Bên
trong xe ngựa, yên tĩnh không tiếng động, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cứ nhìn
chằm chằm vào Phượng Lan Dạ, mắt không nháy cũng không thèm chớp, mà Phượng Lan
Dạ là người luôn luôn bình tĩnh, cá tính lãnh đạm còn cảm thấy không được tự
nhiên, xưa nay nàng không thích bị ngó chừng như vậy, hiện tại cảm giác này rất
quái lạ, nên mặt liền lạnh lại mở miệng hỏi thăm.
"Bát
hoàng tử, đến tột cùng là ai muốn gặp ta?"
Lần này
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm không có che dấu nữa, cười cười mở miệng: "Mẫu
phi của ta."
Tiếng
nói của hắn vừa dứt, Phượng Lan Dạ lập tức kinh hãi, tức giận xoay mình đứng
dậy, kêu lên thất thanh: "Bát hoàng tử, ngươi thật quá đáng, lập tức đưa
ta trở về."
Không
có ngờ kẻ muốn đến muốn gặp nàng lại là phi tần trong cung, mẫu phi của Bát
hoàng tử chính là người được quang vinh ân sủng lục cung, nhiều năm không mất
Mai Phi nương nương, là vị phi tử duy nhất của Thiên Vận hoàng triều sanh hạ
hai vị hoàng tử, hơn nữa con trai lớn của nàng chính là người có cơ hội được
chọn vào ngôi vị thái tử nhất Nam Cung Trác, có thể thấy được Mai Phi nương
nương thân phận tôn quý đến bực nào, hôm nay lại muốn gặp nàng, vì chuyện gì
đây? Nhất định là Bát hoàng tử khua môi múa mép, khuôn mặt nhỏ bé tươi đẹp của
Phượng Lan Dạ bởi vì tức giận, mà đỏ thành một mảnh.
Nam
Cung Sâm nhíu mài, trên gương mặt rạng rỡ như ngọc, hiện lên sắc thái mỹ lệ.
"Tại
sao? Ngươi đừng sợ, ta mẫu phi ta là người rất tốt, nàng rất thiện lương, ngươi
đừng sợ nàng, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Nam
Cung Sâm vừa nói thế liền vươn tay ra kéo tay Phượng Lan Dạ, chẳng qua là đầu
ngón tay còn không có đụng tới Phượng Lan Dạ, chỉ nghe một
tiếng bốp vang lên.
Phượng
Lan Dạ đã tát ra một cái rất vang, bên trong buồng xe thoáng cái an tĩnh lại,
chỉ còn nghe được thanh âm chuyển động của bánh xe, đang hướng giữa ngã tư
đường náo nhiệt, tình cảnh này rõ ràng rất dị thường, bên ngoài xe ngựa mọi
người nghe được động tác bên trong, khẩn trương kêu lên.
"Bát
hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?"
Nam
Cung Sâm chấn động, lấy lại tinh thần vươn tay khẽ vuốt gương mặt, hơi có chút
cảm giác nóng nóng, hơn nữa hắn có chút hỗn loạn cùng tức giận, một hoàng tử
tôn quý lúc nào lại bị người ta
đánh một bạt tay như vậy, trong nháy mắt, đáy lòng phát ra vô số tia
lửa, hận không được vung tay đánh trả lại, nhưng là vừa cúi đầu xuống, nhìn
thấy dáng vẻ quật cường bên trong buồng xe, cùng khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn, thì
hỏa khí liền tắt, chỉ hóa thành sương lạnh mà thôi.
"Không
có chuyện gì, " quay đầu nhìn Phượng Lan Dạ lần nữa, mang theo một cổ uy
nghi ở trong đó: "Ngồi xuống, nếu đã tới, nhất định phải gặp một lần, thật
không biết ngươi trúng phải gió gì, ta chỉ là muốn bảo vệ ngươi thôi."
"Không
cần."
