Chiều hôm đó khi cô tan làm, ánh mắt của những người cùng rời khỏi công ty luôn đặt trên người cô.
Du Thừa Ân cụp mắt, cô muốn tản bộ hóng gió một chút.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi thì thấy trưởng phòng Cận trong tay là một túi bóng đựng gì đó bước ra.
Anh ấy làm cho cô cảm thấy lúng túng, thiếu điều kiếm một cái lỗ chui vào.
Cận Tuyết Chi lục lọi trong bao lấy ra một tuýp thuốc mỡ bôi da sau đó tiến lại đưa cho cô.
Du Thừa Ân bất ngờ đến nỗi đơ người, Cận Tuyết Chi cười nói:"Cầm đi"
Cô chìa hai tay ra nhận lấy, ấp úng nói:"Anh đã thấy hết rồi à?"
Hai bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Cận Tuyết Chi nói:"Tin đồn lần này anh không tin đâu, anh tin em"
Hốc mắt Du Thừa Ân bắt đầu đỏ ửng, cô gật đầu nói:"Cảm ơn anh, thực sự thời gian qua em cảm thấy rất tuyệt vọng"
Cận Tuyết Chi an ủi:"Em đừng để tâm, mình không làm thì tự mình biết là được"
Hàn Thiên Viễn lo lắng đến công ty muốn đón cô về, nhưng lại thấy cô vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện với một người đàn ông khác.
Anh bật cười, có lẽ anh lo lắng dư thừa rồi.
Sau đó quay xe rời đi.
Sự động viên của một mình Cận Tuyết Chi không thể xoa dịu được sự công kích từ mọi người, cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ mau chóng hạ nhiệt nhưng tình hình có vẻ còn căng thẳng hơn, dạo này còn thêm tin đồn cô cặp bồ với rất nhiều đại gia, có người còn nói đến trưởng phòng cô ấy cũng không tha.
Lúc đầu cô cảm thấy rất bình thường cho đến khi nhận ra, bị công kích như vậy cô cảm thấy tự ti và cảm giác giống như mình thật sự là con người ti tiện.
Cô rất sợ hãi, trong mơ cô mơ thấy những người cứ cười nhạo cô, cô chạy mãi chạy mãi nhưng không thể thoát khỏi, tiếng cười nhạo đó càng chạy thì càng rõ.
Hôm nay cô đến công ty với sắc mặt tiều tụy, sau đó lên thẳng phòng tổng giám đốc.
Lục Thăng vẫn đang vò đầu xử lý chuyện này, lại nhìn thấy Du Thừa Ân, anh ta có chút lúng túng.
Lúc cô bước vào, anh đứng dậy cúi gập đầu xin lỗi cô.
Du Thừa Ân vội vã bảo anh đứng lên sau đó nói:"Nếu ảnh cảm thấy có lỗi vậy chuyển công tác cho tôi được không?"
Lục Thăng vô cùng bất ngờ hỏi:"Cô muốn như vậy?"
Du Thừa Ân gật đầu, sau khi điền vào đơn chuyển công tác, cô về bàn làm việc thu dọn đồ đạc.
Mọi người liếc mắt nhìn từng hành động của cô.
Tuy rằng mọi người trong phòng ai cũng biết nhưng họ chưa bao giờ bàn tán trong phòng cũng như đụng tay đụng chân với cô.
Có lẽ đây là sự dịu dàng cuối cùng họ dành cho cô.
Du Thừa Ân để lại một lá thư cảm ơn trên bàn sau đó ôm đồ rời khỏi.
Mọi người trong công ty nhìn thấy cảnh này tưởng cô bị sa thải thì đắc ý, cười nhạo cô đáng đời.
Cận Tuyết Chi đuổi ra đến bên ngoài níu tay cô trở lại hỏi một cách vội vã:"Em đi đâu?"
Du Thừa Ân giữ khoảng cách với anh ấy một chút, cô không muốn vì mình mà anh ấy bị liên lụy, cô mỉm cười nói:"Cảm ơn anh đã giúp đỡ em thời gian qua, em chỉ là chuyển công tác ra nước ngoài thôi, công việc còn tốt hơn bây giờ nữa"
Cận Tuyết Chi không biết làm gì thêm, chuyển công tác có lẽ là lựa chọn đúng đắn nhất.
Cuối cùng anh chỉ biết mỉm cười nói một câu:"Em đi bình an"
Du Thừa Ân gật đầu mỉm cười sau đó bắt một chiếc taxi bước lên.
Lục Thăng bên này đã gọi điện cho Hàn Thiên Viễn đến cháy cả máy nhưng không ai nghe.
Hiện tại anh ấy đang say khướt ở hộp đêm, mấy ngày vừa qua cảm giác khó chịu trong lòng cứ ập đến, anh luôn tìm rượu để giải tỏa.
Đến lúc Hàn Thiên Viễn mở điện thoại lên thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ cũng đã là hai ngày sau.
Cũnh là ngày mà Du Thừa Ân lên máy bay.
||||| Truyện đề cử: Kiếm Nghịch Thương Khung |||||
Lúc cô đi, mẹ cô vẫn còn đang làm việc nên không thể đến. Chuyện của ba, cô nhờ mẹ vất vả chăm sóc. Chỉ có công ty của Lục Thăng lương mới đủ cao để cô phụ giúp gia đình.
Tô Lam đã bay ra nước ngoài rất nhiều ngày cùng với Hải Đường, vậy nên khi cô qua đó rồi có lẽ sẽ gặp bọn họ.
Du Thừa Ân cầm vé trong tay vừa quay đầu lại thì thấy anh chị trong phòng đều đứng bên kia cả.
Cô tưởng mình hoa mắt đưa tay lên dụi dụi.
Mọi người bước lại phía cô, Lục Hân đáy mắt rưng rưng cầm lấy tay cô bày tỏ:"Ân Ân, trách chị bấy lâu nay không tin tưởng em, đáng lẽ chị nên ở bên động viên em để em có động lực hic chị xin lỗi vì thời gian qua, em hiền lành như vậy đáng yêu như vậy, đến con kiến cũng không nỡ giết thì làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy"
Lục Hân ôm Du Thừa Ân vẫn còn ngơ ngác vào lòng, cô ấy nói:"Chị xin lỗi"
Lúc này Du Thừa Ân mới vòng tay qua ôm Lục Hân thật chặt, sau đó nói khẽ vào tai cô ấy:"Không sao rồi, qua bên đó tiền lương của em tăng lên hai lận đấy"
Lục Hân bị lời nói của cô làm cho bật cười. Đứa nhỏ này hồn nhiên như vậy, loại chuyện đó nhất định không thể xảy ra.
Du Thừa Ân đưa mắt gật đầu với tất cả mọi người, đến Cận Tuyết Chi cô nói một câu cảm ơn. Bởi vì anh là người duy nhất lúc đó đã tin tưởng cô.
Mọi người đã chuẩn bị cho cô một túi quà rất to, Du Thừa Ân cảm động đến rưng rưng nước mắt, nhận lấy sau đó vẫy tay chạy lên máy bay.
Chỉ tiếc là lúc máy bay cất cánh thì Hàn Thiên Viễn mới đến nơi.
Hàn Thiên Viễn nhìn thấy đám người Lục Hân đi ra thì nhíu mày, chạy lại hỏi, lại vô thức nhìn sang Cận Tuyết Chi.
"Du Thừa Ân, cô ấy đi rồi?"
Lục Hân lên tiếng:"Sếp Hàn, cô ấy bay được hai mươi phút rồi"
Hàn Thiên Viễn siết chặt tay quay đầu rời đi.