Mai
Phi, mặc dù không phải là hoàng hậu, nhưng quang vinh ân sủng lục cung, và hiện
nay là chủ sự trong cung, năm tháng tựa hồ không có để lại bất kỳ dấu vết
gì ở trên gương mặt của nàng, nhìn nàng vẫn mang mị lực phi phàm, thần thái
sáng láng, đôi mắt sâu thẳm mà thần bí, nếu như có giấu diếm bí mật cũng khó có
thể dò xét ra.
Nhìn
con trai của mình giở trò làm nũng trước mặt người ngoài, trên khuôn mặt xinh
đẹp của Mai Phi chợt lóe lên ý nghĩ phiền muộn, nàng trợn mắt nhìn Nam Cung Sâm
một cái, rồi quay đầu nhìn về phía Phượng Lan Dạ, bưng ly trà bước tới, đi một
vòng quanh người Phượng Lan Dạ, sau đó ngồi vào bên cạnh bàn, thản nhiên khẽ
vuốt chén trà, thần thái tự nhiên mà quyến rũ.
"Ngươi
có biết Bát hoàng tử cầu Bổn cung chuyện gì không?"
Thanh
âm của nàng thế nhưng mang theo một cảm xúc trầm ấm, quyến rũ, rất dễ nghe.
Phượng
Lan Dạ lúc này cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, mới vừa rồi nàng lại bị nữ nhân
này mê hoặc, xem ra nàng ta thật không được đơn giản, phải cẩn thận chút mới
tốt, nàng lập tức không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ: "Tham kiến Mai
Phi nương nương."
"Đứng
lên đi."
Mai Phi
phất phất tay, ánh mắt từ đầu tới đuôi cũng không rời khỏi người Phượng Lan Dạ,
nha đầu này mặc dù còn nhỏ, nhưng có thể thấy được, nàng ta là một nhân tài,
hơn nữa còn là nhân tài có thể lợi dụng, trong mắt của nàng ta có một tia sáng
trí tuệ, đợi một thời gian sau, chắc sẽ trở thành châu báu, Sâm nhi căn bản khó
có thể điều khiển được một nữ tử như vậy.
"Tạ
nương nương."
Phượng
Lan Dạ đứng dậy, ngước mắt nhìn thẳng vào Mai Phi, nàng không biết Bát hoàng tử
đã cầu xin Mai Phi chuyện gì, hoặc là biết nhưng lười nghĩ, chuyện này căn bản
là do Bát hoàng tử một bên tình nguyện, hắn đâu có hỏi qua nàng, hơn nữa cho
đến hôm nay bọn họ bất quá chỉ mới gặp mặt có hai lần.
"Lan
Dạ không biết nương nương yêu cầu chuyện gì?"
Trấn
định tự nhiên, nhạt như gió nhẹ, trong mắt Mai Phi chợt
lóe lên sự tán thưởng, khóe môi vẽ ra nụ cười, cả khuôn mặt liền tràn ngập tất
cả các loại màu sắc, đẹp không sao tả xiết, mà lời phát ra càng thêm nhu nhuận.
"Ngày
gần đây hoàng thượng có hạ chiếu 《Tuyển chọn
các hoàng tử phi》, Bát hoàng tử cầu xin
Bổn cung cho ngươi tiến cung tham
tuyển, hắn muốn lập ngươi làm Bát hoàng tử phi."
Tiếng
nói của Mai Phi vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền nhíu mài, lạnh lùng nhìn chằm chằm
Bát hoàng tử, người này thật đúng là dám làm như thế, nàng năm nay mới mười hai
tuổi, theo như chế độ hiện tại của các quốc gia, mười hai tuổi không thể vào
cung dự tuyển hoàng tử phi, bình thường tuổi sẽ giới hạn từ mười ba tuổi đến
mười bảy tuổi, Bát hoàng tử đúng thật là biết tìm chuyện gây phiền phức cho
nàng mà.
Mai phi
nhìn vẻ mặt của Phượng Lan Dạ, cũng có một chút ngoài ý muốn, rất rõ ràng tiểu
nha đầu trước mắt căn bản là không muốn gả cho Bát hoàng tử, lửa giận trong
lòng Mai Phi thoáng cái tiêu tán không ít, thật ra là nàng còn nghĩ Tiểu công
chúa Vân Phượng quốc nhất định đã dụ dỗ con trai mình, sử dụng cái phương pháp
mê hoặc lòng người gì đó, khiến cho Bát hoàng tử mê đắm muốn có nàng ta, kết
quả là người ta căn bản không muốn, mặc dù có chút tức giận, nhưng khi biết
được điều này Mai Phi rất yên lòng, con trai của nàng, nữ tử xứng với hắn phải
có gia thế thân phận tương đối, Vân Phượng quốc Tiểu
công chúa có lẽ không tệ, rất cơ trí, qua một thời gian nữa chỉ sợ là một nhân
vật lợi hại, nhưng mà nàng ta chỉ là một vong quốc nô, thân phận rất thấp, sao
có thể xứng làm Bát hoàng tử phi, nếu làm trắc phi thì được, bất quá đối với
nàng ấy, nàng trong lòng tự có tính toán khác.
