Du Thừa Ân đuổi theo Hàn Thiên Viễn vào trong thang máy, cô ôm lấy eo anh vội vã nói:"Trưởng phòng Cận chỉ là giúp em sửa lỗi sai thôi, nếu không có anh ấy bây giờ em cũng chưa thể về"
Hàn Thiên Viễn vẫn im lặng đứng thẳng người, hai tay đút túi quần, Du Thừa Ân thấy vậy liền buông eo anh ra kéo cà vạt anh xuống hôn lên.
Thật ra anh chẳng giận dỗi gì cả, tự dưng muốn được cô dỗ dành thôi. Không ngờ cô lại còn dùng đến cách này.
Anh bị "cưỡng" hôn, liền đưa bàn tay ra đỡ lấy gáy cô gái hôn mạnh bạo xuống, dù sao thấy cô ngồi sát người đàn ông khác anh cũng không thể nói bản thân không hề thấy khó chịu.
Hai người hôn lấy nhau bên trong thang máy, anh xoay người cô vào trong góc, bàn tay luồn vào trong váy bóp lấy vòng ba như thể muốn trách phạt.
Cửa thang máy bật mở, anh bế ngang cô bước ra ngoài, đôi chân thon dài cùng đôi giày da bóng loáng dẫm trên sàn phát ra tiếng lộp cộp lộp cộp đều đặn đến tận gara, cả hai cùng ngồi vào hàng ghế sau.
Anh tiếp tục cúi người xuống hôn cô, đôi môi di chuyển từ môi đến tai, sau đó ngậm lấy dái tai nhìn cô run lên mà nói:"Tiếp tục chuyện khi sáng nhé?"
Du Thừa Ân đánh vào ngực anh:"Anh..cố tình đúng không?"
Cố tình làm như mình ghen tuông giận dỗi để được cô "dỗ"
Hàn Thiên Viễn bật cười đưa tay tháo hàng cúc áo trên người cô ra liền bị Du Thừa Ân giữ lại, cô mơ hồ hỏi:"Ở đây?"
"Trải nghiệm cảm giác mới một chút"
Nói rồi bàn tay nhanh nhẹn hơn, chưa qua bao lâu quần áo đã vương vãi khắp xe, khi anh cử động, chiếc xe cũng theo đó mà rung lắc, Du Thừa Ân cố cắn vào môi dưới để mình không phát ra tiếng.
Hàn Thiên Viễn đỡ cô quỳ lên ghế, xoay người vào chỗ tựa lưng tiến vào từ đằng sau.
Du Thừa Ân ôm chặt phần tựa lưng, tư thế này thật ra có chút xấu hổ.
Anh đổi qua rất nhiều tư thế, có lúc anh ngồi dựa ra ghế đỡ cô ngồi lên người mình còn bảo cô nhún nhảy đi. Ngôn Tình Hài
Lúc anh lại nằm lên trên, hai bàn tay cô vòng ra sau gáy anh không biết tại sao lúc này cô lại hỏi ra một câu như vậy:"Viễn..."
Anh chỉ "Ừm" một cái sau đó đẩy thật mạnh, cô nhắm chặt mắt nói tiếp:"Trước giờ có người phụ nữ nào..ưm.. cũng như vậy ở đây chưa?"
Câu hỏi này làm anh bật cười, anh vùi đầu vào hõm vai cô nói:"Rồi"
Nghe vậy, Du Thừa Ân toan vươn tay đẩy anh ra liền bị anh giữ chặt eo tiến vào sâu, anh nói tiếp:"Chúc mừng em là người đầu tiên"
Du Thừa Ân bật cười, cô nhoài người cắn lấy vai anh, Hàn Thiên Viễn cảm thấy có chút đau sau đó cười nói:"Quà đáp lễ à?"
Cô chưa kịp trả lời đã phải kêu lên một tiếng "Ưmm"
Đối với anh đó chính là câu trả lời của cô.
Chiếc oto cuối cùng cũng có thể ngừng rung lắc, bên trong vướng vít mùi vị ám muội, Hàn Thiên Viễn giúp cô mang lại quần áo chỉnh chu, sau đó vươn tay vuốt đi những lọn tóc dính trên khuôn mặt xinh đẹp.
Anh ôn nhu hôn lên trán cô một cái, sau đó để cô nằm xuống, bản thân vòng ra đằng trước lái xe về nhà.
Sáng ngày hôm sau, khi Du Thừa Ân đến công ty, nhìn sắc mặt cô tiều tụy như vậy, Cận Tuyết Chi tiến lên muốn hỏi thăm, nhưng Du Thừa Ân lại lùi ra sau một bước sau đó mỉm cười nói:"Có chuyện gì không trưởng phòng Cận"
Anh gật gù giữ khoảng cách với cô nói:"Anh xin lỗi, có lẽ vì anh mà anh Hàn mới.."
Du Thừa Ân cười trong lòng, có lẽ Hàn Thiên Viễn còn phải dập đầu cảm ơn Cận Tuyết Chi đã tạo cơ hội cho anh ấy rèn luyện thể lực.
Cô nhìn Cận Tuyết Chi xua tay nói:"Không sao đâu, chúng em cũng không cãi nhau"
Cận Tuyết Chi nghe được vậy liền gật đầu, sau đó Lục Hân tiến đến đưa cho anh một ly cà phê, cô ấy nhìn Ân Ân áy náy nói:"Chị không biết là em đã đến nên chỉ lấy hai ly"
Du Thừa Ân cười nói:"Không sao đâu chị, em tự mình đi lấy cũng được"
Ấy vậy mà Cận Tuyết Chi lại chìa ly cà phê mà Lục Hân vừa đem đến cho mình lại cho cô nói:"Em dùng của anh đi, anh cũng chưa muốn uống"
Lục Hân nheo nheo mắt nhìn theo, ban nãy cô hỏi anh có muốn uống chút không, anh còn bảo phiền cô lấy cho tôi một ly. Vậy mà ở trước mặt cô lại còn bảo mình chưa muốn uống.
Cô ấy cụp mắt quay lại bàn làm việc, Du Thừa Ân bị ánh mắt của Cận Tuyết Chi làm cho mình không nỡ từ chối,đành nhận lấy, cảm ơn một tiếng sau đó ngồi vào bàn của mình.
Lúc cô đưa tay nhấp một ngụm suýt thì phun hết ra thốt lên:"Đắng quá"
Lục Hân lo lắng đưa cho cô tờ khăn giấy nói:"Không sao chứ? Anh Cận không thích bỏ đường vậy nên chị không bỏ"
Du Thừa Ân nhận lấy khăn lau lau nói:"Đâu phải lỗi của chị đâu, để chốc nữa em đi lấy ly khác"
Cận Tuyết Chi nghe ồn ào liền xoay người qua, anh tiến lại nói:"Xin lỗi, không ngờ Lục Hân lại còn biết anh không uống đường"
Du Thừa Ân vừa định nói không sao, Cận Tuyết Chi đã cầm lấy ly cà phê lên nói:"Vậy ly này để anh uống cho"
"Ly này em.." đã uống rồi.
Chưa kịp nói xong anh ta đã nhấp xong một ngụm mỉm cười quay lại chỗ ngồi, Lục Hân luôn chăm chú theo dõi từ đầu đến cuối, bản thân cô nhíu mày rất chặt nhưng chính mình còn không biết.
Khi người khác hỏi cô có chuyện gì mà căng thẳng vậy, cô mới nhận ra nở một nụ cười tiếp tục làm việc.