Dư Trì bị hất tay có chút lảo đảo, sau đó lại theo tiếng cô nói ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mà Du Thừa Ân vừa nhận là người yêu.
Anh cuộn tay lại thành hình nắm đấm vẫn cố chấp tiến lên đỡ lấy Du Ân đang nghiêng ngả trong lồng ngực của người đàn ông phía đối diện:"Ân Ân, mình đưa cậu về, không phải ai cũng có thể nhận nhầm được đâu"
Vừa mới chạm vào vai của Du Thừa Ân, cánh tay thon dài của người đàn ông kia lập tức phất tay cậu ta ra, sau đó ôm lấy Du Thừa Ân vào lòng, Dư Trì nhìn một loạt động tác rồi lại nghe anh ta mở miệng:"Không nhầm, tôi đưa bạn gái về"
Dư Trì lúc ban nãy còn nghĩ Tô Lam chỉ đang trêu ghẹo anh, không ngờ được cô ấy lại thực sự có bạn trai. Bàn tay vô thức siết chặt, cho đến khi nhìn người kia bế ngang cô đi, Dư Trì tức đến mức cánh tay đều run rẩy.
Lúc này Hàn Thiên Viễn bế ngang cô đặt vào ghế phụ, sau đó vòng sang ghế lái khởi động xe rời đi.
Hàn Thiên Viễn lâu lâu lại quay sang nhìn người con gái còn đang tựa đầu vào cửa kính ngủ say. Nhân lúc đèn đỏ, anh cởi áo vest trên ngưởi ra gấp gấp lại kê xuống đầu cho cô tựa.
Trong lòng anh thầm nghĩ, nếu như không phải là anh mà là một người đàn ông xa lạ có ý đồ không rõ ràng cô cũng sẽ lên xe người ta đi như vậy rồi có phải không?
Tự cười với suy nghĩ của chính mình, giữa anh và cô thật ra cũng chẳng tính là thân quen.
Ngẫm một chút có phải anh cũng có thể có ý đồ không rõ ràng không?
Điện thoại trong trúi xách Du Thừa Ân bỗng dưng vang lên ngắt ngang mạch suy nghĩ của anh, nhưng Du Thừa Ân rõ ràng chẳng bị đánh thức, Hàn Thiên Viễn đành phải tấp vào lề đường lục lọi điện thoại cô sau đó nhìn hàng chữ "Tô Lam" đang hiển thị.
Không chần chừ mà nhấn nút nghe như thể việc anh đưa cô đi là hết sức bình thường.
Chỉ nghe đầu bên kia truyền đến một giọng nói của một cô gái có vẻ lo lắng:"Ân Ân, cậu không sao chứ? Nghe nói Dư Trì bảo người yêu đến đón cậu về?"
Hàn Thiên Viễn nhàn nhạt lên tiếng:"Cô ấy đang ở chỗ tôi"
Tô Lam thoáng chút hốt hoảng sau đó nói một tràng:"Hả? Anh là bạn trai Ân Ân? Vậy tốt quá, phiền anh đưa cô ấy về nhà"
Cũng không đợi Hàn Thiên Viễn nói gì thêm, đầu bên kia lập tức cúp máy.
Anh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đã tắt, lại nhìn Du Thừa Ân cong nhẹ khóe môi. Không ngờ cô gái này không đáng tin mà bạn của cô còn không đáng tin hơn.
Hàn Thiên Viễn không biết nhà cô ở đâu nên đành đưa cô đến khách sạn gần đó.
Anh vác Du Thừa Ân lên vai đưa vào phòng ném xuống giường, sau đó vỗ vỗ vào má cô nói:"Này tỉnh dậy đi"
Du Thừa Ân bị đánh đến đau mà gào lên:"Gì chứ? Lấy thêm mười ly nữa đi"
Đến Hàn Thiên Viễn cũng phải bật cười, anh ta nói mặc dù biết cô sẽ chẳng nghe:"Thay vì trả tiền rượu sao không trả tiền cho tôi đi?"
Dư Thừa Ân như nghe thấy tiếng nói, liền kéo mặt anh ghé sát mình. Cổ họng bỗng chốc khô khốc, nhìn ngắm vành môi xinh đẹp của cô, chuẩn bị đặt môi lên thì bị Dư Thừa Ân cho một cái tát đến tỉnh.
Cô còn chửi:"Con mẹ nó Dư Trì, ông còn dám quay về đứng trước mặt tôi show ân ái?
"Ông là đồ khốn nạn"
Du Thừa Ân tiện chân đá luôn Hàn Thiên Viễn xuống giường.
Anh tức giận chật vật đứng dậy, còn đá vào thành giường một cái, túm lấy chăn bên cạnh chùm hết đầu cô ta rồi xoay người đi về phòng mình ở bên cạnh.
