Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em

Chương 47: Giao thừa




Thoắt cái đã đến 29 tết, Du Thừa Ân được nghỉ tết tám ngày.
Cô cuộn tròn chăn ngồi trên giường nói với Hàn Thiên Viễn:"Đêm giao thừa đầu tiên của chúng ta, hai mình sẽ làm gì đâyy"
Hàn Thiên Viễn nhìn cô gái cuộn chặt chăn ngồi trên giường chỉ chừa lại mỗi cái đầu nhô lên, có chút buồn cười.
Bọn họ vừa mới vận động xong, bên trong lớp chăn ấy cô còn chưa có mặc gì.
Anh tiến đến ôm cô gái vào hôn nhẹ vào môi cô sau đó cười không đứng đắn nói:"Làm gìiiii?"
Du Thừa Ân không tay không chân đành cắn vào cằm anh một cái nói:"Ý em là đi đâu"
Khônh đợi anh đưa ra ý kiến, cô sẵn tiện nói luôn:"Thiên Viễn, đêm giao thừa anh có về nhà không?"
Sắc mặt anh có hơi trầm xuống:"Không, anh ở với em"
Du Thừa Ân trước giờ không hỏi về gia đình anh, cũng không hề lên mạng tra khảo, đến một chút xíu thông tin cũng không biết.
Công ty anh ấy, cô cũng chưa từng ghé qua, nói không chừng cô còn không biết nó nằm ở đâu trên đất Đế Đô.
Nghe anh nói vậy, cô còn thoáng chốc nghĩ bố mẹ anh đã không còn rồi?
Vì vậy cô không nhắc đến nữa mà nói:"Vậy anh có vui lòng đến nhà em đón giao thừa hay không? thường thường đêm giao thừa ba mẹ em sẽ làm há cảo, ngon lắm đấy"
Hàn Thiên Viễn chỉ nhẹ nhàng đáp "ừm", sau đó đưa tay vuốt mái tóc ngắn của cô gái, nhẹ nhàng sáp lại cảm nhận mùi hương dễ chịu.
Trước khi về nhà Du Thừa Ân, bọn họ ghé vào trung tâm mua sắm mua một số đồ tết cùng quà cáp cho bố mẹ.
Hai người túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa, không biết làm sao để bấm chuông.
Du Thừa Ân nheo nheo mắt cười, sau đó cúi xuống dùng đầu nhấn vào.
Hàn Thiên Viễn cụp mắt nhìn cười ra tiếng, cô có nhiều sáng kiến hay thật đấy.
Không lâu sau bà Du chạy ra mở cửa, rất vui mừng kéo hai người vào bên trong.
Ông Du đã khỏe, đứng dậy khỏi sofa miệng cười nhưng vẫn trách:"Đến là được rồi, quà cáp nhiều như thế để làm gì?"
Cả nhà bắt tay vào làm há cảo, cô còn nghĩ những loại bánh như này anh chưa nếm qua bao giờ chứ đừng nói là tự tay làm.
Vậy mà trông anh tản bột một cách rất chuyên nghiệp làm cô nhìn một cách chăm chú.
Trong lúc làm, ông Du vô thức hỏi:"Thiên Viễn, cậu không về nhà đón giao thừa cùng gia đình sao?"
Du Thừa Ân nghe vậy liền lúng túng nhìn anh, ấy vậy mà anh lại nói:"Ba cháu rất bận, về nhà cũng không thể cùng ông ấy đón giao thừa, chi bằng ở nhà bạn gái cùng cô ấy đón với gia đình như thế vui hơn ạ"
Đây là lần đầu tiên cô nghe đến anh nhắc về một người trong gia đình của mình, anh chỉ nói đến ba, vậy chắc mẹ đã..
Du Thừa Ân xua đi bầu không khí này, cười nói:"Ba"
Ông ấy ngước đôi mắt biết cười lên nhìn cô, lộ rõ vẻ cưng chiều.
Lại nghe cô nói tiếp:"Ba có biết trò này không? Ba làm theo con nha"
Hàn Thiên Viễn cũng dừng lại nghiêng đầu nhìn cô giở trò gì.
Du Thừa Ân đưa ngón tay vỗ vỗ lên má nói:"Kiss kiss kiss"
Ông Du theo lời con gái nói cũng làm theo, có phần gượng gạo nhưng lại đem theo đôi nét đáng yêu.
Giọng nói ồm ồm vang lên:"Kiss Kiss Kiss"
Du Thừa Ân liếc mắt nhìn Hàn Thiên Viễn lặp lại hành động đó một lần nữa, anh liền hiểu ra bật cười, xoay người hôn lên má cô một cái.
Ông Du "euuu" lên một cái, nguyên cục bột trên tay ném vào người con gái.
Du Thừa Ân cười đến ngả ra sau, chỉ tay:"Ba có làm được giống con không?"
