Bên này, Du Thừa Ân vừa mới đi làm hai ngày đã bị gọi lên phòng tổng giám đốc.
Cửa phòng ở ngay trước mặt, khi cô mở cửa ra sẽ không còn thấy Lục Thăng tươi cười hay người nào đó thong dong ngồi trên chiếc ghế sofa màu kem.
Du Thừa Ân hít sâu một hơi sau đó đẩy cửa bước vào, chuyện bình thản nhất đó chính là cô không còn nghe những tiếng chỉ trích không đáng có nữa.
Cẩn Dịch ngẩng đầu lên, khi Du Thừa Ân đứng trước bàn làm việc cung kính cúi đầu chào hai tiếng "Sếp Cẩn" anh mới bắt đầu nói:"Cô Du, thư kí của tôi có chút chuyện nên xin nghỉ. Chiều nay cô sẽ cùng tôi đi gặp đối tác.."
Không đợi Du Thừa Ân load xong Cẩn Dịch xoay bút nói tiếp:"Lục Thăng đã nói qua với tôi cô rất có năng lực, hơn nữa cùng tôi đi gặp đối tác sẽ giúp cô học hỏi được nhiều hơn"
Sau này còn có thể lên làm thư kí cho anh.
Du Thừa Ân cúi đầu, nếu tổng giám đốc đã nói như vậy, cô cũng không còn cách nào từ chối.
Cô nói:"Vâng thưa anh" sau đó lui ra chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay.
Tan tầm, Du Thừa Ân cứ nghĩ mình với sếp sẽ đi xe riêng, cứ đến đúng nơi hẹn là được. Không ngờ anh ấy lại dừng xe chạy qua mở cửa cho cô khiến cô ngỡ ngàng.
Dù sao thì đứng đờ ra mãi ở đây cũng không hay, cô vội vàng ngồi lên xe.
Sếp Cẩn vẫn còn độc thân, chắc sẽ không có lời ra tiếng vào nào đâu.
Nơi gặp đối tác thường xuyên sẽ là nhà hàng, bọn họ sẽ vừa ăn, vừa uống vài ly, sau đó bàn việc kinh doanh, nếu thấy hợp thì sẽ tiến đến chuyện hợp tác.
Lúc Du Thừa Ân cùng Cẩn Dịch bước vào, vị đối tác kia đã đến sớm hơn và đang chờ ở bên trong.
Người kia là một vị đàn ông trung niên, là tổng giám đốc của một công ty lớn tên tiếng anh rất khó đọc, Du Thừa Ân chỉ có thể cúi người "Chào ngài" một câu.
Người đàn ông kia liền bị vẻ đẹp của Du Thừa Ân làm đắm, ông ta đưa tay vừa nói lời chào vừa đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay.
Theo lẽ lịch sự cô đành đưa tay ra bắt,không ngờ lại không thể rụt lại, tên kia nắm chặt tay cô sau đó còn vân ve đến mức làm cô nổi cả da gà.
Cẩn Dịch vừa quay đầu liền thấy như vậy, lại nhìn sắc mặt của Du Thừa Ân không được tốt vậy nên anh ấy tức giận chen vào bằng cách giơ tay ra bắt.
Người kia đành phải buông tay Du Thừa Ân ra để bắt tay với Cẩn Dịch.
Du Thừa Ân biết Cẩn Dịch đang giải vây cho mình, theo lý mà nói nhiều tổng giám đốc mang theo thư kí đi kí hợp đồng chủ yếu là để "lấy lòng" những vị đối tác kia.
Nhưng anh ấy không màng đến việc gây mất thiện cảm mà giải vây cho cô.
Du Thừa Ân cúi đầu bày tỏ sự cảm ơn.
Sau khi tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi, bọn họ bắt đầu bàn chuyện công việc.
Du Thừa Ân hầu như phụ trách việc sắp xếp giấy tờ.
Song, mặc dù đang bàn chuyện hợp tác nhưng mắt tên kia cứ dán vào người cô. truyện ngôn tình
Không những khiến cô cảm thấy rợn người mà Cẩn Dịch cũng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Du Thừa Ân lúc này mới cảm thán cho những vị thư kí nữ. Cô chỉ mới làm một buổi đã ghê sợ muốn bỏ chạy.
Lúc trước cô còn định ứng tuyển vào chức vụ thư kí tổng giám đốc, bây giờ mới cảm thấy lựa chọn hiện tại của mình thật đúng đắn.
Bởi vì Cẩn Dịch cảm thấy khó chịu nên đã dừng buổi nói chuyện này lại, nói rằng lần sau sẽ bàn sâu hơn.
Mặc dù anh ta nói vậy nhưng chắc chắn sẽ không có lần sau.
