Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em

Chương 10: Cô ấy tên gì?




"Nhân viên của tôi đắc tội với anh rồi sao?"
Hàn Thiên Viễn nói như điều mình chuẩn bị nói ra rất đỗi bình thường:"Muốn biết thôi"
Lục Thăng đỡ trán:"Tiểu tổ tông của tôi ơi, giờ này anh gọi điện chỉ để tôi giải đáp thắc mắc cho anh.."
Hàn Thiên Viễn mất kiên nhẫn nói:"Mau lên"
Lục Thăng vội vã chấp thuận:"Được rồi được rồi, cô ấy làm ở bộ phận nào?"
"Không biết"
Suýt nữa Lục Thăng đã ném điện thoại vào tường, anh gào lên:"Thiên Viễn, anh đùa tôi đấy à?"
Hàn Thiên Viễn lại cúp máy, bên kia Lục Thăng chửi thề một câu sau đó tiếp tục ôm vợ ngủ, cô ấy hỏi có chuyện gì vậy, anh liền nói:"Tên thần kinh gọi quấy rối"
...
Hàn Thiên Viễn ôm một bụng thắc mắc đi ngủ, sáng hôm sau liền xuất hiện quầng thâm vì không thể ngủ được.
Và tình trạng đó kéo dài cả tuần lễ mà anh đi công tác đó.
Lúc máy bay vừa đáp xuống, anh liền lái xe đến công ty Lăng thị.
Trên đường anh ngẫm nghĩ "Tại sao mình phải để tâm chuyện cô ta tên gì chứ?"
Nhưng tay thì vẫn lái đến Lục thị.
Khi anh bước vào, mọi người đều cúi đầu chào một tiếng Hàn tổng, anh chỉ gật đầu qua loa sau đó lên thẳng phòng tổng giám đốc.
Lục Thăng đang ngồi trước bàn làm việc, có tiếng gõ cửa anh ngẩng đầu lên nói:"Mời vào"
Anh cũng quên mất chuyện của tuần trước, niềm nở đứng dậy chào:"Thiên Viễn, sao lại đến đây"
Hàn Thiên Viễn nói:"Đi dạo với tôi"
Lục Thăng vỗ đầu:"Anh rảnh rỗi thì đi một mình đi"
Hàn Thiên Viễn ngồi xuống sofa uống một ngụm trà mà Lục Thăng vừa rót.
Lúc này anh ấy mới nhớ đến cuộc gọi của đêm tuần trước nheo mắt sau đó cười nói:"Không phải lại để ý cô nhân viên nào của tôi chứ?"
Hàn Thiên Viễn không để ý vế trước, anh ấy nhướn mày nói:"Của tôi?"
Lục Thăng xua tay:"Của công ty tôi"
Lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, cả hai đồng loạt nhìn ra ngoài.
Lục Thăng nhìn Hàn Thiên Viễn, lại nghe anh ấy nói:"Cho vào đi"
Anh ấy mới nói lớn với người bên ngoài:"Vào đi"
Hàn Thiên Viễn không để ý người mới vào, anh cụp mắt xoay xoay nghịch nghịch chiếc điện thoại cho đến khi nghe thấy giọng nói của người mới vào.
"Lục tổng!"
Anh xoay người lại, Du Thừa Ân cũng bất ngờ nhướn mày nhưng không nhận người quen.
Lục Thăng đứng dậy nói:"Có chuyện gì vậy cô Du"
Hàn Thiên Viễn để ý đến chữ "cô Du" này.
Du Thừa Ân gật đầu với anh coi như lịch sự, sau đó thu mắt lại tiến về phía bàn làm việc của Lục Thăng.
Cô đưa cho anh một chồng hồ sơ sau đó cười nói:"Hồ sơ đã được xử lý xong hết rồi ạ, bây giờ chỉ cần anh kí vào nữa là xong"
Lục Thăng đỡ lấy chồng hồ sơ dày cộm nói:"Trưởng phòng Cận đâu mà cô lại làm chuyện này?"
Du Thừa Ân gãi đầu vụng về nói:"À..anh ấy có chút việc bận"
Lục Thăng cười nói:"Vất vả cho cô rồi"
Lục Thăng tuy là tổng giám đốc nhưng rất hòa đồng với mọi người, đặc biệt là nhân viên cũng như cấp dưới của mình. Đương nhiên anh sẽ không thể nhớ tên hết nhưng những người làm việc nổi trội anh tuyệt đối nhớ hết.
Sau khi Du Thừa Ân rời đi, anh ta nhìn Hàn Thiên Viễn vẫn còn dán mắt ở cửa ra vào.
Anh ấy ngồi xuống sofa đối diện Hàn Thiên Viễn, cảm thán:"Sao? có phải rất xinh không? thích rồi hả?"
Hàn Thiên Viễn lúc này mới thu lại tầm mắt, nói:"Cô ấy tên gì?"
Lục Thăng chỉ trêu đùa một chút, không ngờ anh ấy thực sự quan tâm. Trước giờ Hàn Thiên Viễn không phải là người tùy tiện.
Giọng anh ta có chút nghi hoặc:"Cô ấy là người tuần trước anh nhắc đến?"
"Nhanh lên" Hàn Thiên Viễn thúc giục.
