hắn khẽ dịch người, “Em đang làm gì vậy?”
“không phải anh nói em đi ngủ sao?” cô quay lại, lườm hắn. “Giờ em ngủ, anh vừa lòng chưa?”
“... Lục Dung Nhan, tôi đâu bảo em ngủ trên giường tôi!”
“...”
Cô mặc kệ hắn, không thèm để ý mà quay mặt sang bên, nhắm mắt ngủ.
Người đàn ông này thật phiền phức!
So với đám bệnh nhân của cô thậm chí còn phiền hơn, lại còn khó chăm sóc nữa!
“Này, về phòng ngủ đi!”
Lục Ngạn Diễm dùng chân đá cô, đương nhiên trên chân hắn không dùng lực!
Cô cũng chỉ lăc lư người không thèm đáp.
“Lục Dung Nhan……”
“Anh có phiền hay không!!”
Lục Dung Nhan bực đến xoay người lại, hướng hắn quát: “Lục Ngạn Diễm, anh đủ chưa? Virus trên người thì sao? Này không được, kia không được! Anh cho là em cuồng ngược à, thèm được chăm sóc anh à? hôm nay em mệt cả ngày rồi, giờ buồn ngủ, cho nên anh có thể nào bớt phiền không, đừng có ríu rít bên tai em nữa nha! Phiền quá đi!”
“……”
Lục Ngạn Diễm bị cô mắng, mặt ngơ ngác, mãi lâu sau mới kịp phản ứng.
Nhưng khi hắn kịp phản ứng thì cô đã nhắm mắt ngủ. Là ngủ thật.
Ngắm cô đang ngủ say, ánh mắt hắn trầm xuống. Nghĩ lại cô đã mệt mỏi suốt cả ngày rồi, hôm nay hắn cũng đã hành cô quá sức!
Lục Ngạn Diễm đưa tay ra, rồi lại ngưng lại, cánh tay cứng đờ, rồi tiếp tục đưa tay kéo chăn đắp lại cho cô.
Lúc này hắn, vẫn không hề buồn ngủ.
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt cô đang say giấc, thật lâu không rời mắt.
Hắn không nhịn được mà nhẹ giọng: “Chẳng lẽ không phải tôi đang mang virus trong người sao? Chẳng lẽ em không hiểu HIV là thế nào?” không chỉ là tử vong, còn nghĩa là bị khinh thường, bị ghét bỏ, bị cách ly, bị người đời xa lánh… càng có ý nghĩa là Cô Đơn!
Người bị AIDS đều là cô độc vì không được người đời chấp nhận. Lục Ngạn Diễm kh ông hy vọng cô cũng bị như vậy.
Hắn giang tay muốn ôm cô vào lòng, nhưng sau cùng lại không làm, mà quay người đưa lưng về phía cô, ngủ.
Nhưng hắn cũng không biết, thời khắc hắn quay người thì, phía sau hắn Lục Dung Nhan lại chậm rãi mở mắt.
Đáy mắt đã long lanh.
Cô nghe rất rõ lời hắn nói, chẳng lẽ tôi khong phải mang virus sao? Hắn phải không? Đương nhiên là không rồi! Ít nhất trong lòng cô hắn vĩnh viễn không phải!
Cho dù có một ngày, hắn xui xẻo thật sự bị dính virus cũng thế. Căn bệnh, tuy đáng sợ, nhưng nhân tâm còn đáng sợ hơn.
Cô vươn tay, ôm hắn thật chặt từ sau lưng. Cô muốn dùng hành động thực tế để nói cho hắn biết rằng, dù xảy ra việc gì đi nữa thì cô cũng không rời xa hắn. Bởi vì, bất luận như thế nào thì hắn cũng là cha của con trai hắn.
Ngày hôm sau, Lục Dung Nhan vừa dậy đã nhận điện thoại của Giang mẫn.
“Hả?” Lục Dung Nhan giật mình, đưa mắt nhình sang người đàn ông đang ngủ cạnh bên, nhỏ giọng nói: “Sao lại nói cho cô ta chứ?”
“Không biết. Không biết sao, tớ muốn xem thử cô ả phản ứng thế nào!” Giang Mẫn nói: “Ả không phải luôn mồm nói là thích Lục Viện trưởng sao? Cho nên tớ tò mò muốn biết ả thích tới cỡ nào, có thể làm được giống cậu không? Nếu làm không được, vậy ả cũng không tư cách nói thích Lục viện trưởng, không phải sao?”
“Cô ta thích Ngạn Diễm tới vậy, thậm chí dám tự sát vì hắn thì làm sao lại để tâm chuyện này chứ?
“Chưa chắc. Được rồi, tớ không nói nhiều nữa, tớ có việc rồi.”
“Ừ, đi làm đi! Nhớ xin phép hộ tớ,”
“Biết rồi.”
Hai người cúp máy.
Thực ra, Lục Dung Nhan cũng b iết Giang mẫn tại sao muốn nói cho Khúc Ngọc khê nghe, chẳng phải là muốn thử cô ả sao, muốn ả biết khó mà lui!
8 giờ.
Lục Dung Nhan đang làm đồ ăn sáng, Lục Ngạn Diễm ngồi đọc báo trong phòng khách. Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.
Có người tới?
Ai nhỉ?
Lục Dung Nhan vội buông đồ trong tay, chạy tới huyền quan nhìn vào camera, hóa ra là Khuc Ngọc Khê!
Xem đi! Quả nhiên, ả vẫnthực để ý Lục Ngạn Diễm.