Phượng
Lan Dạ lạnh lùng mở miệng, người này căn
bản không hiểu cái gì gọi là bảo vệ, hắn cho rằng mẫu phi hắn là người thường
hay sao? Đem nàng đẩy tới chỗ cao nhất, sẽ chỉ làm cho cuộc sống sau này của
nàng thêm ba đào mãnh liệt, hiểm nguy luôn bùng phát bất ngờ mà thôi, giờ phút
này trong An Giáng thành, không cần nghĩ cũng biết dấu hiệu bình thản kia cất
dấu những gì, là chưa kích hoạt lên bão táp lôi đình thôi, mà nàng là một vong
quốc nô, chỉ cần an phận thủ thường là đủ, tuy nói rằng nàng không né tránh
không giấu diếm, thì dù có người tìm nàng gây chuyện nàng cũng tuyệt đối không
lùi bước, nhưng mà hành động này của Bát hoàng tử vô hình chung càng mang phiền
toái thêm cho nàng.
Chẳng
qua Bát hoàng tử căn bản không hiểu rõ chi tiết như vậy, hắn cho rằng những
chuyện mình làm là đúng.
Giờ
phút này hắn vừa nhẹ nhàng xoa gương mặt, vừa xen lẫn ủy khuất, không biết vì
sao rõ ràng mình muốn làm chuyện tốt, rõ ràng muốn bảo vệ tiểu nha đầu này, tại
sao không được cảm kích, không được vui vẻ, còn phải ăn một bạt tai, cho nên
Nam Cung Sâm buồn bực cộng thêm bất bình, cũng không thèm nhìn tới Phượng Lan
Dạ nữa, quay đầu nhìn một bên khoản không bên cạnh.
Phượng
Lan Dạ cũng không hối hận khi đánh hắn một cái bạt tai, nam nhân này chính là
tự tìm mà, nếu không phải nể tình thân phận tôn quý của hắn, nàng còn muốn tát
cho hắn hai cái mới hả
giận, ai cần hắn nhiều chuyện, ai cần hắn không trâu bắt chó đi cày đâu, mà Mai
Phi nương nương là ai chứ?
Ở trong
cung giữa ba nghìn mỹ nữ mà lại như cá gặp nước, có thể thấy được kỳ tâm cơ sâu
đến cỡ nào, chỉ sợ tới gặp nàng ta, cũng không chỉ đơn thuần là vì phải trợ
giúp Bát hoàng tử, nếu như chỉ muốn trợ giúp Bát hoàng tử hoặc là vì Bát hoàng
tử, thì bà ấy hoàn toàn có thể cho đòi nàng tiến cung, nhưng lại một mình muốn
gặp mặt nàng.
Hai
người ai cũng không nói chuyện, mọi người đều có tâm sự của riêng mình.
Xe ngựa
thật nhanh hướng về đường phố phồn
hoa nhất của An Giáng thành mà đi, sau đó thì dừng lại ở trước cửa một tửu lâu
xa hoa khí phái.
Chiêu
bài thiếp vàng, ở dưới ánh mặt trời lóe ra kim quang.
Trước
cửa người đến người đi, đều mặc những trang phục cao quý, gấm lụa trường bào, ý
cười dạt dào, bình thản dạo chơi, nơi này sáng rỡ tựa như Thiên đường, điểu ngữ
hoa hương, mà Nô Nhai có thể bằng với một góc của nơi này là tốt rồi, dù chỉ là
một góc âm u.
Phượng
Lan Dạ híp mắt đánh giá kiến trúc trước mặt, tiểu lâu ba tầng cao, lầu gác chạm
trỗ mái ngói đỏ tươi, tầng tầng lớp lớp, thật giống như một bông hoa xinh đẹp.
Một đám
mây nhẹ bay qua phía chân trời, làm lộ ra tia sáng như cát vàng, chiếu vào ba
chữ rồng bay phượng múa ‘ Yến Xuân Lâu ’.
Giờ
phút này cũng sắp gần buổi trưa, người đến người đi rất náo nhiệt, tiếng cười
thỉnh thoảng bay cao ra ngoài.
