Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em

Chương 53: Theo đuổi




Một thời gian không thấy Hàn Thiên Viễn đâu, Cẩn Dịch hay cả Cận Tuyết Chi đều cho rằng giữa hai người đã xảy ra trục trặc.
Vậy cho nên bọn họ đã công khai theo đuổi cô.
Tan làm, Du Thừa Ân vừa xuống bên dưới công ty, chiếc ô tô thể thao màu trắng không một vết bẩn đã dừng ngay trước mặt cô gái, cửa xe hạ xuống, Cẩn Dịch cúi đầu từ bên trong nói:"Anh đưa em về"
Một chiếc ô tô màu đen khác nối đuôi ở sau, Cận Tuyết Chi đẩy cửa xe ra chạy lại phía cô nói:"Anh có chuyện muốn nói với em"
Du Thừa Ân hít sâu một hơi nói:"Anh nói đi"
"Ở đây không tiện"
Cô đành cúi người xin lỗi Cẩn Dịch sau đó theo động tác mở cửa của Cận Tuyết Chi ngồi vào xe.
Cẩn Dịch nheo mắt nhìn theo, tên kia vậy mà to gan dám hớt tay trên của anh?
Anh ta đánh thật mạnh vào bánh lái sau đó khởi động xe rời đi.
Cận Tuyết Chi đưa cô đến công viên ở gần nhà cô, cả hai ngồi ở ghế anh ta mới bắt đầu nói:"Anh không muốn tiếp tục làm phiền em nếu em không thích.."
Du Thừa Ân ngồi thẳng người, yên lặng nghe anh nói tiếp.
"..Anh thật sự muốn là người mà em có thể dựa vào, đừng cố mạnh mẽ nữa, dù mạnh mẽ đến đâu em cũng chỉ là một người con gái.."
"..Sao lại cứ phải buồn lòng vì một người khi sau lưng em còn có rất nhiều người khác luôn hướng về em?
Ân Ân, có thể nào cân nhắc anh một chút được không?.."
Cận Tuyết Chi nói xong cầm lấy hai bàn tay cô, mới phát hiện cô gái khuôn mặt rất bình tĩnh nhưng bàn tay lại đang run rẩy.
Du Thừa Ân cụp mắt vội vã rút tay lại nói:"Nếu đã dễ dàng từ bỏ thì chẳng đau lòng"
Câu trả lời của cô thật ngắn gọn.
Bởi vì chưa thể từ bỏ quá khứ, vậy nên cô không thể đón nhận tình cảm của anh.
Bởi vì là cô còn đau lòng, còn yêu anh ấy.
Du Thừa Ân đứng dậy bước đi, bóng lưng gầy gộc dẫm chiếc giày cao gót nhẹ đến không nghe tiếng động, cô đơn đến lạ.
Cận Tuyết Chi ngả người ra ghế nhìn lên trời.
Có lẽ cho dù không có anh ấy, cô ấy cũng không bao giờ cân nhắc đến anh.
Câu trả lời thỏa đáng như vậy, sau này anh nên biết điều tránh thật xa cô ấy.
Du Thừa Ân về đến nhà, nằm bệt xuống giường, những lời nói của Cận Tuyết Chi làm cô nhớ đến một người. Đoạn thời gian đó cô cũng đang đau khổ vì một người nào đó, vậy nhưng từ lúc anh xuất hiện, cô còn không nhớ cảm giác đau khổ ấy là gì nữa rồi.
Anh mang nó đi và rồi trả hết lại cho cô cả vốn lẫn lãi.
Và dù Cận Tuyết Chi cũng chân thành như thế, anh ấy cũng không để tâm cô từng yêu một người nhiều như thế để bày tỏ với cô.
Ấy vậy mà cô chẳng có chút xíu nào là cảm giác rung động.
Có lẽ cả đời này chỉ có hai người có thể làm điều đó trong cuộc đời cô.
Sáng cô vừa bước ra khỏi nhà, xe ô tô màu trắng đã đứng trước cửa, vì vậy mà bó hoa màu đỏ rực lại càng thêm bắt mắt.
Hình như anh cũng chưa bao giờ tặng cho cô một bó hoa, bởi vì anh biết, thứ cô cần là được yêu thương, và thật lòng.
Cẩn Dịch bước đến nói:"Lúc trước ở nước ngoài anh còn chưa kịp nói với em, Du Thừa Ân em không cần vội vàng nói đồng ý hay không, từ bây giờ anh sẽ theo đuổi em, anh sẽ cho em có cơ hội để hiểu được anh hơn"
Cô cụp mắt lười biếng đến mức không muốn nói lời bài xích chỉ nói:"Tùy anh"
Sau đó lướt qua người anh bước đi, Cẩn Dịch chạy lại xe mở cửa ra nói:"Dù sao anh cũng đã đến đây rồi, em lên xe đi, anh đưa em đi"
Du Thừa Ân của khi bên cạnh Hàn Thiên Viễn là một cô gái vô lo vô nghĩ, lúc nào cũng tươi cười hoạt bát, nhìn cô người khác bỗng dưng cảm thấy có năng lượng hẳn.
Có ai ngờ cô gái ấy bây giờ lại trở thành một người ít nói, lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại không có chút biểu cảm, làm việc hiệu quả quyết đoán, tất cả các hạng mục dưới tay cô gái đều hoàn thành một cách xuất sắc.
Kể từ ngày hôm đó, đúng là không thấy Cận Tuyết Chi xuất hiện làm phiền nữa, đôi lúc bắt gặp được nhau, cả hai chỉ cúi đầu chào lấy lệ.
Duy chỉ có Cẩn Dịch là vẫn luôn kiên trì theo đuổi, anh ấy không phải có tính hiếu thắng của một người đàn ông mà là thật sự muốn dành tình cảm của mình cho cô gái ấy. Tưởng chừng lúc cô về nước, bản thân đã quên đi, nhưng khi gặp lại vẫn thổn thức như ngày nào.
Du Thừa Ân cũng hiểu tấm chân tình đó của anh, nhưng lại chẳng thể nào cho bản thân cơ hội để bước tiếp.
Những chiếc xe liên tục thay đổi màu đứng ở trước cửa nhà cô nhưng chẳng bao giờ đón được cô, đương nhiên chuyện như thế cuối cùng đã khiến bà Du phải để ý.
Mẹ cô nói rồi xoay đi, để lại Du Thừa Ân với vô vàn suy nghĩ.
Khi cô bước xuống, Cẩn Dịch vẫn như mọi ngày, quần áo sơ mi chỉnh chu là phẳng phiu, ống tay gấp lên gọn gàng vẫn đang mở cửa sẵn chỉ đợi cô bước vào.
Du Thừa Ân hít một hơi, sau đó ngồi vào bên trong.
Cẩn Dịch trước tiên là bất ngờ, sau đó là vui mừng cùng vào trong ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.