Phượng
Lan Dạ nheo mắt lại, bóng trăng chiếu vào mặt của nàng, tạo ra bóng râm từ hai
hàng lông mi dài, khiến cho gương mặt của nàng giống như một đoá hoa sen nở rộ,
thuần khiết dịu dàng, tầm mắt vừa hướng về phía đầu tường quan
sát động tĩnh của nam tử vừa mở miệng.
"Ngươi
thói quen nửa đêm ngồi chồm hổm đầu tường, nhân tiện theo dõi người
khác sao?"
Nàng
vừa mở miệng, Hoa Ngạc giật mình nhảy lên, thật nhanh nhìn lại, mới thấy rõ thì
ra trên đầu tường còn có một người.
Khó
trách Hoa Ngạc không phát hiện được, nếu không phải Phượng Lan Dạ tập thành
Huyền Thiên tâm pháp, chỉ sợ cũng không phát hiện được, trong Huyền Thiên tâm
pháp có một chiêu cảm ứng nhanh nhẹn, nhất là khi bị vây trong bóng tối, đối
với những sự vật quanh mình sẽ cảm ứng tương đối nhạy bén hơn, cho nên nàng mới
có thể phát hiện ra nam nhân này đứng ở trên đầu tường ngắm phong cảnh, bất quá
hắn xuất hiện lúc nào thì quả thật nàng cũng không biết.
Trước
mặt nàng là một nam tử xuất trần tươi đẹp, đôi mắt đen như mực càng toả ra tĩnh
lặng, sâu u, như đoá hoa nở rộ, như biển đêm sâu thẳm, hai hàng lông mài khẽ
nhướng lên, nhưng không có tức giận, cũng không nhìn thấy hắn có hành động gì,
ánh màu tím rực rỡ lướt qua, thì người đã rơi đến trước mặt Phượng Lan Dạ,
mang bộ dáng trên cao đưa mắt nhìn xuống nàng, hai tròng mắt đen như bảo thạch
thượng đẳng kia, bên trong nó ánh sáng dồn dập như sóng nước, như tìm tòi
nghiên cứu, như phán quyết, rồi chầm chập mở
miệng.
"Nhàn
rỗi nên đến ngắm phong cảnh, không ngờ lại gặp phải một tiểu sói con đang ở đây
sửa chữa người."
Phượng
Lan Dạ lui về phía sau một bước rồi đứng nghiêm, vẫn duy trì một khoảng cách
với hắn, nam nhân này đẹp đến nỗi giống như không ăn lửa khói nhân gian, ánh
mắt lại càng biến hoá khôn lường, nếu không tỉnh táo, sẽ bị hắn khống chế, cho
nên nàng phải cẩn thận thì tốt hơn, đối với lai lịch của hắn, thật đúng là làm
cho người ta khó có thể đoán ra.
"Ngươi
đến tột cùng là người nào?"
"Ngọc
Tiển, lần sau ta còn nghe đến lời chất vấn này nữa, ngươi sẽ biết hậu quả của
câu hỏi."
Cực kỳ
cuồng ngạo, cực kỳ tự phụ.
Phượng
Lan Dạ nhíu mày, mắt lạnh nhìn hắn, chỉ thấy ống tay áo của hắn ở trong gió nhẹ
đung đưa, mang phong thái ưu nhã bay lên cùng mái tóc dài, đồng thời toả ra mùi
thơm nhè nhẹ phiêu tán ở trên không trung, con ngươi sâu thẳm như biển rộng,
thâm bất khả trắc, ánh sáng trong nó biến hoá kỳ lạ, như có nhiều đóm lửa nhỏ.
Nam
nhân này có rất nhiều khuôn mặt, làm cho không người nào biết được đến tột cùng
cái nào mới là mặt thật của hắn.
An tĩnh
thanh khiết đẹp đẽ, cuồng ngạo khí phách, cả người tựa như núp trong đám sương
mù, mờ ảo không rõ.
"Ngươi
tới nơi này làm cái gì?"
Phượng
Lan Dạ cảnh giới mở miệng, trên trực giác
nàng cảm nhận được nam nhân này không hi vọng có ai biết bộ mặt nguy hiểm như
thế của hắn, bằng không những người hôm đó sẽ không bị giết sạch như vậy, nhưng
bây giờ sự xuất hiện của hắn đại biểu cho thứ gì, là muốn đòi ân tình với nàng
sao?
Nàng
vẫn còn nhớ được lời nói của hắn đêm hôm trước khi rời đi.
