Độc Y Vương Phi

Chương 2:




Thế kỷ hai mươi mốt.
Thang máy đang không ngừng lên cao, lầu một, lầu hai, lầu ba. . . . . .
Cho đến lầu hai mươi mốt thì dừng lại, cửa chậm rãi mở ra.
Hai bên cửa có vài chục tên hộ vệ áo đen mặt không chút thay đổi, đợi người bên trong thang máy vừa xuất hiện, liền đưa tay ra ngăn cản đường đi, lạnh lùng hỏi: "Có hẹn trước hay không."
Hạ Mạn vươn ra một bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng hất tay người kia ra, khóe môi nhất câu, đôi mắt sát khí thị huyết, khóe môi mĩm cười, cái gì cũng không nói, giơ một cước lên hướng về phía người vừa hỏi dùng hết sức đá qua.
Một người nam nhân cao lớn lập tức bị đá bay ra ngoài, đụng vào bàn chiêu đãi cách đó không xa, phát ra một tiếng oanh vang dội.
Những khác hộ vệ khác sửng sốt thật nhanh lao đến, bao vây xung quanh nàng.
Lão Đại áo đen bị đánh bay đi ra ngoài bò dậy che ngực tức giận kêu to: "Đánh, đánh mạnh cho ta."
Mười mấy người vừa nhận được lệnh, xông lên, Hạ Mạn vốn vẫn đang đứng ở chính giữa không động đậy, đột nhiên thân ảnh lóe lên đã đứng trên đỉnh đầu của một gã áo đen trong nhóm, mà mười mấy quả đấm kia cũng cùng lúc đánh tới trên người đồng bọn, lập tức vang lên mấy đạo thanh âm đau đớn, oán trách tức giận mắng.
Đứng ở đàng xa lão Đại nhìn trước mắt hết thảy, nén giận mắng lên: "Đúng là một đám phế vật."
Hạ Mạn mới mặc kệ những tên lưu manh này, thân hình nhảy xuống, rơi vào chỗ cách nơi này hơn ba thước, giơ tay lên, túi vải trắng trên vai tung bay ra ngoài, rơi thẳng đến trên người mười mấy tên kia.
Những người đó đầu tiên là khó hiểu, chờ đến khi thấy đồ vật bên trong, sắc mặt đại biến, bị làm cho hoảng sợ thụt lui về phía sau.
Chỉ thấy trong đại sảnh bóng loáng, rắn độc, bò cạp, nhện độc, bò ra khắp nơi.
Trong đại sảnh tiếng kêu la không ngừng, chẳng những mười mấy hộ vệ áo đen kia chạy trốn tán loạn, mà ngay cả tiểu thư chiêu đãi trước đại sảnh cùng tất cả đều chạy vào bên trong, tiếng thét chói tai không ngừng.
Hạ Mạn con ngươi chợt lóe lên hàn quang, bọn họ cũng biết sợ, có biết nàng từ nhỏ đã cùng những thứ động vật này làm bạn, mà hết thảy những đều này cũng do cái kẻ gọi là đại sư ở bên trong ban tặng, bởi vì hắn nói nàng mạng khắc phụ khắc mẫu, cho nên làm hại nàng bị ném vào ngàn dặm rừng hoang, nếu không phải sư phụ nhặt được nàng, chỉ sợ nàng đã sớm ở trong bụng của dã lang.
Đáng tiếc sư phụ là một hòa thượng, chỉ có thể nuôi lớn nàng, dạy nàng hết thảy những đều nên dạy đích, duy chỉ có tình thương là không thể.
Mà nàng kể từ khi trong lúc vô tình nghe lén được sư phụ cùng sư huynh nói chuyện, trong lòng liền chôn xuống một mối thù, vốn là sư phụ từng điều tra hỏi thăm thân thế của nàng, muốn đem nàng đưa trở về, không nghĩ tới cha mẹ nàng cự tuyệt.
Hiện tại sư phụ đã chết, nàng cũng không còn gì để vướn bận.
Hạ Mạn thân hình rớt xuống, mặc kệ có tiếng kêu khủng hoảng phía sau.
Xông thẳng vào tận cùng bên trong gian phòng hào nhoáng, cái kẻ hại cả nhà của người khác vẫn cơm no mặc ấm sống vui vẻ, ở phòng tốt nhất, còn nhiều hộ vệ đánh thuê như vậy, mạng của hắn là mạng, mạng người khác không phải là mạng sao?
Trong căn phòng xa hoa.
Một người nam nhân trung niên mập mạp, ngồi trên ghế lông cừu, nghe được thanh âm phía ngoài, kéo cái ghế ra thật nhanh chuẩn bị đi ra ngoài xem xét xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng binh một tiếng đã bị một cước đá văng ra.
Hạ Mạn dường như là hung thần ác sát xông thẳng vào, nhanh như thiểm điện một chiêu đã nắm lấy cằm của nam nhân trong phòng, ánh mắt âm trầm thị huyết, lạnh lùng mở miệng.
"Hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
"Ngươi là ai? Tại sao muốn giết ta."
"Hạ Mạn, một người bị ngươi nói là khắc phụ khắc mẫu, khắc tỷ khắc đệ là không được tốt lành, hiện tại chúng ta thử nhìn xem, người nào sẽ chết trước."
Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, không đợi nam nhân kia mở miệng, liền một cước đá tới, đem nam nhân kia đá bay ra ngoài, chẳng qua là nam nhân này đúng vào một khắc cuối cùng đã vươn tay gắt gao bắt được nàng, hai người thân thể đụng vào trên vách tường thủy tinh, từ trên lầu cao rơi xuống.
Mà lúc này, phía dưới tòa nhà, tràn đầy là ký giả săn tin, còn có cảnh sát, người ta tấp nập chen chúc thành một đoàn.
Ba thước bên dưới đã lót niệm, triển khai hành động cứu người.
Nhưng Hạ Mạ là hoàn toàn không muốn sống nữa, nếu không nàng vận lực để giảm tốc độ rớt xuống, mặc dù không thể hoàn toàn không có chuyện, nhưng ít ra có thể giữ được một cái mạng.
Chẳng qua là nàng không muốn sống ở trong phòng giam vượt qua những ngày còn lại, không bằng trở về, không bằng trở về, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ như thế trong đầu.
Binh, binh
Thanh âm của hai vật nặng rơi xuống đất, Hạ Mạn ngửng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời xanh lam bao la, mây vẫn trắng như vậy, nhưng bản thân mình đã từ từ lâm vào trong bóng tối, bên tai vang lên rất nhiều tiếng thét kinh hoảng chói tai, nhưng những thứ này cùng nàng có quan hệ gì đâu?
Trời đất một mảnh trắng xoá, đục ngầu không rõ, như sương mù bao phủ, vắng vẻ lượn lờ tựa như không nhìn rõ thế giới.
Hạ Mạn cúi đầu nhìn bản thân mình, chân đạp mây bay, toàn thân nhẹ nhàng phiêu diêu lay động ở trong trời đất, theo mơ hồ có thể thấy được phía trước thăm thẳm.
Trong đầu hiện lên nghi hoặc, nàng đã chết rồi sao? Bây giờ là một quỷ hồn sao? Thì ra là nơi này chính là đường xuống hoàng tuyền, chẳng qua là, vì sao không có quỷ sai vậy, trên con đường này ngay cả bóng dáng một người cũng không có, xem ra đường xuống hoàng tuyền cũng tịch mịch a.
Sương mù nặng nề , Hạ Mạn một đường đi về phía trước, con đường này tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối, nhưng lòng của nàng càng ngày càng rõ ràng, không một chút sợ hãi, ngược lại hoàn toàn như được giải thoát, trên mặt của nàng, mang vẻ đạm mạc xa cách, ánh mắt là không gợn sóng sợ hãi.
Nàng bây giờ đã hoàn toàn buông xuống, sư phụ trước khi chết, tâm nguyện duy nhất chính là nàng không còn suy nghĩ ma quỷ trong đầu, một lần nữa vì mình mà sống tốt, nhưng hiện tại đã không cần, hết thảy cũng trôi qua, trong lòng của nàng, không có cha mẹ, không có huynh đệ tỷ muội, ngay cả người chiếu cố nàng cũng đã chết, nàng còn có cái gì tiếc nuối đây?
Đi hết một đoạn đường, mơ hồ thấy được phía trước có một cánh cửa thủy tinh đang lay động tựa như nước gợn, tạo ra từng con sóng nhợt nhạt, một vòng rồi lại một vòng lớn hơn, sau đó tĩnh lặng trở lại nhưng chỉ trong chốc lát, rồi lại kinh hoảng tạo ra đợt sóng nhộn nhạo tiếp.
Hạ Mạn đi thẳng đến phía trước cửa thủy tinh, bốn phía không có một bóng người, trừ cái cửa đung đưa kia, tựa hồ còn có một vách tường nữa, vì nàng mới vừa đứng lại, liền thấy bên kia cửa dường như mơ hồ có bóng người đang đứng nhưng nhìn không rõ, so sánh với nàng thì thấp một ít, gầy một chút, người nọ cũng đang dùng sức nhìn nàng, còn đưa tay cố gắng đẩy ra cánh cửa này.
Hai người đang nghi hoặc không giải thích được, bỗng nhiên giữa không trung vang lên một đạo thanh âm cứng cáp có lực.
"Hoan nghênh nhị vị đi tới Thời Không Chi Môn, trở thành người hữu duyên của một ngàn năm qua."
Hạ Mạn sợ hết hồn, lùi ra phía sau hung hăng mở miệng: "Người nào?"
Người đối diện cũng đồng thời hỏi như thế.
Hai người ngửng đầu lên nhìn khắp nơi để đánh giá, lúc này dựa vào bên trong vách tường thủy tinh hiện ra một gương mặt mơ hồ, nhẹ nhàng cười mở miệng.
"Ta là thời không lão nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.