Hàn Thiên Viễn cầm lấy tay cô đứng dậy, nói với hai lời tạm biệt với mọi người rồi rời đi.
Du Thừa Ân lèm bèm:"Ra xe làm gì chứ?"
Anh không xoay đầu mà nói:"Làm gì ra đi rồi biết"
Khi cả hai đã ngồi vào hàng ghế sau, anh cong môi kéo cô xích lại gần:"Tiếp tục?"
Sau đó không đợi cô nói gì trực tiếp đặt nụ hôn xuống. Hàn Thiên Viễn đã đi công tác tận ba ngày, cô cũng cảm thấy nhớ anh nên liền xích lại gần hơn, hai bàn tay chủ động vòng qua cổ anh đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt.
Bàn tay anh không yên vị làm loạn khắp mọi nơi, sau đó anh đỡ eo cô ngồi lên người mình.
Cô đang ở thế cao hơn liền đặt tay lên vai anh cúi đầu hôn xuống.
Hàn Thiên Viễn bực mình đẩy cô ra hỏi:"Có dây buộc tóc không?"
Du Thừa Ân nghệt ra một lúc sau đó từ trong túi lấy ra một sợi dây vải, nhưng tóc cô là tóc duỗi còn rất ngắn sợi dây không giữ được bao lâu.
Du Thừa Ân bật cười:"Sao vậy, chọc vào mặt anh khó chịu sao?"
Anh đỡ cô ngồi lên đùi mình vuốt mái tóc cô khôi phục lại vẻ dịu dàng hỏi:" Sao lại để tóc này?"
Cô bật cười nói:"Bởi vì Dư Trì thích em để tóc dài"
Hàn Thiên Viễn nghe đến cái tên Dư Trì liền khó chịu, nhưng lại nhận ra khi cô gái nhắc đến cái tên đó đã không còn chút nghẹn ngào ở trong cổ họng nữa. Cũng đã lâu rồi anh không còn thấy vẻ u buồn trên khuôn mặt cô.
Anh nói:"Huh em để tóc ngắn rất xinh"
Đừng để tóc dài nữa!
Anh lại cúi người hôn xuống gáy cô thấp giọng:"Hôm nay đừng về nhà nữa"
Du Thừa Ân xoay đầu nhìn anh:"Huh?"
"Đêm nay đến ở với anh đi"
"Được thôi"
Hàn Thiên Viễn bất ngờ, không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, lại nhìn cô tách khỏi người anh nhí nha nhí nhảnh nói:"Em đang tới kì đèn đỏ đấy"
Nhưng rồi bọn họ vẫn cùng nhau vào khách sạn của Vương Mạo, căn trên cùng chính là dành riêng cho anh.
Trên đường đi, Hàn Thiên Viễn còn dừng lại bên đường mua băng vệ sinh và quần áo cho cô.
Đến nơi thì cả hai đều tắm rửa một chút, lúc anh bước vào phòng ngủ đã thấy cô nằm trên giường lựa lựa những chiếc đĩa CD.
Cô nói với anh, ở đây có nhiều phim như vậy, chi bằng xem một chút.
Hàn Thiên Viễn ngồi xuống bên cạnh nhìn cô chăm chú đọc giới thiệu của từng bộ, sau đó cô chìa hai đĩa về phía anh:"Sao hai chiếc này không có hình hay mô tả gì hết vậy? Nó là đĩa không đàng hoàng sao?"
Anh đón lấy hai cái đĩa từ trên tay cô, tất cả mọi thứ ở đây đều được Vương Mạo sắp xếp, mấy chiếc đĩa kia anh cũng chưa từng chạm qua, có khi nó thực sự là chiếc đĩa "không đàng hoàng" được Vương Mạo "đặc biệt" chuẩn bị sẵn?
Anh bật cười nói:"Không đàng hoàng? Hay thử xem lấy kinh nghiệm một chút?"
Du Thừa Ân nằm sấp trên giường hai chân đung đưa, hai tay chống cằm nhìn anh như có điều suy nghĩ.
Ấy vậy mà cô thực sự nói:"Vậy xem cái đó đi"
Không ngờ cô lại còn có cả tính cách như vậy, Hàn Thiên Viễn cầm lấy đĩa đưa vào đầu của nó sau đó mở lên.
Anh dựa lưng vào đầu giường, Du Thừa Ân cũng nằm kế còn tựa vào vai anh, trong người là cảm giác có chút hồi hộp.
Điều khiến cô suýt bật cười là cái đĩa đấy chẳng có gì là không đàng hoàng cả, nó là đĩa hoạt hình tom và jerry, dạng phim này đã rất lâu nên không có phần mô tả ở trên đĩa.
Cô ngẩng đầu lên vuốt ve lồng ngực trần trụi của anh tỏ vẻ thất vọng nói:"Không thể học hỏi được rồi"
Hàn Thiên Viễn dở khóc dở cười bắt lấy bàn tay hư hỏng của cô để xuống dưới mở giọng đe dọa:"Đừng có tưởng đến tháng là anh không làm được gì?"
Nói rồi anh luồn tay vào chăn xoa nắn phần đùi nhỏ nhắn sau đó di chuyển lên đến lãnh địa ấm áp. Du Thừa Ân phì cười đưa tay đan vào tay anh chăm chú xem hết bộ phim.
Bộ phim còn chưa kết thúc cô đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, anh nhìn cô gái không hề quyết tâm ở trên vai, nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống gối tắt tivi và đèn sau đó cũng nằm xuống một bên ngủ.
Sáng sớm cô bị cơn khó thở làm thức tỉnh, người đàn ông ngực trần đang rũ mặt xuống hôn lấy cánh môi mỏng của cô.
Thấy Du Thừa Ân đã mở mắt, Hàn Thiên Viễn mới ngồi dậy cười nói:"Sáng rồi, dậy thôiii"
Du Thừa Ân ngồi dậy tiện tay ném gối vào người anh cáu kỉnh:"Anh là tên cuồng hôn đúng không?"
Hàn Thiên Viễn gật gật đầu toan đỡ lấy gáy cô hôn xuống liền bị cô luồn qua tay lăn thẳng một mạch xuống giường, cô ôm đầu nói:"Em còn chưa đánh răng đâu đấy"
Nói xong tức giận bỏ chạy vào nhà vệ sinh.
Hàn Thiên Viễn cũng dùng một phòng khác vệ sinh cá nhân sau đó ra ngoài, anh lại đưa cô đi ăn sáng sau đó chở cô đến công ty.
Ở trên xe, Du Thừa Ân thắc mắc hỏi anh:"Em thấy Lục Thăng bận bịu như thế, sao anh có vẻ nhàn rỗi như người thất nghiệp vậy?"
Hàn Thiên Viễn bật cười, tay vẫn cầm bánh lái uyển chuyển lên xuống:"Anh mà thất nghiệp thật thì em có nuôi anh không?"
Du Thừa Ân chạm chạm vào những thứ đồ chơi lò xo dính trên xe mà lúc trước cô đã mua dính vào, vui vẻ trả lời:"Còn phải hỏi nữa, tất nhiên là không rồi!"
"Cũng không có cơ hội đó cho em đâu"
Đến lượt Hàn Thiên Viễn bật cười thành tiếng.