Mai Phi
bất động thanh sắc nghĩ ngợi, nhưng cũng không vội mà nói chuyện, chỉ ngó chừng
Phượng Lan Dạ, nàng cũng không muốn chọc giận con trai mình.
Phượng
Lan Dạ quay đầu nhìn về phía Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, từ từ mở
miệng.
"Bát
hoàng tử có lòng rồi, Lan Dạ còn quá nhỏ, không muốn lập gia đình."
Phượng
Lan Dạ làm sao mà không biết Mai Phi đang tính toán cái gì, nếu bà ta không
muốn, nàng cũng lười gả, Bát hoàng tử thì sao? mặc dù tuổi hắn và nàng tương
xứng, bất quá hắn chỉ là tiểu hài tử được ân sủng mà thôi.
Bát
hoàng tử Nam Cung Sâm vừa nghe lời nói của Phượng Lan Dạ ..., sắc mặt trầm
xuống có chút ít khó coi, cánh tay đang lôi kéo tay Mai Phi có chút cứng ngắc,
Mai Phi thì đang cúi đầu thưởng thức trà, làm như không biết.
Nam
Cung Sâm nhìn Phượng Lan Dạ, tức giận phẫn hận gằn từng chữ một.
"Ta
chỉ không muốn để cho người khác khi dễ ngươi, như vậy không tốt sao?"
Hắn
nghỉ không ra tiểu nha đầu này trong đầu óc chứa cái gì, hắn có ý tốt
muốn giúp nàng thoát ly khổ hải, nàng chẳng những không cảm kích, đầu tiên đánh
hắn một cái tát, sau đó còn cự tuyệt ý tốt của hắn, nếu là nữ nhân khác chỉ sợ
đã sớm cảm động đến rơi nước mắt rồi, nghĩ đến đây, sắc mặt Bát hoàng tử càng
phát ra khó coi, hắn cứ nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ.
Bên
trong gian phòng, Mai Phi ngồi ngay ngắn vững dàng như núi Thái, trên dung nhan
quyến rũ kiều diễm, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng thưởng thức trà,
và chú ý đến phản ứng hai người bọn họ.
Phượng
Lan Dạ quét mắt nhìn bà ta một cái, Mai Phi này thật lợi hại, quả nhiên am hiểu
nên hành động như thế nào để có lợi nhất cho mình, bà ta ngoài mặt đồng ý với
Bát hoàng tử để tới đây gặp nàng, nhưng giờ phút này lại đem củ khoai lang nóng
bỏng tay ném cho nàng, mà nàng thì không thể không làm theo ý nghĩ của bà ta,
bởi vì đừng xem bà ta giờ phút này vân đạm phong tình, một thân quyến rũ, nhưng
chỉ cần mình đồng ý với Bát hoàng tử, bà ta sẽ tự mình hành động, nữ nhân này
lòng dạ quá sâu, giết người trong vô hình, khó trách một mình có thể ân sủng
nhất lục cung, rất được hoàng thượng sủng ái yêu thương.
Nghĩ
tới Mai Phi, rồi nhìn lại Bát hoàng tử, bộ dạng hắn hoàn toàn đơn thuần không
hay biết chuyện gì, trong suy nghĩ của hắn, chỉ sợ còn cho rằng mẫu phi mình là
một người ôn nhu thiện lương, và đáng thương.
Phượng
Lan Dạ trong lòng trách móc hai câu, rồi thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ bé lạnh
lùng như lan như mai đã hòa hoãn một chút, rồi nhìn Bát hoàng tử Nam Cung Sâm.
"Bát
hoàng tử, ngươi có thấy hiện tại Lan Dạ nói chuyện đến kết hôn có phải còn quá
nhỏ hay không? Những chuyện này sau này hãy nói không được sao?"
Nam
Cung Sâm vừa rồi còn rất giận dữ căm phẫn, sau khi nghe lời nói nhu hoà trì
hoãn của Phượng Lan Dạ, sắc mặt lập tức dễ nhìn đi rất nhiều, khẩu khí cũng
không cường ngạnh giống lúc trước nữa.
"Lan
Dạ, ta cũng không phải muốn cho ngươi gả sớm như vậy, chỉ là nghĩ bảo vệ ngươi
thôi, nếu được tứ phong làm Bát hoàng tử phi, ngươi có thể theo ta ở lại trong
cung, sau này ai mà dám động đến ngươi, thì ta sẽ bảo vệ ngươi a."