"Ta
tới xem một chút tiểu sói con mà ta cứu có gặp chuyện không may hay
không?"
"Ngươi?"
Đối với
hắn một ngụm tiểu sói con một tiếng tiểu sói con, Phượng Lan Dạ sắc mặt lập tức
biến hóa, tức giận nhuộm đầy đáy mắt, trầm giọng: "Ngọc Tiển, ngươi đừng
có khinh người quá đáng."
"Hiếp
đáp ngươi thì làm sao? Trong thiên hạ, người có thể được ta hiếp đáp là một
loại phúc phận." (TT: Ca thật cuồng vọng, nhưng ta thích ^.^)
Ngọc
Tiển khi nói lời này mang vẻ mặt rất thản nhiên, nhưng thái độ đó càng làm cho
người ta tức hộc máu, hết lần này tới lần khác trên dung nhan tuấn mị của hắn
không nhìn thấy được nửa phần đùa giỡn, làm như hắn nói rất đúng rất thật tình,
thật sự là như thế, đây mới chính là chỗ làm người ta phát điên, Phượng Lan Dạ
luôn luôn ung dung bình tỉnh cho dù Thái Sơn có sập xuống, Mãnh Hổ có ở trước mặt,
vẫn còn không đổi sắc, dù ở trước mặt của Tấn vương Liệt Vương, vẫn trấn định
như không, hay ở giữa những nữ nhân hung thần ác sát kia lại càng không để vào
mắt, nhưng mà giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của nàng đầy tức
giận, nhìn chằm chằm Ngọc Tiển, hai tay đột nhiên nắm
chặt, nếu như đó là cái cổ của Ngọc Tiển, tin chắc đã bị nàng bóp nát xương.
Bất quá
nàng cũng không dám mạo muội đe doạ hắn, Ngọc Tiển không phải là hạng người đầu
đường xó chợ, nếu nàng động thủ, chẳng qua là tự mình rước lấy nhục mà thôi,
cho nên chỉ có thể buộc Ngọc Tiển nổi giận, và nàng vốn cho là Ngọc Tiển sẽ nổi
trận lôi đình thịnh nộ, ai ngờ hắn chẳng những không giận ngược lại còn cười,
thân chuyển động, tự nhiên lướt qua, như một đám mây bay, trong nháy mắt nhẹ
nhàng đi ra ngoài, chỉ để lại một câu nói vang lên ở bên tai.
"Lúc
này mới giống như một tiểu cô nương mười hai tuổi" tiếng cười ôn nhuận như
nước, xa dần bốn phía trở nên yên tĩnh lại.
Đêm dài
sáng tỏ, bên trong tiểu viện một mảnh bừa bãi, Hoa Ngạc liền đi tới, mang theo
vẻ mặt sợ hãi, nàng biết nam tử mới vừa rồi võ công
rất bí hiểm, nếu như muốn làm khó, các nàng căn bản không có nửa điểm thắng
cuộc, mà hắn cũng không làm khó các nàng, chẳng qua vì sao phải chọc giận công
chúa thế?
"Thật
là một quái nhân."
Hoa
Ngạc không nhịn được nói thầm, xoay người hướng về phía cửa viện mà đi, Phượng
Lan Dạ thu hồi lại tầm mắt nhìn nơi xa, trên mặt vẻ giận dữ đã bình phục rất
nhiều, lời của Ngọc Tiển vẫn còn tiếng vọng rất lâu trong đầu nàng, trong lòng
biết rõ một câu nói của nam nhân kia là có ý gì? Mười hai tuổi, là
người ngây thơ chất phác vui vẻ, nhưng mà nàng phải tìm kiếm điều đó ở
đâu, nơi này là Thiên Vận hoàng triều, mà nàng là người của Vân Phượng quốc,
một kẻ vong quốc nô.
Phượng
Lan Dạ đi tới, giúp Hoa Ngạc sửa lại cửa, chủ tớ hai người vừa sửa chữa vừa nói
chuyện.
"Công
chúa, ngươi nói cái tên Ngọc Tiển kia rốt cuộc là ai a? Thật là lạ."
"Đúng
vậy ."
