Hàn Thiên Viễn nhàn nhạt nói:"Không cần đâu" sau đó tiến lại muốn mở cửa xe bước lên, Du Thừa Ân vội vàng tiến đến chặn bước anh khiến anh khẽ cau mày.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh chắc nịch nói:"Không không được, tôi nhất định phải bồi thường"
Hàn Thiên Viễn thở dài từ trong túi rút ra chiếc điện thoại đưa cho cô không hề thừa lời:"Chuyển tiền"
Cô nhìn chiếc SUV lại nhìn vết tích không nhỏ kia, chần chừ không nhận điện thoại, đưa chân đá một viên đá nhỏ đi sau đó nhỏ giọng nói:"Bây giờ tôi chưa có tiền.."
Không đợi anh nói gì thêm, cô nhanh nhảu mở miệng:"Nhưng anh yên tâm, tôi làm việc ở kia, nhất định sẽ sớm có tiền trả cho anh thôi"
Vừa nói Du Thừa Ân chỉ vào tòa công ty cao lớn gần đó, Hàn Thiên Viễn nheo mắt nhìn theo hướng tay cô chỉ liền cong môi cười nhẹ, anh quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới khiến Du Thừa Ân theo bản năng lùi ra sau hai bước.
Hàn Thiên Viễn mặt đầy vẻ không tin hỏi lại một lần nữa:"Cô làm việc ở đó?"
Du Thừa Ân ngẩng đầu gật gật, tự hào nói:"Đúng vậy"
Vế sau cô nói nhỏ lại:"Hôm nay là ngày đầu tiên"
Hàn Thiên Viễn bật cười, anh chìa tay ra trước mặt cô bảo:"Đưa điện thoại đây"
Cô nghĩ anh ta muốn lấy điện thoại làm tín vật, liền đưa cho anh, còn nhiệt tình giúp anh mở khóa.
Ngón tay thon dài lướt lên màn hình một lúc sau đó điện thoại anh reo lại bị anh nhanh tay ngắt đi, lúc này cô mới biết anh lưu số của cô lại.
Trả điện thoại lại, anh nói:"Khi nào đủ tiền gọi cho tôi"
Nói xong anh đẩy cửa ngồi vào trong, còn Du Thừa Ân ngơ ngác đứng đó nhìn theo. Hàn Thiên Viễn hạ cửa sổ xuống quay sang nói với cô một câu:"Lên xe đi, tôi đưa cô đến công ty"
Cô ngại ngùng xua tay từ chối:"Không cần đâu, tôi còn xe điện nữa"
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ có ý tốt nhắc nhở:"Ngày đầu cô đã muốn đi trễ? Xe để đó tôi sẽ cho người đến lấy"
Du Thừa Ân lúc này mới mở điện thoại nhìn, suýt nữa thì hét lên:"Trễ vậy rồi á!!"
Anh ta mất kiên nhẫn nói:"Lên xe"
Du Thừa Ân không nghĩ nhiều lập tức lên xe, lúc này người đàn ông tay cầm bánh lái liếc nhìn cô gái mà vừa nãy còn so đo với một con chó khiến anh không khỏi bật cười.
Cô khó hiểu quay sang hỏi anh đang cười gì vậy, Hàn Thiên Viễn chỉ ho khụ khụ hai cái rồi bảo:"Có một vài tiếng chó sủa rất hay"
Du Thừa Ân không nghĩ anh đang nói bản thân mình lại còn nghĩ người bên cạnh này thật quoái đản.
Xe rất nhanh đã đến bên dưới công ty, Du Thừa Ân nói một câu cảm ơn rồi chẳng thèm nhìn mặt anh thêm một cái, đẩy cửa chạy thẳng vào trong.
Hàn Thiên Viễn nheo mắt nhìn theo ngay sau đó cũng rời đi.
Lúc này Du Thừa Ân đến phòng giám đốc nhân sự nhận việc, giám đốc là một cô gái trẻ hết sức ôn nhu, cô ấy dẫn cô đến một văn phòng nói nhỏ là khiêm tốn.
Qua giới thiệu một lượt sau đó cô được bổ nhiệm ngồi vào một vị trí, bắt tay vào làm việc.
Mọi người trong phòng làm việc nhìn cô cười đầy thân thiện, có một chị gái ngồi ở bên cạnh còn chủ động bắt chuyện.
Cô ấy tên Lục Hân, đã làm ở đây được hơn hai năm rồi, hiện giờ cô ấy là phó phòng nhưng lại vô cùng thân thiện, Lục Hân mở lời:"Chị là Lục Hân, rất vui được gặp em"
Du Thừa Ân cũng không hề tiếc một lời chào vui vẻ trả lời:"Chào chị, em là Du Thừa Ân, sau này mong được chị giúp đỡ"
Lục Hân phất tay hào sảng nói:"Đương nhiên rồi"
Một người anh khác trong phòng cũng lên tiếng, anh ấy tên Cận Tuyết Chi cũng là trưởng phòng:"Hôm nay phải chào đón thành viên mới của phòng chúng ta một chút chứ?"
Mọi người đều vỗ tay đồng tình. Trước khi đến đây, Du Thừa Ân còn mang trong mình một tâm trạng thấp thỏm, lo sợ rằng mọi người sẽ khinh thường mình, lại nhớ đến những tình tiết trong phim, ma cũ bắt nạt ma mới, đưa cho cô một núi tài liệu bắt làm xong trong ngày hôm nay, nhưng có vẻ cô nghĩ nhiều rồi.
Cô nở một nụ cười tươi tỏ vẻ đồng ý, sau đó bắt tay vào bắt đầu công việc đầu tiên của mình.
Buổi trưa mọi người rủ cô đi ăn cơm. Vì vừa mới đến cô cũng có chút muốn cùng mọi người làm quen nên liền đồng ý đi, bọn họ đến một quán ăn đối diện công ty, có vẻ như rất thường xuyên dùng bữa ở đây đến nỗi bà chủ cũng nhớ tên từng người một.
Mọi người còn đặc biệt gọi vài chai rượu ra coi như chúc mừng thành viên mới.
Tửu lượng của cô khá kém nên chỉ có thể uống vài ba ly rồi xin đầu hàng, sợ rằng chốc nữa làm việc sẽ không hiệu quả.
Mọi người ai cũng là những con người tận tụy trong công việc của mình nên rất đồng tình với suy nghĩ này của cô, càng yêu hơn vì văn phòng của mình lại có thêm một nhân viên gương mẫu.