Du Thừa Ân cùng Lục Hân bay chuyến điểm nhanh nhất hết gần 4 tiếng đồng hồ mới có thể đặt chân xuống Hàn Quốc.
Khác hẳn với lần trước khi đến đây, hôm nay Seoul mang một làn gió mát mẻ làm cho người khác cảm thấy dễ chịu.
Ấy vậy mà có một cô gái nhỏ nào đó tâm trạng chẳng hề thoải mái một chút nào.
Du Thừa Ân theo Lục Hân đến điểm tiến hành hạng mục xem xét nhưng tâm trạng của Du Thừa Ân lúc này chẳng đặt vào nó.
Thật ra Lục Hân ngỏ lời hỏi cô đi không không phải là trông chờ gì vào năng lực của cô gái mà là vì thấy sắc mặt của cô dạo này không được tốt, muốn đưa cô ấy ra ngoài đổi gió, vậy mà nhìn đi nhìn lại càng thấy cô có vẻ mệt mỏi hơn cả trước kia.
Lục Hân thở dài, sang ngày hôm sau bảo Du Thừa Ân ở lại khách sạn hay đi chơi đâu đó cho khuây khỏa, một mình cô sẽ đi xem xét công việc.
Lúc này Du Thừa Ân mới nhận ra mình tới đây là để làm việc sau đó mới dứt khoát cùng Lục Hân đi.
Sau hai ngày cuối cùng cũng xem xét xong, Lục Hân ở trong khách sạn cùng bàn công việc với Du Thừa Ân sau đó nói đến chuyện về nước.
Du Thừa Ân nói muốn ở lại một ngày.
Lục Hân nghĩ cô muốn đi chơi nên đã gật đầu đồng ý, còn hỏi có muốn cô đi cùng không.
Nhưng Du Thừa Ân lại lắc đầu bảo bản thân muốn đến một nơi một mình.
Ngày hôm đó Du Thừa Ân bắt xe đến Namsan, sau đó một mình ngồi vào cáp treo đi lên tháp.
Những chiếc móc khóa xanh xanh đỏ đỏ lại một lần nữa rực rỡ trong mắt cô, cảm giác mọi thứ chỉ vừa mới như ngày hôm qua.
Cô tiến đến một góc, lúc đó cô còn nhớ bọn họ móc chiếc ổ khóa vào một chỗ ở ngay giữa hai tòa nhà cao tầng, cô còn nói đây sẽ là cổng tình yêu gì gì đấy.
Mới mấy tháng trôi qua đã có chi chít những chiếc ổ khóa khác đè lên, cô tìm nửa ngày trời cũng không thấy cái của bọn họ, bên trên đó viết tắt tên của hai người.
Chẳng lẽ anh đã đến tận đây để cắt nó đi rồi sao?
Du Thừa Ân có chút thất vọng lê thê xuống sảnh dưới liền nhìn thấy khung ảnh rất to chi chít những tấm hình cặp đôi được trưng bày trong khu chụp ảnh.
Lúc đó anh nhiếp ảnh cũng đã nói bọn họ có thể dán hình của mình lên đó làm kỉ niệm, sau đó Hàn Thiên Viễn cùng cô dán nó vào tận dưới góc của khung hình, để sau này có thể dễ dàng tìm ra.
Khi cô vừa định tiến lại xem thì đã đụng phải anh nhiếp ảnh gia.
Hàng ngày anh ta tiếp đón rất nhiều du khách, thế nhưng giá trị nhan sắc của hai người khiến anh ta dù đã mấy tháng trôi qua cũng không thể nào quên được.
Anh ta vẫy tay cười chào hỏi với cô:"Hôm nay cô lại đến cùng chồng mình à"
Du Thừa Ân thoáng chốc lúng túng, anh nhiếp ảnh nhìn quanh không thấy người con trai ấy đâu, cười trừ nói:"Thất lễ rồi"
Cô có chút không muốn đối mặt với những thứ đã qua trước kia, định đưa chân rời đi, ấy vậy mà anh ta lại gọi giật cô lại nói:"Có chuyện này tôi nghĩ cô nhất định muốn nghe"
Du Thừa Ân khựng lại xoay đầu nhìn anh ta, trong lòng đúng là có chút chờ đợi.
Khi hai người đến đây vào mùa đông năm ngoái, Du Thừa Ân háo hức đi thay Hanbok, Hàn Thiên Viễn ở ngoài nói với anh nhiếp ảnh chuẩn bị chụp cho bọn họ.
Anh ấy nói nếu khi cô ấy quay lại, nhưng chỉ đến một mình, hãy nói với cô ấy câu này...
Có khách gọi anh ta, vậy nên anh ta nói xong xoay người đi thẳng, để lại Du Thừa Ân với lớp sương mù ngay trước mắt.
Không phải là ngừng yêu mà là tạm xa nhau.
Dù anh ấy không ở cạnh, nhưng anh ấy luôn để lại tín hiệu trong cuộc đời cô như thế.
Du Thừa Ân ngồi xổm xuống đưa tay vuốt ve tấm hình nhỏ ở dưới góc, đó là tấm hình hai người mặc bộ hanbok đang hôn nhau.
Cô cúi đầu không cầm được nước mắt mà bật khóc.
Dòng người qua lại nhìn cô gái khóc đến thương tâm, có người còn có lòng tốt đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Chỉ tiếc người đó không phải là anh.