Cửa
viện bằng gỗ vừa mới sửa xong, còn chưa kịp cố định cho chặt, thì nghe được
tiếng bước chân hấp tấp ở ngoài cửa, có người đang lao đến, bùm một tiếng, cái
cửa vừa mới sửa xong còn chưa kịp gắng lại cho tốt một lần nữa rơi nằm trên mặt
đất, làm một đống bụi đất bốc lên, trước mặt nàng có hai ba người đang đứng
thẳng, phía trước chính là Tư Mã Vụ Tiễn một thân y phục hoa lệ, đi theo phía
sau nàng là hai tiểu nha đầu, chủ tớ ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẻ
mang bộ dạng chột dạ nhìn sang, Tư Mã Vụ Tiễn
thấy tình thế không tốt liền mở miệng.
"Cái
cửa này thật là không chắc chắn."
Nói
xong quay đầu ra lệnh Tiểu Đồng cùng Tiểu Khuê hai người: "Ngươi, ngươi,
lập tức cùng Hoa Ngạc đem cái cửa này sửa sang rồi gắn lại cho thật tốt."
"Dạ,
công chúa."
Tiểu
Đồng cùng Tiểu Khuê gật đầu lên tiếng, lập tức đi tới, tay chân gọn gàn cùng
Hoa Ngạc đỡ cửa lên, mắt thấy ba nha đầu đã cùng đi sửa cửa, Tư Mã Vụ Tiễn bước
tới nắm tay Phượng Lan Dạ, hai người một lớn một nhỏ thật giống như hảo tỷ muội
đi vào trong phòng, khách sãnh vô cùng an tĩnh, ánh đèn u ám ở trong gió đêm
đung đưa mấy cái, rồi cháy càng sáng hơn.
Hai
người ngồi ở một bên trên ghế, Tư Mã Vụ Tiễn
quan tâm hỏi.
"Phượng
muội muội, ngươi không sao chớ, ta mới vừa Nô Nhai, liền nghe được mọi
người nghị luận, nói nữ nhân
Tấn vương phủ chạy đến nơi này để khi dễ ngươi, cuối cùng ngược lại còn bị
ngươi thu thập, có chuyện này hay không?"
Phượng
Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn Tư Mã Vụ Tiễn mắt ân cần, gật đầu, nhưng cũng không
nói thêm cái gì.
Tư Mã
Vụ Tiễn thở dài một tiếng, tối nay nếu như nàng ở lại thì tốt, ít nhất phải đá
thêm cho những nữ nhân kia mấy đá, còn dám chạy đến nơi đây để khi dễ người
khác, người của Tấn vương phủ thì thế nào, chẳng qua cũng chỉ là thiếp thất,
thật không ngờ dám tác oai tác quái, đồ đáng ghét.
Không
biết vì sao, gần đây, Nam Cung Quân luôn cho người đón nàng qua phủ ở, khiến
nàng không có nhiều thời gian sống chung một chỗ với Phượng muội muội .
Đối với
thái động có chút khác thường của hắn, Tư Mã Vụ Tiễn trong lòng biết rõ, hiện
tại An vương phủ chỉ có hai tiểu thiếp, không có chánh phi cùng trắc phi, nghe
nói hoàng thượng đã có ý nghĩ ban thưởng hôn sự, những nữ nhi của vương công
đại thần sắp phải tiến cung để cho các vị Vương gia chọn phi, mà An vương Nam
Cung Quân cố ý muốn nàng làm trắc phi, nhưng nàng vẫn không có đồng ý, vì thế
gần đây Nam Cung Quân mới cùng nàng gần gũi qua lại nhiều hơn, làm cho tình cảm
hai người gần thêm chút ít, để nàng thay đổi chú ý.
Nghĩ
đến Nam Cung Quân, đôi mắt của Tư Mã Vụ Tiễn có chút sâu u, thật ra thì trong
lòng nàng rất nguyện ý gả cho Nam Cung Quân, chẳng qua nàng đường đường là công
chúa của một nước, lại lưu lạc đến nỗi phải làm trắc phi, nghĩ đến điều này
khiến lòng của nàng rất khó bình tĩnh, và cảm thấy Nam Cung Quân không có thật
lòng với nàng, nếu như hắn thật sự thích nàng, vì sao không cho nàng làm chánh
phi, mà chỉ là trắc phi, nàng đường đường là Tam công chúa của Kim Xương quốc,
thân phận cũng không phải thấp, làm vương phi của Nam Cung Quân cũng không có
bôi nhọ thanh danh hắn, nhưng mà hắn cứ thủy chung không có nói tới ngôi vị
chánh phi, chỉ cho phép nàng làm một trắc phi, chẳng lẽ trong tim của hắn có
người khác làm chánh phi rồi sao?