Hàn Thiên Viễn đã gọi điện thoại cho Lục Thăng, bắt đầu chuyển cô ấy về lại nước.
Lục Thăng ôm đầu, sao nhìn anh giống người hầu như vậy.
Hàn Thiên Viễn cũng đưa cô đến công ty, cô cũng có một số thứ muốn bàn với Cẩn Dịch.
Lúc Du Thừa Ân vừa bước ra khỏi xe, anh đã thấy Cẩn Dịch đứng ở trước cửa công ty.
Cẩn Dịch nheo mắt nhìn, ban nãy anh ta cũng vừa nhận được cuộc điện thoại của Lục Thăng.
Du Thừa Ân nhìn thấy Cẩn Dịch thì lúng túng cúi đầu, mặt Hàn Thiên Viễn thì không sao, còn mặt Cẩn Dịch vẫn còn lại một vết bầm nhỏ.
Sau khi hai người vào công ty, Hàn Thiên Viễn ngồi trong xe chờ, anh bỗng đưa mắt về cửa hàng trang sức gần đó.
Nên quyết định lái xe đến xem một chút, bình thường thấy cô không đeo bất kì phụ kiện nào hết, ăn mặc thường ngày rất đơn giản.
Vừa bước vào nhân viên nước ngoài gọn gàng hai tay đan vào nhau trước người cúi gập đầu chào.
Họ hỏi anh cần gì.
Anh nói muốn xem thử một chiếc vòng cổ.
Nhân viên lấy ra cho anh một chiếc vòng cổ đúng là rất chói, nó được làm toàn bộ từ 52 viên kim cương tròn với tổng trọng lượng đến 23 carat.
Hàn Thiên Viễn cầm lên xem qua một chút sau đó liền đưa cho nhân viên thanh toán.
Lúc anh quay ra thì cô đã đứng ở dưới cổng công ty chờ rồi.
Anh chạy xe lại sau đó vội vã bước xuống nói:"Xin lỗi đã để em chờ"
Du Thừa Ân vui vẻ khoác lấy tay anh lắc đầu:"Không sao, em cũng chỉ vừa mới xuống"
Sau khi lên xe, cô nghiêng đầu hỏi:"Anh vừa mới đi đâu vậy"
Hàn Thiên Viễn không hề biết lãng mạn, anh chỉ tay ra hàng ghế sau nói:"Tặng em"
Du Thừa Ân theo tay anh quoay người ra sau, nheo mắt nhìn vào chiếc túi đặt trên hàng ghế, cũng không quan tâm anh tặng quà một cách ngang ngược như thế mà còn bật cười rất vui vẻ:"Gì thế, mới có một ngày đã tặng quà?"
Anh vẫn chăm chú nhìn về phía trước cong môi cười:"Quà ràng buộc đấy, sau này không được đá anh"
Du Thừa Ân vừa nhoài người ra sau lấy chiếc túi tinh xảo lên, vừa cười nói:"Nếu anh không đá em thì chuyện đó sẽ không xảy ra"
Hàn Thiên Viễn im lặng quay sang nhìn cô, chiếc váy công sở ngắn ngủn ôm trọn vòng ba căng tròn, lúc cô cố gắng nhoài người còn để lộ ra chiếc quần lót màu đen mập mờ bên dưới.
Anh giảm tốc độ luồn tay vào trong váy bóp cô một cái.
Du Thừa Ân đỏ mặt la lên:"A"
Cô cầm chiếc túi yên vị ngồi lại chỗ cũ, khuôn mặt vẫn như vậy, lúc ngại sẽ như trái cà chua, đỏ đến mức vô cùng đáng yêu, Hàn Thiên Viễn vươn tay nhéo vào má cô.
Cô vươn tay đẩy anh ra nói:"Anh lo mà lái xe cho đàng hoàng" sau đó bắt đầu công cuộc đập hộp.
Vừa mở ra, chiếc vòng cổ sáng chói liền đập vào mắt cô, Du Thừa Ân thoáng chốc lúng túng.
Vừa hay đèn đỏ, anh dừng xe lấy chiếc vòng sáng chói ra đeo lên cho cô, nhìn cô lúng túng sau khi thấy chiếc vòng, anh liền biết cô nghĩ gì.