Một đạo
ánh mắt lạnh thấu xương bắn tới, trong đồng tử của Mai Phi chợt lóe lên vẻ tàn
ác rồi biến mất.
Phượng
Lan Dạ khóe môi mím nhẹ, quả nhiên, Mai Phi đúng là sợ nàng gả cho Bát hoàng
tử, Bát hoàng tử là bảo bối của bà ta mà, đáng tiếc nàng cũng không nghĩ sẽ gả,
chẳng qua chỉ có một mình Bát hoàng tử tự cho là đúng thôi, mặc dù hắn có lòng
tốt, nhưng mà lòng tốt mà làm sai chuyện, chẳng lẽ cũng không có tội sao?
Bất quá
nghĩ đến tâm kế đáng giận của Mai Phi, Phượng Lan Dạ cũng có một chủ ý, ngước
mắt nhìn về phía Bát hoàng tử.
"Bát
hoàng tử thân phận tôn quý như thế, Lan Dạ có thể lọt vào mắt của Bát hoàng tử
đã vinh hạnh đến bực nào, Lan Dạ cũng chưa nói không lấy chồng, chỉ nói là chờ
lớn lên thêm một chút nữa."
Tiếng
nói của nàng vừa dứt, Bát hoàng tử lập tức cao hứng, mày kiếm nhướng nhẹ, quanh
thân nhẹ nhõm ra, xoay người nhìn về Mai Phi, Mai Phi sắc mặt
có chút lạnh, Bát hoàng tử chỉ lo cao hứng một mình, đâu có chú ý tới mẫu phi
luôn luôn dịu dàng động lòng người của mình giờ phút này đang mất hứng rất
nhiều, hắn vẫn còn hưng phấn mở
miệng.
"Mẫu
phi, ngươi nhìn xem Lan Dạ đồng ý, Lan Dạ đồng ý."
Phượng
Lan Dạ sắc mặt tối sầm, mắt trợn trắng, nàng đồng ý hồi nào, chẳng qua là chỉ
đổi phương cách cự tuyệt thôi, hai mẫu tử nhà này thật đúng là có bệnh mà, một
thì sợ nàng gả cho con trai mình, một thì cố làm cho mình đồng ý gả, thật là
không còn gì để nói, ngày hôm nay của nàng đúng là đen thật.
Bất quá
Phượng Lan Dạ cũng không vội mà giải thích, bởi vì nàng tin tưởng Mai Phi nhất
định sẽ có động tác.
Quả
nhiên, Mai Phi thả ra chén trà trong tay xuống, chậm rãi mở
miệng: "Sâm nhi, ngươi ra đi ngoài một lát đi, mẫu phi sẽ cùng Lan Dạ nói
hai câu."
Ánh mắt
của Mai Phi tràn đầy nhu hoà mặt mài sủng nịch, từ ái, trên mặt là nụ cười dịu
dàng, hoàn toàn là bộ dạng một mẫu thân rất yêu thương con trai mình.
Phượng
Lan Dạ thở dài, không biết là Mai Phi quá khôn khéo, hay là quá ngu xuẩn, sanh
ở nhà đế vương, thật không ngờ lại sủng ái Bát hoàng tử đến như vậy, nếu như
Tấn vương trở thành thái tử, ngày sau là hoàng đế một nước, thì Bát hoàng tử
chính là thân vương, cả đời quyền cao tước trọng hưởng không hết, nhưng hoàng
triều hay thay đổi bất ngờ, nếu như người khác trở thành quân vương, chỉ sợ Bát
hoàng tử sẽ giống như con chim trong lồng giãy dụa chờ chết, ngay cả năng lực
chống cự hắn cũng không có.
Ở một
bên , Nam Cung Sâm không đồng ý nhìn Mai Phi: "Mẫu phi, có lời gì muốn nói
thì cứ nói đi, tại sao lại bảo ta đi ra ngoài?"
"Đây
là chuyện nữ nhân nói với nhau, nam tử sao có thể nghe chứ? Sâm nhi nghe lời,
đi ra ngoài đi, rất nhanh sẽ xong."
Nam
Cung Sâm mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo lời Mai Phi của đi
ra ngoài.
Bên trong gian phòng, hai nữ nhân hai mặt nhìn nhau,
trong ánh mắt tia lửa bắn phá dữ dội, ở giữa không trung va chạm chém giết, Mai
Phi cũng không còn bộ dạng dịu dàng quyến rũ như lúc trước, giờ phút này mặt
mũi bà ta lạnh lùng u ám, con ngươi lại càng lạnh lẻo tối tăm, trước mắt đều là
sóng to gió lớn.