Nam
Cung Sâm liếc nhìn Phượng Lan Dạ một cái, đi ở phía trước dẫn đường, một câu
nói cũng không nói, Phượng Lan Dạ tất nhiên sẽ không nói cái gì, vẻ mặt nghiêm
túc thật tình, đi theo phía sau hắn hướng phía tửu lâu bước tới, ngoài cửa
điếm tiểu nhị vừa nhìn thấy Nam Cung Sâm, sớm đã cung kính chào
đón, cười cười mở miệng.
"Khách
tới, có người ở phòng khách quý chờ các ngươi đấy."
"Ừ,
dẫn đường đi."
Bát
hoàng tử uy nghiêm mở miệng, điếm tiểu nhị
kia kinh sợ ở phía trước dẫn đường, không dám có chút khinh
thường, Phượng Lan Dạ đi theo phía sau đám bọn hắn bước vào, đi ở cuối cùng
chính là thủ hạ Lãnh Húc, hắn nhìn Bát hoàng tử một cái, rồi lại nhìn Phượng
Lan Dạ một cái, đang thử nghĩ mới vừa rồi ở trong xe ngựa đã xảy ra chuyện gì?
Nhất thời hắn đoán không ra, nên không nói thêm lời nào đuổi theo thân ảnh phía
trước.
Trong
đại sảnh của Yến Xuân Lâu, có rất nhiều khách nhân đang ăn cơm, nói cười còn
thỉnh thoảng hát vang lên, rất là náo nhiệt, Nam Cung Sâm cùng Phượng Lan Dạ đi
tới, cũng không còn người chú ý đến họ, vì chỗ này những kẻ ra vào phần lớn là
kẻ có tiền có thế, người người y phục hoa lệ, nô bộc thành đoàn, so với những
người khách khác, thì bọn họ đơn giản hơn nhiều, cho nên cũng không thể gây chú
ý cho người khác, bất quá khi nhóm người bọn hắn vừa bước lên lầu, không biết
là người nào có ánh mắt sắc bén lại có thể nhận ra Phượng Lan Dạ, trong lúc
nhất thời tiếng nghị luận vang lên, nhiều người chỉ vào
bóng lưng của nàng, rối rít suy
đoán có phải là Vân Phượng quốc Tiểu công chúa mà đêm đó họ đã nhìn qua
hay không, bất quá thử nghĩ kỹ lại thì thấy không có khả năng, bởi vì nơi này
là chỗ của thương nhân cự phú, phạm vi của kẻ có quyền thế, công chúa mất nước
kia là thân phận gì, chỉ sợ họ nhìn lầm rồi, bất quá đề tài này khi bị khơi
lên, thì phía dưới liền rối rít nghị luận, còn nóng bỏng đầy kích động nữa.
Phượng
Lan Dạ nghe bên tai nghị luận của những người đó, thì chau lên lông mày, bất
động thanh sắc đi theo phía sau Bát hoàng tử một đường đi lên lầu ba.
Lầu ba
cùng lầu một rõ ràng là hai thế giới khác biệt, trang hoàng càng thêm xa hoa,
hơn nữa không có một chút thanh âm ầm ỹ nào, hoàn toàn an tĩnh, toàn bộ tầng
lầu cũng tràn đầy mùi thơm dễ ngửi, ngay cả hành lang cùng cầu thang cũng trãi
thảm đỏ thẫm quý giá, mặt trên của nó còn thêu bức tranh Mẫu đơn, nhìn lại một
cái, càng hoa lệ xa xỉ.
Rất xa,
phía sau bức màn linh lung ngọc châu ở trước cửa, đang đứng thẳng hai người nam
tử mặt không chút thay đổi, mặc màu đen cẩm y, đứng gác trước cửa, họ mang theo
sát khí, làm người ta không dám đến gần, điếm tiểu nhị dẫn Bát hoàng tử Nam
Cung Sâm cùng Phượng Lan Dạ đi đến đó lập tức cung kính, cẩn thận từng li từng
tí mở miệng.
"Tiểu
nhân đi xuống trước, khách nhân có chuyện gì có thể phân phó Tiểu nhân."
