Tô Lam sau khi nhận được những lời kia của Hải Đường, tâm trạng liền có chút tốt hơn.
Cô giúp việc nói Du Thừa Ân đến, Tô Lam liền nói mau mau mở cửa cho cô ấy vào.
Nhìn thấy Tô Lam như vậy, Du Thừa Ân có chút thở phào.
Điện thoại của Hàn Thiên Viễn vang lên, Du Thừa Ân loáng thoáng nhìn thấy hai chữ Vương Mạo.
Không biết Vương Mạo nói gì, Hàn Thiên Viễn trả lời:"Đang ở nhà Tô Lam, cậu qua đây rồi nói"
Du Thừa Ân quay phắt sang hỏi:"Có chuyện gì vậy anh?"
"Vương Mạo nói có chút tin tức của Hải Đường"
Tô Lam cũng vô thức hồi hộp chờ tin từ Vương Mạo, lòng thầm cảm ơn anh ấy đã không để bụng chuyện cũ.
Lúc Vương Mạo đến, anh ta đưa mắt nhìn Tô Lam sau đó ngồi xuống sofa nói:"Hải Đường thành khẩn khai báo và hối cải nên được pháp luật khoan hồng, giảm mức án xuống ngồi tù ba mươi năm, nếu trong quá trình cải tạo tốt, có lẽ là được giảm án"
(Lời thoại của nhân vật chỉ mang tính chất tượng trưng, mình không hề am hiểu về luật pháp nhé)
Đối với chuyện này cũng đủ để mọi người thở phào, nhưng hai mươi ba mươi năm mà nói là cả nửa đời người. Mà cho dù một người ngồi tù hai năm trở ra, người kia cũng khó lòng chấp nhận.
Tưởng rằng Tô Lam sẽ lại òa khóc, không ngờ cô ấy lại điềm tĩnh đến kinh ngạc, lại còn mỉm cười nói một câu:"Cảm ơn anh đã quan tâm đến anh ấy, cảm ơn mọi người"
Sau đó Tô Lam mời mọi người ở lại dùng bữa, đồ ăn đã được cô giúp việc đi chợ sẵn nhưng lại chưa chế biến, trong nhà chỉ có một mình cô, bảo nấu một đống đồ lên trong vài phút là không thể.
Thế nên mọi người nhìn nhau bắt tay vào nấu nướng.
Ai cũng biết nấu, duy chỉ có Vương Mạo ăn chơi từ bé mấy thứ xoong chảo chưa từng đụng qua, anh ta đành đi qua đi lại nhìn mọi người tất bật.
Tô Lam đứng một bên cắt rau củ, bỗng dưng lúc này lại nghĩ đến một số chuyện của Hải Đường, cô vô thức cắt trúng tay.
Tiếng "A" vang lên, Hàn Thiên Viễn và Du Thừa Ân theo cô giúp việc ra ngoài hái một chút rau quả, Tô Lam thích chăm sóc da và cơ thể nên cô giúp việc đã tự trồng sẵn một vườn rau tươi.
Du Thừa Ân thích thú kêu lên, người đàn ông bên cạnh cầm tay cô gái nói:"Thích không? Sau này chúng ta cùng trồng nhé?"
Cô đưa tay ngắt một trái cà chua lau lau vào áo đưa lên miệng cho anh nói:"Hứa đấy nhé"
Hàn Thiên Viễn nhìn trái cà chua được cô lau qua sơ sài, cười khổ cắn một miếng, Du Thừa Ân bật cười cũng cắn một miếng sau đó xách lấy giỏ bắt đầu hái rau.
Lúc này trong bếp chỉ còn Vương Mạo đang nghịch những chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, đang suy nghĩ có nên mua thêm vài cái nữa không thì nghe tiếng "A" của cô gái.
Vương Mạo không nghĩ nhiều liền đứng bật dậy chạy lại giật lấy tay Tô Lam nhìn chằm chằm có chút lo lắng:"Cẩn thận chút chứ, hộp y tế nằm ở đâu"
Tô Lam lắc đầu một cái cho tỉnh táo, vội vã rút tay lại kéo giãn khoảng cách với anh nói:"Không sao đâu, rửa qua nước là được"
Vương Mạo không để tâm đến hành động của cô, cầm lấy cổ tay cô đi lấy hộp y tế cúi người xử lý.
Tô Lam nhìn Vương Mạo có vẻ thuần thục bật cười hỏi:"Công tử chuyện gì cũng không biết làm sao xử lý vết thương lại có vẻ thuần thục?"
Vương Mạo hơi khựng lại một chút sau đó bắt đầu kể.
Trước kia anh ta nghịch ngợm rất hay bị ngã, những lúc như thế mẹ sẽ xuất hiện với hộp y tế trên tay sau đó lo lắng giúp anh xử lý và băng bó vết thương.
Nhìn Vương Mạo kể với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, Tô Lam bật cười nói:"Chắc dì thương amh lắm"
Sau đó lại nhìn Vương Mạo cong môi nói tiếp:"Chỉ tiếc là bà ấy đã không còn nữa rồi"
Nói xong câu này, băng cá nhân cũng được dính gọn gàng trên đầu ngón tay, Tô Lam lúng túng chưa kịp nói xin lỗi thì Vương Mạo đã đứng dậy sắn tay áo nói:"Cô đừng làm nữa, để tôi làm cho"
Tô Lam nheo nheo mắt thăm dò:"Anh có làm được hay không?"
Vương Mạo vỗ ngực dõng dạc:"Cô đứng một bên chỉ cho tôi"
Anh ta hùng hổ tiến vào bếp, cầm con dao lên cắt xuống, Tô Lam vừa vào đến đã bật cười:"Anh, cầm dao ngược rồi"
Vương Mạo lúng túng gãi đầu sau đó xoay dao lại bắt đầu cắt xuống giống với những cái mà Tô Lam đã cắt trước đó.
Khi đám người Du Thừa Ân bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này ở trong bếp liền đưa mắt nhìn nhau.
Du Thừa Ân không nói gì cả, chỉ khe khẽ tiến đến bồn nước mở vòi, Tô Lam theo tiếng nước chảy quay lại, không nhận ra điều gì khác thường mà cười nói:"Ôi mấy bé bông cải của tớ sắp bị Ân Ân nhà ta cho lên thớt rồi"
Cô bật cười vừa rửa vửa nói:"Chúng đang rất vui khi được phục vụ chúng ta"
Vương Mạo một bên bĩu môi:"Chỉ giỏi biện minh"
Du Thừa Ân chỉ tay:"Này, chốc nữa cậu đừng có mà động vào một chút nào đấy"
Anh ta găm dao vào củ cà rốt một cách chuyên nghiệp rất hùng hổ sau đó mềm giọng cười:"Chị dâu, em sai rồi"
Hàn Thiên Viễn xoay người Du Thừa Ân lại, ý bảo cô đừng có bận tâm đến tên thần kinh này.