Lúc này anh nằm một bên, hai tay để lên trên gối đầu, mắt nhắm lại suy nghĩ một số chuyện.
Người bên cạnh cọ quậy ngồi dậy, Hàn Thiên Viễn vẫn giả bộ ngủ.
Du Thừa Ân thấy mình nằm trên giường thì hốt hoảng, tưởng cô mệt đến nỗi chiếm luôn giường của anh.
Lúc quay sang nhìn người còn đang ngủ, cô vội vã đưa tay ra sờ trán xem anh đã hạ sốt chưa.
Lúc này mới thở phào hết nóng rồi.
Hàn Thiên Viễn không mở mắt nhưng miệng lại nói:"Lo lắng cho tôi vậy à?"
Du Thừa Ân giật mình rụt tay lại, lúng túng nói:"Tôi chẳng qua là sợ anh chết, sau đó xuống dưới kia lại nhớ ra là tôi nợ anh, đến lúc đó anh lại kéo tôi xuống trả không phải rất phiền phức sao?"
Lúc này anh mới từ từ mở mắt, nhìn biểu cảm của cô mới thấy buồn cười, anh từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường.
Hàn Thiên Viễn vẫn chưa mặc áo, từng đường nét trên cơ thể lại một lần nữa phô bày trước mắt cô, Du Thừa Ân trố mắt sau đó bày ra vẻ ngại ngùng quay phắt đi.
Anh cười thấp trêu ghẹo:"Đến cả quần cũng thay rồi làm gì mà ngại?"
Du Thừa Ân hết hồn quay lại nhìn Hàn Thiên Viễn ấp úng nói:"Là..cô y tá thay đấy"
Hàn Thiên Viễn chưa vội vạch trần:"Thuốc trên bàn ai cho tôi uống thế?"
"Cũng là cô y tá mớm cho anh"
Anh chỉ cần biết vậy là đủ rồi, không trêu ghẹo cô nữa. Lúc này mới bảo đói.
Du Thừa Ân xỏ dép chạy ra ngoài đi mua cháo, Hàn Thiên Viễn mệt mỏi nằm xuống, trong đầu cứ nghĩ đến cảnh cô ấy thay quần cho mình.
Không lâu sau Du Thừa Ân quay lại với một đống cháo gói, bắt đầu pha.
Hàn Thiên Viễn:"..." Trước giờ anh chưa từng ăn thứ đấy đâu ấy.
Du Thừa Ân trên tay bê tô cháo khói bốc nghi ngút lại ngồi lên ghế bên cạnh giường.
Hàn Thiên Viễn ngồi dậy tỏ vẻ mệt mỏi nói:"Cô đút cho tôi đi, tay tôi không có chút sức lực nào"
Du Thừa Ân thốt lên một câu:"Anh.."
Ức hiếp người quá đáng!!
Hàn Thiên Viên cong môi nói:"Cô là con nợ nên phải chăm sóc cho tôi"
Anh nhìn cô nhẹ nhàng thổi từng muỗng cháo, trong lòng có chút ấm áp.
Lúc ăn muỗng đầu tiên, Hàn Thiên Viễn kêu lên:"Aaa nóng"
Du Thừa Ân hốt hoảng cầm lấy ly nước ở bên đưa cho anh, vẻ mặt tràn ngập tội lỗi làm anh phì cười.
Nếu không phải anh ta đang ốm, cô liền hất ly nước này vào mặt anh.
Sau khi ăn cháo xong, Du Thừa Ân vội vã thu dọn đồ đạc rời đi.
Anh nhìn cô vội vội vàng vàng hỏi:"Cô đi đâu vậy?"
Du Thừa Ân vẫn tất bật thu dọn vừa trả lời:"Đến công ty đó, anh làm tôi sắp trễ giờ rồi, tôi bị trừ lương là anh chịu đấy"
Hàn Thiên Viễn rất muốn đưa cô đi nhưng đúng thật là anh mệt đến nỗi chỉ muốn nằm.
Anh với lấy điện thoại nói:"Để tôi gọi xe cho"
Cô quay sang mỉm cười với anh:"Phiền anh rồi"
Lúc cô vừa rời đi, Hàn Thiên Viễn nhàm chán nằm xuống đánh một giấc, giữa trưa y tá đánh thức cho anh ăn cháo và uống thuốc sau đó liền ngủ một mạch đến chiều.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng tối rồi, Hàn Thiên Viễn bực bội, cô ta vậy mà lại chạy mất.
Đi làm chỉ là cái cớ thôi đúng không??
Hàn Thiên Viễn lấy quần áo mang lên người, Du Thừa Ân đã thanh toán hết rồi, anh xoay người ra về.
Hôm nay Tô Lam gọi cô đến chơi, sau khi tan làm cô liền bắt xe đến đó.
Lúc cả hai ngồi trên giường nghịch điện thoại, Tô Lam mới nhớ ra một chuyện sau đó để điện thoại sang một bên hỏi:"Ân Ân, cậu và Hàn Thiên Viễn là sao vậy?"