Nói
xong không đợi Nam Cung Sâm nói chuyện, liền lẻn chuồn đi, Nam Cung Sâm quay
đầu nhìn thoáng qua Phượng Lan Dạ, hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng mở
miệng.
"Đi
thôi."
Khuôn
mặt nhỏ nhắn tươi đẹp lạnh lùng của Phượng Lan Dạ không có phản ứng gì, và cũng
không nói một lời nào liền đi theo phía sau hắn, trong lòng âm thầm suy đoán,
Mai Phi nương nương này đến tột cùng là nhân vật lợi hại đến bực nào đây?
Hai thị
vệ trước cửa, cung kính hành lễ: "Chúng tiểu nhân tham kiến Bát hoàng
tử."
"Đứng
lên đi."
Nam
Cung Sâm vung tay lên, hai người đứng dậy, cung kính mở cửa,
Nam Cung Sâm cùng Phượng Lan Dạ đi vào, thủ hạ Lãnh Húc thì đứng ở trước cửa
chờ.
Gian
phòng có chút mờ mờ, mành châu rủ xuống, lụa mỏng bay cao, nhất thời nhìn không
nhìn rõ lắm bộ dáng của người ở bên trong, chỉ ngửi được một mùi huân hương
nồng nặc, thơm đến khoan khoái lòng người.
Đợi đến
khi nàng thích ứng với ánh sáng gian phòng, mới nhìn rõ cảnh trí bên trong.
Mấy
giường mành long, lưu lưu chuỗi hạt, cẩm tú mỹ nhân giường, nhất phương tiểu
bàn trà, màu trắng sợi bàn trống bố trí,
trên bàn bày đặt một bộ đầy đủ danh quý đích bàn trà, lúc này thiếu một chén
trà, sẽ đem tầm mắt dời đi, chỉ thấy một ... khác phiến vi mở bệ cửa sổ trước,
đứng thẳng một tinh tế đường cong lả lướt cô gái,
nhìn bóng lưng, uyển ước yểu điệu, đầu đầy ô ti
Như Vân loại vén lên, tóc mai đang lúc cắm Nhất cành màu trắng đích thiên Nhiên
châu sai, Lưu Tô nhẹ tả, như nhẹ Vân nhiễu Nguyệt, đẹp không sao tả xiết.
Đầu
tiên nhìn, liền làm cho người ta có một loại tâm lay động thần vui vẻ cảm giác,
vẫn chỉ là một bóng lưng.
Phượng
Lan Dạ cảm thán, kia bệ cửa sổ trước người
từ từ xoay người, đầu tiên thấy là một con như ngọc xanh nhạt non mềm đầu
ngón tay, chấp nhất một con chén trà, nhiệt khí nhẹ nhân, kia tay lại càng đẹp
như nghệ thuật, đi lên dời, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần vui vẻ người, hoàn
toàn không có có một loại cô gái lão
thái, ngược lại kiều mỵ ôn nhu, lông mày
nếu nhỏ Liễu, mắt cùng Thủy hạnh, thần nếu bó hoa tươi, chẳng qua là kia trong
đồng tử chợt lóe rồi biến mất bén
nhọn cùng khí phách, khiến người bắt đến nàng bất đồng tiếng vọng, đợi đến nhìn
kỹ, lại thấy nàng thướt tha xoáy ( mềm mại
) na, chậm rãi tiêu sái , một bộ đỏ thẫm gấm rèn
Vân quần áo, thật giống như một đoàn hỏa đi, huyễn người cực kỳ.
Phượng
Lan Dạ đánh thẳng lượng được nhập thần, đánh giá được quên mình, cũng âm thầm
đánh giá ra nữ nhân này chỉ sợ là nhân
vật lợi hại, kia đứng ở nàng phía trước Bát
hoàng tử Nam Cung Sâm đã sớm cao hứng vọt
tới, một thanh lôi kéo cô gái đích tay cánh tay, không ngừng loạng
choạng.
"Mẫu phi, đây chính là Lan Dạ."