"Du Thừa Ân"
Anh lẩm bẩm sau đó lôi điện thoại ra lưu lại số cô, lúc trước anh đã đặt tên cho cô là "Cẩu". Ai bảo lúc đấy lại còn hơn thua với một con chó.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cái tên này cũng có chút hay ho.
Lục Thăng thấy Hàn Thiên Viễn vừa nhìn điện thoại vừa mỉm cười ôn nhu không thoát khỏi nổi da gà, anh không hỏi nữa mà quay trở lại bàn làm việc, Hàn Thiên Viễn rảnh rang còn anh thì không!!
Hàn Thiên Viễn đứng dậy, nói:"Cô ấy làm ở đâu?"
Lục Thăng nheo mắt sau đó nói:"Lầu thứ ba từ lầu này đếm xuống"
Hàn Thiên Viễn chỉnh áo sải bước đi, Lục Thăng không thoát khỏi tính nhiều chuyện, anh ấy liền bám theo, đi vào một thang máy khác đi xuống.
Hàn Thiên Viễn đến nơi liền đẩy cửa phòng ra, cả phòng không hẹn liền quay đầu nhìn anh, ở đây có đến nửa phòng là nhân viên lâu năm nên đều nhận ra anh, một số người cất tiếng chào:"Sếp Hàn"
Du Thừa Ân thì không, cô vẫn hăng say nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không phải siêng năng gì mà cô đang trốn việc xem chương trình "Quý ông hoàn hảo", trong đó toàn những người đàn ông to cao lực lưỡng lại còn rất rất đẹp trai, nhưng cô thích chương trình này vẫn chủ yếu là do mc và khách mời rất hài hước, lần nào cô coi cũng cười đến nội thương.
Hàn Thiên Viễn đảo mắt một lượt nhìn thấy Du Thừa Ân liền sải bước chân về phía đó, mọi người đưa mắt nhìn theo hành động của anh.
Anh đứng ngay sau bàn làm việc của Du Thừa Ân, tay chống hai bên người cô cúi đầu sát bên tai.
Cả căn phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe rõ được cả tiếng kim rơi, ai nấy đều không dám thở mạnh, chỉ khe khẽ đưa mắt nhìn cảnh trước mắt.
Hàn Thiên Viễn nói:"Lục tổng có nhân viên siêng năng thật đấy"
Du Thừa Ân ngoảnh mặt mũi chạm phải mũi anh sau đó giật bắn mình qua phía khác hét lên:"Ôi mẹ ơi anh làm cái gì vậy?"
Hàn Thiên Viễn liếc nhìn màn hình máy tính, lúc này là một đoạn clip giới thiệu về người đàn ông khách mời sẽ đến tham dự chương trình hôm nay.
Đúng đoạn người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, làn da bánh mật quấn một chiếc khăn lẻ loi dưới bụng còn nhấp nhô một thứ gì đó nhỏ nhỏ bên dưới, trên tay là ly rượu vang vừa đi vừa lắc trong biệt thự, anh ta còn nói gì đó nhưng cô ấy đang đeo tai nghe nên anh không biết.
Nhìn thấy tầm mắt Hàn Thiên Viễn đặt lên màn hình, Du Thừa Ân cũng theo đó nhìn theo, cảnh tượng ngượng ngùng này khiến mặt cô thoáng đỏ ửng, cô đưa tay che màn hình lắp bắp nói:"Anh...anh sao anh.."
Hàn Thiên Viễn không đợi cô nói hết, anh cong môi nói:"Cô thích kiểu người như vậy?"
Du Thừa Ân định chối, nhưng sau đó lấy lại tinh thần lên giọng:"Thì sao chứ, anh ta vừa đẹp trai, cao to lực lưỡng như vậy, mlem như vậy ai mà không thích"
Mặt Hàn Thiên Viễn thoáng chống đen thui, cuộc đối thoại buồn cười này được tất cả mọi người nghe không xót một chữ. Trong văn phòng ai cũng biết Du Thừa Ân thường hay xem chương trình kia nên mọi người liền hiểu.
Có người không nhịn được bật cười, Du Thừa Ân mới nhận ra mình đang đứng trong khung cảnh ngượng ngùng này, hai tay anh ta còn đang để hai bên người cô, Du Thừa Ân đẩy anh ra nói:"Anh tìm tôi à?"
Hàn Thiên Viễn nheo mắt nói:"Ra ngoài với tôi một chút"
Sau đó liền túm lấy tay Du Thừa Ân kéo đi mà không cho cô có cơ hội từ chối. Nếu còn làm loạn trong văn phòng cô sợ làm phiền đến mọi người nên liền thỏa hiệp.
Vừa ra đến cửa, hai người liền thấy Lục Thăng đang núp ở cửa suýt nữa thì bật ngửa.
Anh ta gãi đầu chưa kịp nói gì đã nghe Hàn Thiên Viễn nói:"Mượn nhân viên của cậu một chút"
Lục Thăng vẫn chưa thỏa mãn tính hóng hớt, anh ta chạy theo nói:"Bây giờ anh đưa cô ấy đi đâu?"
Hàn Thiên Viễn nhàn nhạt bỏ lại một câu:"Đi ăn trưa, cũng sắp đến giờ trưa rồi còn gì?"
Lục Thăng vui vẻ đuổi theo:"Ây ây người anh em, hay là chúng ta cùng đi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.