Hôm nay Vương Mạo đến đây để cùng Lục Thăng và Hàn Thiên Viễn bàn một số chuyện công việc, thấy anh thật sự coi Du Thừa Ân là người trong nhà, không có ý định bảo cô rơì khỏi, Vương Mạo ra hiệu cho Lục Thăng cứ trình bày.
Trong lúc Lục Thăng trình bày từng hạng mục, Du Thừa Ân cũng không hơi đâu để tâm, vào những lúc rảnh rỗi như vậy cô sẽ lấy điện thoại ra sau đó xem lại album ảnh.
Hàn Thiên Viễn mặc dù nghe Lục Thăng nói nhưng mắt vẫn đặt xuống màn hình của cô, cho đến khi nhìn thấy một tấm ảnh của mình anh mới đen mặt.
Tấm ảnh anh bất tỉnh nhân sự trong xe, thân hình cao lớn lại mặc một chiếc áo khoác không thoát khỏi gò bó, anh còn loáng thoáng nghe thấy cô cười khúc khích, bàn tay thon dài khẽ động đậy đoạt lấy điện thoại của cô đưa lên cao, miệng nói với Lục Thăng:"Dừng lại chút đi"
Lục Thăng khựng lại nhìn anh, Du Thừa Ân bổ nhào lên người Hàn Thiên Viễn với tay theo sau đó gào lên:"Thiên Viễn trả cho em, đừng có xóa"
Anh vươn tay bấm vào thùng rác, sau đó lại nhìn ánh mắt cầu xin của cô, hàng chữ "Bạn có xác nhận xóa tấm ảnh này không" đã hiện lên ấy vậy mà anh lại thoát ra mà trả lại cho cô.
Hai người kia im lặng theo dõi, đối với Vương Mạo, nếu lúc nãy không hỏi câu hỏi kia thì tình cảnh trước mắt cũng đã cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
Hàn Thiên Viễn không phải là người xuề xòa cũng không thích đụng chạm, ấy vậy mà bây giờ anh lại ngồi tựa lưng vào sofa để mặc cho cô gái ấy làm loạn trên người. Chiếc áo sơ mi chưa bao giờ có một nếp gấp bây giờ lại bị cô làm cho xộc xệch mà không hề nổi giận.
Vương Mạo thu lại tầm mắt bật cười, tại sao anh lại có thể nghi ngờ Hàn Thiên Viễn được nhỉ?
Lúc nhận được điện thoại, Du Thừa Ân nhảy ra khỏi người anh sau đó chìa nó về phía Vương Mạo nói:"Có phải vẫn rất đẹp có đúng không?"
Vương Mạo chưa bao giờ thấy Hàn Thiên Viễn như vậy, suýt chút thì lăn ra cười, Lục Thăng ở bên kia không phục nói với Du Thừa Ân:"Chị dâu, không công bằng, tại sao chỉ cho mỗi Vương Mạo xem chứ?"
Du Thừa Ân gật gù vươn tay bấm bấm vào màn hình vừa cười nói:"Được rồi, chị sẽ gửi cho mỗi em một tấm"
Hàn Thiên Viễn đen mặt tựa người ra sofa vòng tay ra trước ngực, hành động này liền thu hút ánh mắt của mọi người.
Vương Mạo bật cười nói lớn:"Không phải chứ? Làm nũng sao?"
Lục Thăng với anh ta liền lăn ra cười, thiếu điều nằm luôn xuống sàn nhà, Du Thừa Ân cong nhẹ môi sau đó tiến đến bên Hàn Thiên Viễn ngồi xuống, cô đặt một nụ hôn lên cằm anh nói:"Giận rồi sao?"
Hàn Thiên Viễn nhìn hai tên điên kia tức giận nhưng vẫn dịu dàng nói với cô:"Không giận"
Sau đó liền nắm tay cô rời khỏi đây, lúc này Lục Thăng lau khóe mắt gọi với theo:"Êy êy Thiên Viễn, chúng ta chưa bàn xong mà"
Hàn Thiên Viễn vẫn bước đi chỉ bỏ lại một câu:"Không nghe nữa, hạng mục này của cậu dở tệ"
Lục Thăng bĩu môi nhìn hai người đi khuất cửa, tức giận thì tức giận lên người anh đi, tại sao lại trút giận lên hạng mục hoàn hảo của anh chứ?
