Kể từ
sau khi lần đó Nam Cung Liệt triệu kiến các nàng, sau này cũng không gặp các
nàng nữa, chỉ phân phó Kê Kiện, có chuyện gì thì tận lực thỏa mãn các nàng.
Thuyền
vẫn đi ở trên biển mênh mông vô bờ, lúc gió êm sóng lặng, Phượng Lan Dạ từ
trong khoang thuyền đi ra, đứng dọc theo mạn thuyền để thưởng thức cảnh tượng
nơi xa, ngoài việc có thị vệ canh chừng ngoài cửa sợ các nàng bỏ chạy, thì các
nàng hai tương đối tự do nhiều lắm.
Thời
gian gần mười ngày trôi qua, Hoa Ngạc đã có thói quen với bộ dạng của công
chúa như vậy .
Công
chúa không thích nói chuyện, cá tính rất lạnh, phần lớn thời giờ dùng để đọc
sách, nàng chưa bao giờ biết công chúa luôn luôn hiếu động, lại có một mặt nhã
nhặn lịch sự như thế, còn đắm chìm ở trong sách nữa, nàng đoan trang, trầm ổn
nội tâm như vậy, trước kia Hoàng hậu nương nương vẫn hi vọng công chúa có thể
trầm tĩnh một chút, nhưng là đều không thể khiến cho nàng thay đổi tâm tính,
không nghĩ tới bây giờ công chúa lại giống như Hoàng hậu nương nương kỳ vọng,
công chúa đụng phải cột một lần, lại đem tính tình thay đổi.
Hoa
Ngạc chỉ có thể nghĩ như vậy, bất quá công chúa như vậy cũng không có cái gì là
không tốt.
Hiện
tại các nàng hai nữ tử yếu đuối, có thể làm cái gì chứ? Công chúa nghĩ thông
suốt, cũng là một chuyện tốt.
Chỉ cần
công chúa không có chuyện gì, ít nhất Vân Phượng quốc còn có một chút hi vọng,
nếu như nàng mà có chuyện, Vân Phượng quốc còn hi vọng gì đây?
"Công
chúa, trở về đi thôi, gió đã bắt đầu thổi."
Hoa
Ngạc nhẹ nhàng mở miệng, Phượng Lan Dạ
vẫn như cũ không có nhúc nhích lặng lẽ nhìn nơi xa, một lát sau mới từ từ xoay
người lại hướng khoang thuyền đi tới.
Nàng
chưa bao giờ có thói quen cùng người khác chung đụng, nhưng nay ở chung với một
tỳ nữ như Hoa Ngạc đã thành thói quen.
Có đôi
khi thói quen thật là một chuyện đáng sợ, bất quá cuộc sống độc lập bao nhiêu
năm, làm cho nàng rất ít khi chủ động biểu lộ lộ ra ngoài, cho nên Hoa Ngạc tựa
hồ có chút sợ nàng.
Phượng
Lan Dạ đi vào gian phòng, ngồi lên trên giường, lần này nàng không giống với
những lần trước, không đọc sách, cũng không có ngủ, mà đang ngồi xếp bằng ở
trên giường, đôi mắt khẽ nhắm lại, hai tay hợp thành chữ thập chuẩn bị làm cái
gì, Hoa Ngạc kỳ quái đứng ở bên giường nhìn, Phượng Lan Dạ mắt không có mở mắt,
nhẹ nhàng nói.
"Ở
ngoài giữ cửa, đừng làm cho người khác quấy rầy đến ta."
"Dạ,
công chúa."
Hoa
Ngạc mặc dù không biết công chúa đang làm cái gì, nhưng nếu đã phân phó, thì
nàng dĩ nhiên phải làm theo.
Phượng
Lan Dạ chuẩn bị bắt đầu tập Huyền Thiên tâm pháp, bộ tâm pháp là kiếp trước sư
phụ nàng truyền thụ cho nàng , bởi vì trong lòng cừu hận quá nặng, cho nên tâm
pháp kia chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp, không thể phát ra uy lực lớn nhất.
Bộ tâm
pháp nay tổng cộng chia làm ba giai đoạn sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp, nghe
sư phụ nói, tu luyện đến giai đoạn cao cấp thật sự rất ít người, người bình
thường có thể tu luyện đến giai đoạn sơ cấp, đã là việc không phải dễ, hơn nữa
còn đòi hỏi phải có tấm lòng quản đại mới có thể tu luyện thành công, nếu như
trong lòng có cừu hận hẹp hòi bất mãn phẫn nộ, với những đều đó chứa ở trong
lòng thì tầng tâm pháp này, vĩnh viễn chỉ ở lại giai đoạn sơ cấp.