Ông liếc nhìn vợ mình, liền bị bà ấy dí tay vào trán:"Già cái đầu rồi còn làm trò con nít"
Cô con gái rượu nheo nheo mắt xen vào:"Mẹ, ba muốn mẹ hôn ông ấy đấy"
Bà Du ấy vậy mà lại đỏ mặt đứng dậy nói:"Nước sôi rồi, mẹ vào xem"
Cả ba bật cười, Hàn Thiên Viễn ghé sát tai cô nói:"Mẹ em giống em thật đấy"
Du Thừa Ân đưa bàn tay đầy bột quẹt lên má anh nói:"Không lẽ giống anh"
Nói xong không khỏi bật cười, cô đưa tay rút điện thoại ra chụp cho anh một tấm.
Sau khi dùng bữa cơm giao thừa xong, hai ông bà quyết định xem chương trình đầu năm.
Hàn Thiên Viễn xin phép đưa Du Thừa Ân ra ngoài chơi.
Ngồi trên xe cô đưa mắt qua hỏi:"Chúng ta đi đâu vậy?"
Hàn Thiên Viễn nhàn nhạt lái xe, nói:"Chốc nữa em sẽ biết"
Xe lăn bánh qua những khu rừng tối tăm, băng qua con đường đèo nhỏ, sau đó dừng lại.
Du Thừa Ân bước ra thích thú nhìn những đốm sáng trên ngọn đồi.
Cô vui vẻ chạy đi, Hàn Thiên Viễn vòng ra sau lấy ra chiếc áo choàng lông kéo tay cô gái đang chạy sau đó choàng lên người cô.
Khi đến lại gần cô mới biết có là những cái lều nhỏ, còn rất đông người qua lại, có người còn đang dựng lều.
Cô xoay người ngẩng đầu nhìn anh vui vẻ hỏi:"Mình cũng dựng lều sao?"
"Ừm, qua kia thuê"
Bọn họ nhanh chóng dựng xong lều của mình, còn tiện mua chút đồ ăn để ở bên.
Lúc dựng xong, cô bất giác xoay người nhìn vào chiếc lều sáng gần đó.
Bóng hai người hắt lên trên tấm vải, bọn họ đang làm hành động cực kì đỏ mặt.
Hàn Thiên Viễn theo ánh mắt cô nhìn theo, cong môi cười:"Có phải chúng ta cũng nên thử một chút không?"
"Anh.." không thấy ngại sao.
Lời còn chưa nói ra, anh đã nói:"Không ngại"
Bọn họ ngồi ở trước lều, ăn bánh uống trà nóng, xung quanh toàn những cặp đôi yêu nhau, bọn họ đều đang hôn nhau một cách thắm thiết.
Du Thừa Ân không dám nhìn đi đâu, chỉ đưa mắt nhìn bầu trời đen thăm thẳm đầy những đốm sao nho nhỏ.
Lúc này đồng hồ điểm 12 giờ, pháo hoa bắt đầu được bắn lên, ánh đèn xanh đỏ hắt lên khuôn mặt của người thiếu nữ, càng làm cho đôi mắt của cô long lanh đến động lòng người.
Tiếng pháo vang lên liên tiếp át hết mọi tiếng cười nói, nhân lúc này Hàn Thiên Viễn hét lên một câu:"Ân Ân, dù cho sau này có ở đâu, anh vẫn mãi mãi yêu em"
Cô không nghe gì, chỉ loáng thoáng thấy miệng anh cử động, nhào qua hét lên:"Anh nói gì cơ?"
Hàn Thiên Viễn không có ý định nói lại lần hai nhưng Du Thừa Ân dường như hiểu điều gì đó, cô ngồi xuống đưa hai tay lên miệng hét lên:"Em biết chúng ta không thể cùng nhau nhưng chúng ta có thể yêu nhau, Thiên Viễn, em yêu anh, thật sự rất yêu anh"
Hai chúng ta là hai đường thẳng song song, có thể đi cạnh nhau nhưng không bao giờ gặp được nhau.
Những thứ đẹp đẽ thường khiến người ta sợ. Sợ rằng sau này đánh mất, tương lai sẽ khó quên đi.
Pháo hoa còn chưa tắt, Hàn Thiên Viễn đã hôn lấy Du Thừa Ân đưa vào bên trong, bàn tay đưa ra sau lưng kéo khóa váy xuống đến nửa lưng liền bị cô đẩy ra.
Mặt Du Thừa Ân đỏ bừng, cô cứ suy nghĩ đến việc mọi người cứ nhìn chằm chằm vào lều của mình.
Anh mặc kệ ép cô xuống tay kéo khóa váy tay còn lại vươn tay tắt đèn đi, cả hai mới từ từ tận hưởng.
Đêm giao thừa đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.