Du Thừa Ân nghe đến tên anh thì rời mắt khỏi màn hình nhìn Tô Lam ngơ ngác:"Sao cậu biết"
"Còn sao nữa, anh Đường đã kể cho mình nghe hết rồi, còn dặn mình bảo cậu tránh xa anh ấy ra"
Du Thừa Ân nhíu mày:"Làm gì mà quan trọng hóa như thế?"
"Cậu nói cho mình biết đi, giữa cậu và anh ta là quan hệ gì? không phải hôm gặp Dư Trì anh ấy đưa cậu về chứ?"
"Giữa mình với anh ta chỉ là nợ nần nhau thôi"
Sau đó cô bắt đầu kể lại chuyện cô tông phải xe anh.
Tô Lam cảm thán:"Vậy sao còn đưa cậu về, lúc ở bar còn kéo cậu đi thân mật đến vậy"
Du Thừa Ân xua tay nói:"Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa"
"Nói chung cậu không được tiếp xúc thân mật với anh ấy, Hải Đường nói anh ấy không phải đại gia bình thường, anh ấy rất nguy hiểm"
Du Thừa Ân nằm xuống kéo chăn nhắm mắt nói cho có lệ:"Mình biết rồi"
Tô Lam nằm xuống ôm cô từ sau lưng ngủ ngon lành.
Nhưng cô thì không ngủ, cô không biết sao nhưng bản thân lại không muốn tránh xa anh ấy, đoạn thời gian tiếp xúc với anh có chỗ nào nhìn ra anh là người nguy hiểm chứ?
Đặc biệt là những lời nói ngày hôm đó của anh đã động viên cô rất nhiều.
Sau đó cô liền ngủ thiếp đi.
Những ngày sau, Hàn Thiên Viễn luôn lấy cớ nợ tiền để cùng cô đi ăn trưa, ăn tối, đến cả ngày cuối tuần anh cũng tính bóc lột nhưng thường vào cuối tuần cô sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho ba nên đành khéo léo từ chối.
Tháng lương đầu tiên cô chuyển hết cho anh mà không giữ một đồng, ba cô chưa cần dùng nhiều vậy nên nếu có thể trả thì cô sẽ trả nhanh nhất có thể.
Cô còn nhẩm rằng chỉ cần ba tháng lương là đủ trả cho anh rồi.
Chuyện này cô cũng đã nói qua với mẹ, mẹ cô nói có làm thì phải có chịu, nhất định phải trả cho người ta.
Cô cũng vui vẻ nhất trí.
Lúc Hàn Thiên Viễn nhận được tiền vào tài khoản, anh nhìn vài con số trên màn hình mà cười khổ, kì thực không muốn nhận một chút nào, cảm thấy mình giống như đang bóc lột sức lao động của người khác.
Thoáng cái đã đến ngày phát lương của tháng thứ hai, cô không hề chậm chạp mà chuyển liền cho anh. Lúc đó anh còn nhắn qua một tin, nói rằng cô chuyển hết cho tôi thì cô sống bằng cái gì?
Lúc đó Du Thừa Ân cười trả lời:"Tiền lương của mẹ tôi vẫn đủ nuôi tôi thêm vài tháng nữa, coi như tôi vẫn đang còn thất nghiệp đi"
Hàn Thiên Viễn không nói gì, anh lái xe đến đón cô ra ngoài, Du Thừa Ân cũng đã quen với những việc như thế, thoáng cái đã quên luôn cả việc Tô Lam dặn.
Du Thừa Ân hớn hở mở cửa xe bước lên, cô hỏi đi đâu vậy.
Hàn Thiên Viễn không trả lời mà trực tiếp lái xe đi, bỗng dưng từ lúc nào anh lại cảm thấy cô là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Anh lái đến một cửa hàng thời trang rất tinh xảo, lúc xuống xe cô hỏi:"Anh muốn mua gì sao?"
Hàn Thiên Viễn nắm tay cô bước vào, Du Thừa Ân đã quen cũng không vùng vẫy như những lần trước.
Sau đó anh nói:"Em thích gì cứ lựa đi"
Du Thừa Ân xua tay:"Không cần đâu, quần áo tôi đâu có thiếu"
Hàn Thiên Viễn thở dài, anh ghé sát tai cô nói:"Nếu em không lựa, tôi sẽ cho người gói hết dãy này lại"
Một dãy quần áo kéo dài, Du Thừa Ân hốt hoảng lựa vài ba bộ, lúc đi ngang qua quầy đồ nam, cô nhìn thấy những chiếc cà vạt khá đẹp, rất tinh tế.
Du Thừa Ân giơ tay cầm lên một chiếc tối màu, nghĩ anh sẽ thích những kiểu như vậy.
Lúc này anh mới từ từ tiến lại nói:"Lựa cho anh à?"
Du Thừa Ân vội vã đặt lại chỗ cũ nói:"Được rồi đi thôi"
Khi cô xoay người đi trước, Hàn Thiên Viễn cầm lấy chiếc cà vạt kia đưa cho nhân viên tỏ ý gói lại sau đó theo cô nhận đồ.
Chẳng được bao nhiêu, một tay cô xách cũng đủ, Hàn Thiên Viễn lại thở dài sau đó đưa cô đi ăn.
Du Thừa Ân cũng không nghĩ, những hành động này là đối với anh là gì.