Lúc ra về, hắn ta tươi cười chào tạm biệt, ấy vậy mà đến lúc Du Thừa Ân đi ngang qua, hắn lại ngang nhiên choàng tay qua eo cô nói:"Thư kí được đấy, hẹn gặp lại"
Câu "Hẹn gặp lại" rất đỗi bình thường qua miệng hắn cô cảm thấy cực kì buồn nôn, bàn tay đang bị hắn choàng qua eo liền bị Cẩn Dịch hất ra.
Du Thừa Ân có chút hoảng.
Tên kia chửi bằng tiếng anh cái gì đó, nhưng cả hai người đều không nghe, Cẩn Dịch kéo cô ra ngoài sau đó lên xe.
Lúc này cô mới lúng túng xin lỗi:"Sếp Dịch, xin lỗi vì đã phá hỏng lần hợp tác này của anh, tôi.."
Cẩn Dịch cụp mắt cắt ngang lời cô nói:"Tôi mới là người cần phải xin lỗi, xin lỗi vì đã làm cô bị xúc phạm như vậy. Hợp đồng lần này ngay từ đầu tôi đã định không kí nữa, cô không cần cảm thấy có lỗi"
Du Thừa Ân cúi đầu sau đó nói:"Cảm ơn anh"
Cẩn Dịch bật cười, anh nói sẽ lái xe đưa cô về.
Du Thừa Ân cũng không nói gì.
Hôm sau sau khi tan làm, Cẩn Dịch lại dừng xe trước mặt cô nói:"Du Thừa Ân, tôi tiện đường đi qua nhà cô, lên xe tôi đưa cô về"
Cô ngẫm một chút, Cẩn Dịch cũng không phải người xấu, vả lại đã cùng đường thì đi ké một chút cũng không sao, cô lại bớt đi một chút tiền taxi.
Có lẽ mọi người ở nước ngoài đã quen nên rất thoáng trong mấy việc này, có hôm cô còn nhìn thấy giám đốc ôm một cô nhân viên chỉ để chào gặp mặt.
Điều này làm cô cảm thấy khá nhẹ nhõm.
Qua ngày thứ ba cô mới biết căn hộ này ở rất gần khu biệt thự mà Cẩn Dịch ở, buổi tối ở một mình rất nhàm chán nên cô thường đi ngủ rất sớm, đến sáng dậy sớm thì dành thời gian đi bộ một chút, không khí ở Anh thực sự rất mát mẻ làm người ta cảm thấy dễ chịu.
Ấy vậy mà cũng gặp Cẩn Dịch chạy bộ vào buổi sáng, sau khi đụng mặt nhau, Cẩn Dịch còn vừa đi vừa trò chuyện với cô.
Lúc đi làm anh ấy còn ngỏ ý muốn chở cô đi cùng, Du Thừa Ân khéo léo từ chối, dù kinh tế eo hẹp cô cũng nên giữ một chút khoảng cách với anh ta.
Sau nhiều ngày cô lại càng cảm thấy sếp có chút cảm tình với mình, điều này làm cô cảm thấy có chút e ngại.
Mặc dù sếp Cẩn rất tốt, nhưng cô cảm thấy có chút không quen.
Hôm nay Du Thừa Ân đang đi dọc đường tìm xe để bắt về, đột nhiên một người đàn ông chạy qua va phải cô thật mạnh khiến cô ngã sõng xoài.
Người kia rất gấp, quay lại nói "Xin lỗi xin lỗi" sau đó tiếp tục chạy.
Vừa hay Cẩn Dịch có chuyện muốn gặp cô thì nhìn thấy, anh chạy ra đỡ cô lên xe.
Tay chỉ bị hơi trầy một chút, Du Thừa Ân bảo không sao nhưng anh ấy làm quá lên bảo nhất định phải đưa cô về.
Đến nhà thì mặt trời cũng tắt nắng từ lâu. Khi Du Thừa Ân đẩy cửa bước xuống xe, Cẩn Dịch từ cốp xe lấy ra một bó hoa hồng rất to, anh ấy tặng cô và bắt đầu thổ lộ tấm lòng mình.
Du Thừa Ân có chút lúng túng mà lùi ra sau hai bước.
Cẩn Dịch chỉ cong môi cười, anh đặt bó hoa lên mui xe bỗng dưng cầm lấy tay cô.
Lúc này từ trong bóng tối có tiếng nói băng lãnh cất lên, ý tứ rất rõ ràng:"Bỏ tay cô ấy ra"
Cẩn Dịch nhíu mày cầm lấy tay cô kéo ra sau lưng che chắn.
Hành động này như chọc điên Hàn Thiên Viễn, chưa để ai kịp nhìn rõ mặt anh, anh đã lao lên cho Cẩn Dịch một nắm đấm.
Cẩn Dịch nghiêng mặt qua một bên, sau đó nhìn người vừa đấm mình chửi:"Hàn Thiên Viễn, anh bị điên à?"
Du Thừa Ân bịt miệng để không thốt lên, Hàn Thiên Viễn sao lại ở đây!!:::