Mà ở
hiện đại nàng chính là người như vậy, nên vẫn chỉ ở giai đoạn sơ cấp.
Phượng
Lan Dạ toàn bộ tinh thần đã nhập định, từ từ đọc thầm tâm pháp, tự hướng dẫn
chân khí điều tức, Giá tâm pháp thật ra là một loại tĩnh công vận hành chân
khí, thông qua ngưng thần điều tức, nuôi dưỡng chân khí đã thông kinh mạch của
toàn thân, khiến cho âm dương hơi thở điều hòa, phát huy ra năng lượng vốn có
của nó, do đó khiến cho công lực đại tăng.
Nơi ở
hiện tại của nàng là chỗ tuyệt đối không cho phép kẻ yếu tồn tại, mặc dù không
muốn giết người phóng hỏa, nhưng phải làm để không bị người khác khi dễ, cho
nên tuyệt đối không thể yếu ớt.
Một
canh giờ qua đi, Phượng Lan Dạ chỉ cảm thấy quanh thân nhẹ nhàng hơi thở sảng
khoái, tinh lực dư thừa, trên gương mặt động vài giọt mồ hôi, trên đầu bốc lên
sương mù nhợt nhạt, rồi từ từ tản đi.
Hoa
Ngạc ngạc nhiên nhìn tất cả mọi việc,
thật lâu sau cũng không lên tiếng được, công chúa đang làm cái gì vậy?
Công
chúa tựa hồ đang luyện công, nhưng từ trước cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy
công chúa luyện công a, Hoa Ngạc mang vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
Phượng
Lan Dạ thu lại thân thể rồi bước
xuống giường, nhàn nhạt mở miệng: "Đi chuẩn
bị cho ta một thùng nước, ta muốn tắm rửa."
"Dạ,
công chúa."
Hoa
Ngạc phục hồi tinh thần lại, hiện tại công chúa mặc dù lời nói mềm nhẹ,
làm việc khiêm tốn, nhưng là mỗi tiếng nói cử động của nàng, lại tựa hồ như
mang theo năng lực vô cùng lớn, khiến người ta không dám có chút hoài nghi nào,
hơn nữa mười ngày qua chung đụng, nàng đã thăm dò, công chúa cũng không có
mất trí nhớ, đầu óc vẫn rất bình thường, chẳng qua là tính cách của nàng hoàn
toàn cùng trước kia không giống mà thôi, người luôn hiếu động khi nào thì xuất hiện
vẻ nhã nhặn lịch sự như nước, ưu nhã bức người, lúc không có chuyện gì thì
thích đọc sách, thưởng thức phong cảnh trên biển.
Phượng
Lan Dạ đứng dậy tự rót cho mình một chén nước, ngửa đầu uống cạn, liền ngồi vào
một bên đọc sách, những quyển sách này là lấy từ bên trong gian phòng của Sở
Vương điện hạ mang tới, có một ích sách binh pháp, cũng có một ít sử ký, tóm
lại bất kể là sách gì, nàng xem cũng rất say sưa, trước kia lúc ở chùa miểu,
sách trong Tàng Thư các, bị nàng xem sạch sẽ, kể từ khi sư phụ dạy nàng biết
chữ, nàng trừ đọc sách, chính là ở trong núi tập võ, mặc dù võ nghệ không có
tiến bộ, nhưng đối với y thuật lại có rất nhiều thành tựu, tỷ như, nàng ở trong
núi mấy năm, cùng độc vật giao thiệp với nhau, chưa từng bị trúng độc lần nào, đây
cũng là bởi vì nàng đã chế ra giải độc đan.
Hoa
Ngạc vừa đi vào, liền thấy công chúa đang tự nhiên nhẹ nhàng chìm mất ở bên
trong ánh hoàng hôn, vẻ mặt sáng bóng trẻo, hai hàng lông mi như cánh bướm đều
nhau thỉnh thoảng nhấp nhái, tựa như hai cây quạt nhỏ phe phẩy, ưu nhã đến nói
không ra lời, người khác nhìn thấy không dời đi được ánh mắt, hẳn là so sánh
với trước kia xinh đẹp gấp mấy lần.
Nàng
đứng đó đờ đẫn ngu ngơ , cho đến Phượng
Lan Dạ thấy mệt mỏi, ngửng đầu lên trông thấy nàng, nhướng mài cảm thấy kỳ
quái.
"Hoa
Ngạc, ngươi đang ở đây làm gì? Mọi thứ chuẩn bị tốt chưa?"
