Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ được người mình yêu.
Du Thừa Ân khóc đến kiệt sức ngủ thiếp đi ở trên sàn.
Đến lúc loáng thoáng nghe tiếng lạch cạch mở cửa cô liền choàng dậy chạy ra ngoài.
Bên ngoài là cô nhân viên ăn mặc gọn gàng, trên mặt là vài tia lúng túng nói:"Thành thật xin lỗi cô Du, tôi không biết là cô ở đây, tôi tính vào dọn phòng"
Du Thừa Ân có chút thất vọng, hai mắt cô vừa thâm đen vừa sưng húp, nhìn kiểu gì cũng ra một mí.
Lúc trước anh luôn bắt cô đi ngủ sớm, nhìn cô thức khuya để tìm mĩ phẩm trị thâm mắt anh thấy thật buồn cười.
Du Thừa Ân cất giọng khàn khàn nói với cô nhân viên:"Cô có thấy anh Hàn mang theo đồ ra ngoài không?"
Cô nhân viên cúi đầu nói:"Ca làm của tôi thì không thấy anh ấy thưa cô"
"Ừ cô ra ngoài đi, từ bây giờ không cần người dọn phòng đâu, chính tôi sẽ tự dọn"
Cô nhân viên có chút lúng túng nói:"Sao được ạ"
Du Thừa Ân nói:"Lúc nào cần tôi sẽ gọi"
Cô xoay người vào trong phòng, cố đánh một lớp phấn thật dày để che đi vẻ tiều tụy trên khuôn mặt, kéo giãn mặt mày để thoải mái hơn sau đó xách theo túi đến công ty.
Thế nhưng nét mệt mỏi không thể qua mắt Lục Hân, cô ấy lo lắng hỏi:"Ân Ân, trông em không được khỏe đấy"
Du Thừa Ân cố nặn ra một nụ cười nói:"Có đâu, em rất khỏe mà"
Sau đó ngồi xuống bàn.
Làm cách nào cũng không thể tập trung, cô quyết định đứng dậy đi lên phòng tổng giám đốc.
Bàn tay trắng nõn gõ ba cái lên cửa phòng, giọng nói xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc vang lên từ bên trong khiến Du Thừa Ân vô thức nhíu mày.
Khi cô đẩy cửa vào, Cẩn Dịch đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc.
Du Thừa Ân bất ngờ nhưng vẫn không quên cúi đầu chào một cái, đến cả Cẩn Dịch cũng không ngờ mà đứng lên.
Anh ta rời khỏi ghế nói:"Ân Ân, em ngồi đi"
Du Thừa Ân lùi ra sau hai bước, không ngồi xuống mà trực tiếp hỏi:"Lục Thăng, anh ấy đâu rồi ạ?"
Cẩn Dịch nhướn mày nói:"Anh ấy chuyển sang trụ sở chính ở nước ngoài rồi, từ bây giờ anh sẽ đảm nhiệm chức tổng giám đốc ở Lục thị"
Du Thừa Ân cảm thấy tin tức này như sét đánh bên tai, anh không những rời đi còn muốn đem theo những thứ xung quanh anh cùng đi sao?
Cô lắp bắp hỏi:"Cả chị Thư Kỳ cùng đi sao ạ?"
Cẩn Dịch xoa xoa cằm nói:"Thư Kỳ hình như đã quay lại làm thư ký cho Lục Thăng, haiz sướng thật, anh ấy vừa có thể làm việc vừa có thể ngắm vợ"
Du Thừa Ân bật cười một câu:"Làm như thế có ngày phá sản không chừng"
Nói rồi cúi người một cái xoay đầu rời đi.
Cẩn Dịch chưa bao giờ thấy cô như thế, lại còn trù sản nghiệp nhà anh phá sản?
Cũng quên không hỏi cô ấy tìm Lục Thăng có việc gì.
Ra đến bên ngoài, bây giờ cô không muốn gặp ai hết mà lại xui xẻo va phải Cận Tuyết Chi.