Du Thừa Ân vươn tay toan tháo xuống, Hàn Thiên Viễn liền giữ tay cô lại cảm thán:"Đẹp lắm"
Cô mấp máy môi định nói nó giá trị như thế cô không thể nhận nhưng anh lại cướp lời:"đừng nói gì hết, nó sinh ra là dành cho em.."
Xong anh quay đầu nhìn cô nói tiếp một câu:"Giống như anh sinh ra cũng là dành cho em"
Du Thừa Ân cười tươi như được tắm gió xuân, không nói gì.
Bọn họ đến một nhà hàng kiểu Tây thưởng thức bữa trưa, đã rất lâu rồi không ăn cùng nhau, những lần trước không khí khá ngượng ngập còn hôm nay cô và anh nắm tay nhau một cách thoải mái, thân mật đến nỗi thiếu điều hét lên cho tất cả mọi người biết hai người là người yêu nhau vậy.
Mấy tuần không gặp nhau nhưng tưởng chừng chỉ vừa mới hôm qua hai người cùng nhau đến một nhà hàng sang trọng dù chỉ là để dùng bữa sáng.
Có lúc cô còn nói, món mì ý này ở ngoài cửa hàng tiện lợi còn ngon hơn gấp mấy lần.
Cô còn hứa sẽ dẫn anh đi ăn thử, vậy mà lại bỏ chạy sang nước ngoài.
Chiều chiều ở Anh không nắng quá gắt, cô đan tay anh dạo trên đường phố tấp nập người qua lại.
Hàn Thiên Viễn bỗng dưng nói cô chờ một chút sau đó chạy vào cửa hàng thời trang bên đường.
Không biết anh định làm gì, cô xoa xoa cánh tay của mình tiến thêm vài bước sau đó vô tình nhìn thấy một cậu thiếu niên và một cô gái đang tươi cười ở phía bên kia đường.
Cô thật không ngờ, giữa đất nước anh và thành phố London rộng lớn, cô thật sự gặp được anh ở đây.
Đúng lúc Dư Trì xoay người cũng bắt gặp ánh nhìn của Du Thừa Ân thì Hàn Thiên Viễn đã kéo tay cô lại giữ lấy eo cô đặt xuống một nụ hôn.
Du Thừa Ân có chút bất ngờ, lúc anh buông cô ra, cô vòng tay qua eo anh ngại ngùng nói:"Anh làm gì thế, đây là giữa đường đấy"
Hàn Thiên Viễn bật cười:"Chúng ta đứng ở vỉa hè chứ đâu có ở giữa đường đâu?"
Lúc Hàn Thiên Viễn bước ra liền thấy cô nhìn bất động về một hướng, sau khi nhìn rõ người kia là ai, anh liền chạy lại hôn cô không chút do dự. Anh muốn nhắc nhở cô rằng, cô không còn cô đơn nữa, hiện tại bên cạnh cô đã có anh và sau này cũng vậy.
Hàn Thiên Viễn quỳ một chân xuống, lấy trong túi ra một đôi dép quoai ngang, anh nói đi dạo mà đeo giày cao gót sẽ rất đau chân.
Du Thừa Ân hai tay đặt lên vai anh cong nhẹ khóe môi, anh luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt nhất.
Dư Trì nhìn hai người hôn nhau, sau đó Hàn Thiên Viễn còn ân cần giúp cô thay giày, anh vô thức nhíu mày một cái.
Bạn gái nhìn theo hướng anh nhìn, bởi vì lúc này Du Thừa Ân đã quay lưng đi nên cô ấy không nhận ra, thắc mắc hỏi:"Có chuyện gì vậy anh?"
Dư Trì bị giọng nói của bạn gái làm tỉnh, nắm lấy tay cô ấy cười trấn an:"Không có gì đâu, đi thôi"
Cô ấy cười rạng rỡ, luôn đặt niềm tin với Dư Trì tuyệt đối, anh nói không có thì chắc chắn là không có. Hai người nắm tay nhau đi lướt qua đám người Hàn Thiên Viễn.
Chỉ là cuộc chạm mắt vài giây mà thôi đã làm cho người ta nhớ đến một đời.