Tiếng
gọi này, khiến cho Hoa Ngạc phục hồi tinh thần lại, nhìn lại nước nóng ở trong
tay, đều đã có lạnh rồi, không khỏi một trận xấu hổ, nàng thế nhưng nhìn công
chúa đến ngây người, vội vàng cúi đầu luống cuống tay chân rót
nước vào trong thùng, trong gian phòng có một thùng gỗ đặc biệt dùng để tắm
rửa, bởi vì nước lạnh rồi, nên phải đi chuẩn bị một ít nước nóng nữa để hầu
hạ công chúa tắm rửa.
Phượng
Lan Dạ mới mười hai tuổi vẫn không thể nhận là một nữ nhân, vóc người non nớt,
trước ngực nhôn lên hai gò đất nho nhỏ, nhan sắc như nụ hoa đang nở rộ, bất
quá, cũng không khó nhìn ra khi lớn lên nhất định là mỹ nhân nghiêng nước
nghiêng thành, lại phối hợp thêm vẻ thuần khiết tự nhiên, bất kể là khi nào thì
thần thái cũng thản nhiên thong dong, cuối cùng sẽ trở thành nhất đại tuyệt thế
thiên kiều.
Hoa
Ngạc khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt, nàng tựa hồ đã gặp được hy vọng đễ các tộc
nhân được cứu rồi.
Mặc dù
công chúa không một lần nhắc tới bọn họ, nhưng là nàng biết, công chúa nhất
định sẽ hoàn thành cái sứ mạng này.
"Công
chúa, nước mau lạnh, đứng lên đi."
Hoa
Ngạc lên tiếng nhắc nhở công chúa đang tựa vào bên cạnh thùng mà ngủ thiếp đi,
sợ nàng cảm lạnh ngã bệnh, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên gật đầu, cứ để đó cho
Hoa Ngạc hầu hạ nàng .
Thời
gian một ngày cứ như vậy trôi qua, mặt trăng như một chiếc khay ngọc phát ra ánh
sáng nhẹ, bao phủ ở cả trên biển, gió nhẹ tạo nên vô số rung
động, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Hai
người ăn xong bữa tối, Hoa Ngạc không nhịn được mở miệng: "Công chúa,
chúng ta đến mũi thuyền thưởng thức trăng sáng đi, giờ phút này ban đêm nhất
định rất đẹp."
Phượng
Lan Dạ ngẩng đầu, trải qua mấy ngày nay, nàng quan sát thấy không ít binh lính
trong mắt lộ ra tia sáng đo tham lam trắng trợn, mặc dù hiện tại các nàng có Sở
Vương điện hạ che chở, nhưng là nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nàng tin tưởng,
Sở Vương chưa chắc sẽ vì hai người các nàng mà đi trừng phạt những thủ hạ kia,
kẻ thiệt thòi sẽ chỉ là các nàng, mà Huyền Thiên tâm pháp của nàng còn không có
tu luyện tốt, cho nên hết thảy cẩn thận vẫn tốt nhất.
"Nghỉ
ngơi sớm một chút đi."
Phượng
Lan Dạ đứng dậy đi tới một bên
giường trước, tiếp tục xem sách.
Hoa
Ngạc có chút thất vọng, mấy ngày liên tiếp ở nơi này trong khoang thuyền nho
nhỏ này, bọn họ sắp buồn chết rồi, nhưng công chúa chẳng những không buồn bực,
hơn nữa còn tự đắc vui mừng được như vậy.
Hoa
Ngạc đang suy nghĩ lung tung, Phượng Lan Dạ tựa hồ biết nàng đang suy nghĩ gì,
nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi
muốn xem trăng, thì đừng để bị thiệt thòi, nếu không, ai cũng không giúp được
ngươi."
Nàng
nói xong tiếp tục xem sách, nhưng lại làm cho Hoa Ngạc ngây dại, công chúa là
đang quan tâm nàng sao? Trong mắt đã ngân ngấn lệ, kể từ khi bản thân xảy ra sự
việc kia, nàng vẫn không dám nghĩ đến, mỗi khi trở về nửa đêm luôn hoảng sợ
tỉnh lại, nhưng vì công chúa nên ngoài mặt vẫn duy trì tĩnh táo, sợ khiêu khích
công chúa đau lòng.
Công
chúa nói rất đúng, trên thuyền lớn này chỉ có hai nữ nhân các nàng, những binh
lính kia vừa nhìn thấy các nàng đi ra ngoài, kia trong mắt liền hiện lên ánh
sáng dâm dục nóng bỏng, cho nên cẩn thận một chút vẫn tốt, hiện tại ai cũng
không bảo vệ được các nàng, chỉ có tự mình bảo vệ mình mà thôi.
"Công
chúa, ta biết rồi."