Hơn nữa nãy giờ anh ta có nghe lọt chữ nào sao?
Hai người vừa mở cửa ra đã gặp Cận Tuyết Chi trên tay là chồng hồ sơ dày cộm.
Anh lúc nãy đã tính gõ cửa nhưng lại nghe tiếng mọi người cười đùa vui vẻ như vậy có chút chần chừ.
Cận Tuyết Chi lúng túng lùi ra sau hai bước cúi đầu chào Hàn Thiên Viễn một câu "Anh Hàn" sau đó nhìn qua Du Thừa Ân mỉm cười gật đầu một cái.
Du Thừa Ân gãi đầu sau đó nói:"Vất vả cho anh rồi"
Bàn tay bị Hàn Thiên Viễn kéo đi, để lại Cận Tuyết Chi đứng bất động trước cửa.
Thật ra anh không tin vào tin đồn ấy không phải là vì có niềm tin mãnh liệt vào Du Thừa Ân mà là anh đã thường xuyên nhìn thấy chiếc xe sang trọng dừng ở trước công ty vào giờ trưa hay mỗi khi tan tầm để rước cô về. Vào lúc ấy anh sẽ thấy cô vội vàng gom hết đồ hớn hở chạy thật nhanh ra ngoài sau đó chui vào trong xe.
Chưa kể có một lần Hàn Thiên Viễn còn công khai xuất hiện trong văn phòng sau đó kéo Du Thừa Ân đi anh đã biết mối quan hệ của họ không dừng lại ở mức quen biết.
Cộng thêm lần trước sau khi thấy Du Thừa Ân bị đẩy từ thang máy ra, anh đã dự định chạy lại, sau đó lại nghe tiếng bước chân vội vã vang lên dừng lại ở chỗ cô gái đỡ cô đứng dậy. Lúc đó Du Thừa Ân vẻ mặt rất bài xích, anh liền biết cô không phải là dạng người như lời đồn, cô không hề tỏ ra yếu đuối hay quyến rũ, là Hàn Thiên Viễn theo đuổi cô.
Cận Tuyết Chi thu lại tất cả những suy nghĩ có trong đầu gõ cửa bước vào.
Bên này,Hàn Thiên Viễn đưa cô ra ngoài ăn, trưa nay chắc chắn là cô chưa ăn gì rồi.
Anh ấy vẫn như vậy, ăn rất ít đa phần là nhìn cô ăn.
Có lúc Du Thừa Ân tức giận nói:"Nếu anh không ăn thì lần sau gọi ít thôi"
Nhưng cái tên phá của này không hề tâm đến những lời đó đến một chữ, lần nào cũng gọi đến trên bàn không có khẽ hở.
Du Thừa Ân có thêm mười cái dạ dày cũng không thể chứa hết từng ấy thức ăn.
Hôm nay là cuối tháng, giám đốc nhân sự bắt đầu phát lương. Du Thừa Ân vui vẻ nhận phong bao, tan làm Hàn Thiên Viễn đã đứng chờ sẵn ở dưới chờ cô chạy xuống, sau đó như mọi khi liền bổ nhào vào người anh dưới con mắt ghen tỵ của nhiều nhân viên khác.
Chuyện cô yêu đương với Hàn Thiên Viễn mọi người cũng đều đã biết, cô cũng không ngại, tại sao người như cô lại phải ngại khi quen bạn trai có tầm cỡ chứ?
Đặc biệt là mối quan hệ giữa tổng giám đốc Hàn và Lục rất thân thiết, nên đương nhiên những tin đồn trước kia đều được thổi bay sạch sẽ, có người mỗi khi thấy Du Thừa Ân còn tránh đi thật xa bởi vì tự cô ta cảm thấy xấu hổ với những lời nói trước kia của mình.
Du Thừa Ân ngồi vào trong xe đập đập phong bì vào tay đắc ý nói:"Đi ăn, em mời anh"
Hàn Thiên Viễn xoay người nhìn phong bì mỏng manh đến đáng thương của cô đến nỗi không nỡ bóc lột.
Anh lái xe đến một nhà hàng của một người quen, ở đây anh hoàn toàn được ăn miễn phí vậy nên số tiền kia cô không phải đụng đến một xu nào hết, anh đỡ phải cảm thấy thương tiếc cho nó.