Sau khi tắm xong, anh sợ lúc nãy mình chùm kín chăn như vậy cô ta sẽ không thở được nên định quay lại xem thử tình hình, lúc này lại chẳng thấy người con gái ấy đâu nữa.
Loáng thoáng nghe có tiếng động trong nhà vệ sinh, nghe thấy giống như cô ta đang nôn ọe ở trong, Hàn Thiên Viễn chê bai dứt khoát trở về phòng nằm.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh lại quay lại kiểm tra một lần nữa, ấy thế mà giờ này cô ta còn ngủ ngon lành.
Thì ra đây là thái độ của một nhân viên mới vào làm.
Anh không hiểu tại sao anh lại phải kiên nhẫn với người con gái này đến vậy, lại lay lay người cô ta dậy, nhưng cô ta chẳng mảy may động đậy.
Hàn Thiên Viễn toát mồ hôi, không phải chết rồi chứ?
Nói rồi anh ta đưa tay ra sờ trán cô, liền phải giật mình rụt tay lại vì quá nóng. Không nghĩ gì nhiều anh vác thẳng cô lên vai đem ra xe chở đến bệnh viện.
Sau khi được truyền nước, Du Thừa Ân cũng từ từ tỉnh dậy, cô cử động nhẹ ngồi dậy lại thấy Hàn Thiên Viễn đang nhàn nhã đọc báo bên cạnh cửa sổ, cô giật mình lên tiếng:"Anh..anh sao lại ở đây? tôi chưa có đủ tiền đâu.."
Hàn Thiên Viễn ngẩng đầu lên khỏi tờ báo nhìn về phía cô nói:"Tôi mới là người nên hỏi cô câu đấy, sao tôi lại ở đây?"
Du Thừa Ân nhớ lại một chút chuyện hôm qua, cô chỉ biết lúc Dư Trì ngỏ ý muốn đưa cô về, cô đành vơ đại một người nhận làm người yêu, không ngờ lại là anh?
Hàn Thiên Viễn gấp báo lại, lại nhìn đồng hồ, tay đút túi quần đứng dậy nói:" Cô không tính đi làm à?"
Du Thừa Ân bây giờ mới hoàng hồn, xoa xoa mắt muốn tìm điện thoại nhưng không thấy túi xách của mình đâu.
Hàn Thiên Viễn chỉnh lại cổ tay áo nheo mắt nhìn hành động như đang kiếm tìm một thứ gì đó của cô, chủ động lên tiếng:"Cô đang tìm túi xách?"
Du Thừa Ân ngẩng đầu lên nói:"Đúng rồi, nó ở chỗ anh sao"
Hàn Thiên Viễn nói đang ở dưới xe, Du Thừa Ân đôi mắt long lanh nhìn anh, anh đành bất lực ra ngoài giúp cô lấy vào.
Vừa đi vừa nghĩ: F*ck! tại sao anh phải làm vậy?
Sau khi nhận được điện thoại, cô giống như một kẻ vô ơn liền đuổi anh đi, trong lòng Hàn Thiên Viễn thoáng chốc khó chịu. Trước giờ người cầu mong anh ở lại cũng không được cô lại đuổi anh đi.
Sau khi Du Thừa Ân gọi một cuộc gọi báo xin nghỉ vì bị ốm thì Hàn Thiên Viễn tay vẫn đút túi quần đứng đó.
Cô khó hiểu hỏi:"Anh không đi à?"
Hàn Thiên Viễn lại lần nữa nhìn đồng hồ ngỏ lời:"Cô không đi làm vậy theo tôi đi ăn sáng"
Du Thừa Ân chần chừ nhìn anh một lúc sau đó nghe anh nói:"Tôi trả tiền"
Lúc này mới đồng ý cùng đi.
Chỉ là ăn sáng thôi nhưng anh lại chọn một nhà hàng rất sang trọng.
Gọi một đống cuối cùng chỉ ăn chỉ có một chút.
Mà người từ nhỏ đến lớn đã luôn tự mình bươn trải để kiếm tiền vừa đủ ăn vừa nộp học như cô cảm thấy từng đĩa đồ ăn như cứa vào tim vậy, dù không phải là tiền của mình.
Cho nên cô đã giải quyết hết sạch đống đồ ăn trên bàn.
Hàn Thiên Viễn nhìn cô rồi cong khóe môi nói:"Không ngờ cô lại ăn tốt như vậy"
Là một người phụ nữ tất nhiên cũng không thích người khác nói mình như vậy, cô liếc xéo anh:"Chẳng phải anh gọi thì nhiều mà ăn thì ít sao? tôi cảm thấy như vậy thì thật lãng phí"
Hàn Thiên Viễn bật cười song cũng chẳng nói gì thêm, nhìn sắc mặt cô vẫn không tốt hơn là bao nên ăn xong dứt khoát đưa cô về nhà nghỉ ngơi.