Edit: V.O
"Ta là Thần Hoàng duy nhất của Sáng Thế Thàn Điện, Thượng Quan Vân Trần kia thì tính là gì? Nếu không phải ta giúp hắn ta, hắn ta nào có thể lên làm Điện chủ." Ngọc Ưu Liên không cho là đúng nói.
"Ta không thích Sáng Thế Thần Điện." Giọng điệu Dạ Quân Mạc lạnh giá.
Ngọc Ưu Liên mỉm cười: "Ta cũng không thích, những lão gia hỏa này suốt ngày đều nhắc tới Bạch Vũ, Bạch Vũ, rõ ràng huyết mạch Sáng Thế ở trên thân ta, nàng ta đã chết một vạn năm, còn nhắc tới nàng ta làm gì? Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể tặng Sáng Thế Thần Điện cho ngươi, những lão gia hỏa này tùy ý ngươi xử lí."
"Ngươi muốn cái gì?" Dạ Quân Mạc hỏi.
"Ta... Muốn ngươi!" Ngọc Ưu Liên không chút nào che dấu tuyên bố, thân hình mềm mại cường thế áp vào trên người Dạ Quân Mạc: "Chia một nửa Ám Dạ Đế Quốc của ngươi cho ta, ta muốn ngươi hoàn toàn thuộc về ta!"
Mắt Dạ Quân Mạc thâm trầm nhìn nàng ta, đột nhiên tà tứ gợi lên khóe môi: "Thượng Quan Vân Trần làm sao bây giờ? Hắn ta không phải vị hôn phu của ngươi sao?"
"Hắn ta?" Ngọc Ưu Liên có chút ghét bỏ nhíu mày: "Hắn ta vô dụng như thế, dung hợp linh mạch đều dung hợp đến rối tinh rối mù, còn không biết xấu hổ lấy ta?"
"Ngọc Ưu Liên! Ngươi cái **** thối tha!" Thượng Quan Vân Trần không thể nhịn được nữa gầm thét giống như tiếng sấm vang vọng bên tai.
Ngọc Ưu Liên hoảng sợ, vừa quay đầu lại, liền thấy Thượng Quan Vân Trần hùng hổ xông tới, khuôn mặt hung thần ác sát, giống một con hùng sư (sư tử) nổi giận.
"Vân Trần, ngươi... sao ngươi lại ở đây?" Ngọc Ưu Liên có chút chột dạ cười gượng. Nàng ta không tính trở mặt với Thượng Quan Vân Trần vào lúc này, thế lực của gia tộc Thượng Quan ở Sáng Thế Thần Điện thâm căn cố đế, không phải nàng ta có thể so được, cho dù qua một vạn năm, diendanlequydon – V.O, cũng vẫn không có cách nào khiến cho Ngọc gia hoàn toàn thay thế được.
"Ta không ở đây, không phải sẽ không thể nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của ngươi rồi hả? Gặp một người nam nhân liền quyến rũ một người, sao ngươi không đi làm kỹ nữ?" Miệng Thượng Quan Vân Trần đầy bạo tục, một quyền đánh về phía mặt Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên tránh né, nhất thời sắc mặt đen như đáy nồi: "Thượng Quan Vân Trần, miệng ngươi phun sạch sẽ chút cho ta. Ta nói như vậy chỉ là muốn để cho hắn dẫn Bạch Vũ đến, không phải ngươi cũng một lòng muốn giết Bạch Vũ sao?"
"Ta muốn giết Bạch Vũ là vì nàng ta cho ta đội nón xanh, ngươi thực mẹ nó cũng cho lão tử đội nón xanh, có phải ta cũng nên giết ngươi không!"
Ngọc Ưu Liên cũng dâng lên nộ khí, trào phúng nói: "Nón xanh cái gì? Chỉ là Bạch Vũ thích Dạ Quân Mạc, ngươi liền cảm thấy nàng ta phản bội ngươi. Nhưng thật ra nàng ta chưa từng nói muốn gả cho ngươi, vẫn đều là ngươi một bên tình nguyện."
"Ngậm miệng! Ngươi còn dám nói một câu thử xem!" Thượng Quan Vân Trần trực tiếp gọi thú Kỳ Lân của chính mình ra, Ngọc Ưu Liên thấy hắn ta hành động thật, không dám khinh thường, cũng vội vàng gọi Bạch Ngọc Khuyển của bản thân ra.
Hai người đều là Triệu Hoán Sư số một số hai trên đời này, đánh nhau một cái là kinh thiên động địa, Tháp Thiên Ky trực tiếp chấn động lắc lư.
Dạ Quân Mạc rũ mắt, hắn nhìn thấy Thượng Quan Vân Trần ở gần đó mới cố ý dụ dỗ Ngọc Ưu Liên nói ra lời trong lòng, Thượng Quan Vân Trần tuyệt đối sẽ không kiên nhẫn, không có nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân của chính mình đi quyến rũ người khác.
Hắn nhìn về phía dây gai trói trên người, hơi chuyển động một chút, gai sắc sẽ đâm vào máu thịt, thống khổ. Hắn điều động chút đỉnh linh khí còn sót lại, dẫn dắt ngọn lửa u lam thiêu đốt, cẩn thận đốt đứt cành mận gai, thừa dịp hai người không chú ý, lén lút chuồn mất.
Khói đen hắn tản ra đã sắp tiêu tán, hắn chỉ có thể nghĩ cách nhanh chóng đi về phía lối ra.
Phòng trung tâm, hắn sẽ không đi, hắn không chạy được quá xa, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên vào trong đó, mang đến nguy hiểm cho Bạch Vũ.