Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em

Chương 16: Trả nợ xong liền coi như không quen?




Từ sau ngày hôm đó, hai người không cùng nhau ra ngoài ăn nữa, cũng không liên lạc.
Hàn Thiên Viễn nhìn sơn hào hải vị trước mặt cũng cảm thấy không còn ngon miệng.
Đối với Du Thừa Ân, một cô gái đã từng trải qua những đau lòng trong tình yêu cũng cảm thấy những chuyện như vậy quá đỗi bình thường rồi.
Cô vẫn ăn ngủ ngon giấc, đến công ty làm việc đều đặn. Tháng lương thứ ba cũng đã đến, cô gửi thẳng cho Hàn Thiên Viễn, tin nhắn cuối cùng của hai người đó là:"Tôi đã chuyển hết cho anh rồi nhé!"
Hàn Thiên Viễn mím chặt môi, nhìn màn hình điện thoại với số tiền vừa mới chuyển vào. Trong lòng là cảm giác không thể diễn tả.
Chuyện này đám Vương Mạo và Lục Thăng đều không biết, khi Du Thừa Ân đến công ty, Lục Thăng lúc nào cũng vẫy tay mỉm cười với cô.
Dạo này không thấy Hàn Thiên Viễn đến, anh thường xuống văn phòng của cô hóng hớt, sau đó hỏi cô không ra ngoài ăn sao?
Lời này lọt vào tai người khác như thể anh ta đang mời Du Thừa Ân đi ăn vậy.
Thực ra ý anh ấy nói rằng hôm nay cô không cùng Hàn Thiên Viễn ra ngoài ăn sao?
Nhưng để lộ ra mối quan hệ giữa Thiên Viễn và cô cũng không được tốt.
Lúc đó Du Thừa Ân chỉ nói hôm nay có rất nhiều việc, cũng không nói rõ ràng chuyện giữa hai người bởi vì trước giờ tình cảm của cô và anh cũng có rõ ràng đâu?
Chương trình quý ông hoàn mĩ cô cũng không xem nữa, dù cho có mắc cười đến đâu cô cũng không thể cười nổi, nhìn những người đàn ông cơ bắp đó cô lại không khỏi nghĩ đến anh.
Lục Thăng và Vương Mạo là người nhiều chuyện số một, nghe Lục Thăng nói hình như chuyện của hai người có gì đó trục trặc, Vương Mạo bắt anh ấy tìm cách hỏi dò Du Thừa Ân.
Giờ nghỉ trưa, Du Thừa Ân không ra ngoài mà thường uống càfe ở phòng nghỉ.
Bình thường Lục Thăng sẽ nghỉ ở phòng nghỉ riêng nhưng vì Vương Mạo mà đành phải xuống tận phòng chung cho nhân viên, anh cũng rót cho mình một ly càfe ở máy tự động sau đó ngồi xuống bàn của cô đang ngồi.
Du Thừa Ân nhíu mày một cái sau đó nghe Lục Thăng nói:"Ờ dạo này cô có liên lạc gì với Thiên Viễn không?"
Cô không muốn nghe đến cái tên đó nữa nên chuyển sang vấn đề khác:"Sếp Lục, anh đừng có xoay quanh tôi nữa, gần đây mọi người luôn đồn thổi tôi có gian tình với anh, mọi người thì không sao, đến tai vợ anh, anh nói xem tôi có yên ổn hay không?"
Lục Thăng xua tay nói:"Sao có thể, với cả vợ tôi rất hiểu chuyện. Chuyện cô và Hàn Thiên Viễn cô ấy cũng có biết qua"
Du Thừa Ân có chút khó chịu:"Giữa tôi và Hàn Thiên Viễn chỉ là chủ nợ, nói ra người ta lại còn nghĩ anh là đang bao nuôi tôi giúp tôi trả nợ đấy"
Lục Thăng trố mắt:"Không..không phải hôm trước anh ấy nói cô là người yêu anh ấy sao?"
Du Thừa Ân cười khẩy:"Chắc là không muốn mất mặt"
Sau đó đứng dậy rời đi.
Lục Thăng ngây người một lúc sau đó rút điện thoại ra nhắn tin sốt dẻo này cho Vương Mạo.
Lúc Du Thừa Ân vào trong thang máy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, không chỉ nhìn bình thường mà ánh mắt đó có phần kinh bỉ chê bai.
Du Thừa Ân hít một hơi sau đó xoay người lại không thèm nhìn ai. Cô nghe loáng thoáng có người nói:"Này cô ta là nhân viên quèn của phòng C, ỷ lại chút nhan sắc mà leo lên giường Lục tổng"
"Eo ơi nghe Lục tổng đã có vợ rồi cơ mà"
"Mẹ con tiểu tam, chuyện này đến tai Lục phu nhân, nó chết chắc"
Du Thừa Ân rút tai nghe ra đeo, cây ngay không sợ chết đứng, cô có làm gì sai đâu mà phải hứng chịu những lời nói đó.
Đến lúc cửa thang máy mở ra, Du Thừa Ân chưa kịp bước ra đã có một bàn tay đấy cô ra ngoài, mạnh đến nỗi kiến cô ngã quỵ, đầu gối liền đập xuống đất.
Cô kêu lên một tiếng "A" sau đó xoay người lại nhìn nhưng ai cũng rất bình thản, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Lúc này có tiếng bước chân vội vã từ đằng xa chạy lại đỡ cô dậy, Du Thừa Ân hốt hoảng khi thấy anh xuất hiện ở đây.