Cô cố phấn chấn tinh thần cúi đầu chào anh một câu, Cận Tuyết Chi không bỏ qua mà giữ cô lại sau đó, người đàn ông tinh tế này phát hiện cô có chút mệt mỏi, anh lo lắng hỏi:"Ân Ân, nhìn em không được khỏe"
Du Thừa Ân mỉm cười nhưng giọng nói lại có phần lạnh lùng:"Không chừng có thai cũng nên"
Cận Tuyết Chi thoáng chốc khựng lại,không biết phải nói gì, đành nhìn cô nhấc gót bước đi.
Cô có cần nói toẹt ra vậy không?
Tan làm, như mọi ngày cô thu dọn đồ thật nhanh ôm túi chạy ra ngoài, ra đến nơi mới sực nhớ, làm gì có ai đến đón mình nữa chứ?
Cô vẫy một chiếc taxi lê thê bước lên.
Mà hình ảnh này liền bị Cận Tuyết Chi nhìn thấy, anh đứng ở cửa nheo mắt nhìn theo suy nghĩ.
Trên đường đi về, Du Thừa Ân nói với bác tài lái xung quanh thành phố để cô hóng gió một chút, anh từng nói gió có thể thổi bay những phiền muộn.
Ấy vậy mà đã đi được một quãng đường dài, cô chằng thấy khá hơn một chút nào.
Gió không thể thổi được phiền muộn, mà quan trọng là người cùng bạn hóng gió là ai.
Lúc đi qua một con đường, Du Thừa Ân liền bảo bác tài dừng lại, cô thanh toán cho ông ta sau đó đẩy cửa bước ra.
Hộp đêm của Hải Đường không ngờ lại đang thi công làm một nhà hàng tứ xuyên.
Tưởng chừng đã rất lâu, ấy vậy mà Hải Đường chỉ mới vào tù có ba tháng.
Cô còn tưởng đã mười năm rồi ấy chứ?
Thì ra ở bên cạnh người mình yêu, thì một giây cũng như nửa thế kỉ.
Vừa xoay người liền nhìn thấy Vương Mạo, anh ấy đang nhàn nhã hút thuốc ở gốc cây gần đó, cô thấp thoáng nghe anh ấy nói một cách bất ngờ:"Chị dâu?"
Đốm lửa trên tay Vương Mạo rơi ngay xuống đất sau đó bị anh ấy tàn nhẫn dẫm lên, Vương Mạo tiến lại phía cô, Du Thừa Ân có chút không cầm được xúc động, miệng cười nhưng khóe mắt vẫn rưng rưng:"Nhà hàng này cậu cũng lại đầu tư à?"
Thì ra không phải anh đưa hết mọi người cùng đi, ít nhiều gì vẫn còn một người thân cận với anh xót lại ở đây.
Bọn họ cùng đi dạo trên vỉa hè rực rỡ ánh đèn, Du Thừa Ân chưa vội hỏi Vương Mạo là anh ấy đã đi đâu.
Chỉ biết một lúc sau, Vương Mạo cuối cùng cũng cất tiếng nói:"Chính em cũng không biết anh Hàn đi đâu, em biết sẽ có một ngày anh ấy sẽ phải đi như thế, từ lúc đầu em đã không muốn hai người đến với nhau chính bởi vì tình cảnh lúc này.."
Du Thừa Ân cúi đầu, miệng cười nhưng trong không cười nói:"Dù có quay lại 100 lần, chị vẫn sẽ chọn được yêu anh ấy"
Chỉ có điều, cô can đảm yêu anh ấy nhưng lại không can đảm buông tha cho anh ấy.
Vương Mạo có chút sững sờ sau đó lại ngẩng đầu lên cao nói:"Chị dâu, việc anh ấy biến mất như thế, chị đừng giận anh ấy nhé? dù anh ấy có làm gì ở đâu, em tin rằng anh ấy vẫn luôn yêu chị"