Cô phủi váy đứng dậy, nói cảm ơn sau đó bỏ vào phòng.
Lúc nãy Lục Thăng nói có một số chuyện công việc muốn bàn bạc với anh, nếu tiện thì đến Lục thị một chuyến.
Hàn Thiên Viễn không chần chừ gì mà lên xe đi thẳng, anh không biết sao nhưng anh rất muốn đến Lục thị. Để làm gì ư? điều đầu tiên anh nghĩ đến đó là gặp Du Thừa Ân nhưng anh tự lừa dối bản thân, nhẩm trong lòng mình đến đây để bàn công việc.
Vậy mà lúc vào thang máy lại bấm nút lên tầng của cô.
Nhìn vào phòng không thấy cô đâu, vừa quay ra đã thấy cô bị đẩy ngã.
Không ai biết trong lòng anh đã sốt sắng như thế nào đâu.
Nhưng mà cô ấy lại lạnh nhạt với anh như vậy.
Hàn Thiên Viễn đút tay vào túi quần bật cười sau đó lên phòng tổng giám đốc.
Lúc Du Thừa Ân bước vào phòng, mọi người đang nói chuyện rôm rả cũng im bặt.
Khi cô ngồi xuống bàn của mình, người chị Lục Hân lúc nào cũng tươi cười nói chuyện với cô bây giờ cũng chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính.
Du Thừa Ân cụp mắt lấy tài liệu ra đọc không dám để ý nữa.
Ít ra thì mọi người không thể hiện ra mặt để làm cô càng khó xử.
Hàn Thiên Viễn đẩy cửa phòng tổng giám đốc ngồi xuống, thật ra chẳng có công việc gì, Lục Thăng đã nghe tin đồn khắp công ty, muốn gọi anh đến xem anh có phản ứng gì.
Vừa vào, Hàn Thiên Viễn đã bảo anh check camera thang máy.
Lục Thăng cười trong lòng sau đó mở máy tính lên, tiếng những người trong thang máy rõ mồn một.
Cửa thang máy mở ra, một cô gái áo đỏ vươn tay đẩy Du Thừa Ân ra ngoài, Lục Thăng cho chiếu camera bên ngoài nhìn thấy Du Thừa Ân bị ngã không nhẹ, đầu gối chắc cũng thâm tím rồi.
Lúc này Lục Thăng bật cười khi thấy Hàn Thiên Viễn vội vã chạy lại đỡ cô lên sau đó bị cô ghẻ lạnh.
Hàn Thiên Viễn bấm nút tắt, sau đó nói:"Sa thải áo đỏ đi"
Lục Thăng bật cười thành tiếng nói:"Xót à?"
Anh không để ý, ngồi bệt xuống sofa, đối với anh tin đồn kia anh không để tâm.
Anh biết Lục Thăng là người như thế nào, cũng hiểu Du Thừa Ân là người thế nào.
Chắc chắn là Lục Thăng lại lên cơn nhiều chuyện.
Hàn Thiên Viễn liếc anh ta một cái nói:"Chuyện công việc gì?"
Lục Thăng rót hai ly cafe đưa cho anh một ly nói:"Chẳng có gì"
Hàn Thiên Viễn suýt thì chửi thề:"Ông rảnh chứ tôi không rảnh"
Câu này làm Lục Thăng bật cười đến gập bụng nói:"Này, cậu không rảnh thì ai rảnh? Tôi tạo cơ hội cho cậu đến gặp Du Thừa Ân đấy, cậu cũng nên biết ơn một chút, đừng lừa mình dối người nữa, muốn gặp thì gặp thôi"
"Ai bảo tôi muốn gặp"
Nói xong Hàn Thiên Viễn đứng dậy xoay người rời khỏi, anh đi cầu thang để tiện hút một điếu thuốc cho tỉnh táo.
Đúng lúc anh thấy Du Thừa Ân ôm một chồng giấy tờ đang vất vả leo cầu thang lên.
Du Thừa Ân nhìn rõ được khuôn mặt người đàn ông sau làn khói trắng kia thì không thoát khỏi lúng túng, cô gật đầu sau đó bước đi như chạy lên phòng tổng giám đốc.
Hàn Thiên Viễn nhíu mày, bây giờ đến cả thang máy cô cũng không dám đi.
Anh vươn tay chặn ngang người cô sau đó nói:"Để tôi"
Nói rồi trên miệng ngậm điếc thuốc, hai tay vươn ra nhận lấy chồng giấy tờ cao đến cằm, nhẹ nhàng nhấc khỏi tay cô.
Khi Du Thừa Ân hoàng hồn thì anh cũng đi được hai bước rồi.
Cô đành gãi đầu theo sau.
Lục Thăng thấy người quay lại thì bất ngờ, còn ôm theo chồng giấy tờ nữa.
Bất ngờ hơn là có cả Du Thừa Ân theo sau, anh ta liền hiểu là đang xảy ra chuyện gì, tên kia ban nãy còn mạnh miệng bảo không muốn gặp người ta, bây giờ có phải tự vả miệng hay không?
Du Thừa Ân nói sơ qua về giấy tờ sau đó rời đi, vừa bước ngang qua Hàn Thiên Viễn, anh cất tiếng nói:"Trả nợ xong liền coi như không quen?"
Cô mỉm cười quay đầu lại:"Nên vậy"
Sau đó đánh giày cao gót chắc nịch rời đi.
Hàn Thiên Viễn ngoài cười nhưng trong không cười, siết chặt tay.
Lục Thăng đã lôi điện thoại ra quay lại đoạn này gửi cho Vương Mạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.