Ngày sau đó Cẩn Dịch có nói thế nào cô ấy cũng không chịu rời khỏi phòng nửa bước, chỉ đến ngày về nước, Du Thừa Ân mới kéo vali ra ngoài theo anh trở về.
Lúc đến sân bay, bỗng dưng lại có một cuộc gọi quan trọng bảo Cẩn Dịch phải đến quán cà phê gần đó nhất.
Cẩn Dịch đành bảo cô ngồi chờ, sau đó chạy qua xem thử.
Du Thừa Ân ngồi xuống ghế, nhắm đôi mắt mệt mỏi, ấy vậy mà liền bị một bàn tay từ đâu nắm lấy.
Giật mình mở mắt mới thấy rõ người kia là Hàn Thiên Viễn. Còn tưởng mình mệt đến nỗi nằm mơ.
Ánh mắt anh là vô vàn sự thỉnh cầu, anh nói có chút vội vã:"Ân Ân, anh sẽ từ bỏ tất cả, chúng ta..cùng nhau trở về có được không?"
Tất cả của anh là gia đình, là sự nghiệp, là mối quan hệ mà anh đã gầy dựng bao nhiêu năm qua phải không?
Anh nghĩ cô sẽ cảm động sao? Chính bởi vì cô yêu anh, cô lại càng không thể làm như thế.
Du Thừa Ân rút tay lại, cô đã từng khao khát gặp được anh như thế, muốn ôm anh muốn được nghe anh nói, thậm chí có thể hình dung rằng cô nhớ anh đến phát điên.
Nhưng nó là chuyện của những năm trước, cô đã không còn như thế từ khi đọc được tin tức ấy.
Nhớ nhung một người đàn ông đã có gia đình là một thể loại phụ nữ mà bấy lâu nay cô kinh tởm.
"Hàn Thiên Viễn.." Cô gọi cả họ lẫn tên một cách trang trọng như để kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
"Thật ra thì không phải chúng ta không cố gắng, chúng ta đã làm hết sức rồi, nhưng nhân duyên có hạn, nên đành phải xa nhau"
Hàn Thiên Viễn đã chuẩn bị vô vàn lời nói, nhưng khi cô nói ra những lời ấy anh nhất thời không thể nói thêm được gì.
Anh siết chặt tay thành nắm đấm nhìn cô gái kéo theo vali tiến về phía trước.
Chỉ còn hành động mới có thể đưa cô ấy trở về bên anh. Hàn Thiên Viễn tự mình lẩm bẩm:"Ân Ân, đợi anh thêm một chút"
Khi anh định quay lưng đi thì lại thấy Cẩn Dịch đã trở lại, hắn ta vậy mà lại nắm tay cô.
Hàn Thiên Viễn bật cười, không ngờ có một ngày anh lại phải đứng từ xa, nhìn cô tay trong tay với một người đàn ông khác mà bản thân lại không làm được gì.
Bạn không bao giờ nhận ra bạn yêu một người thế nào cho đến khi thấy họ yêu người khác.
Hàn Thiên Viễn túm lấy phần áo trước ngực trái đến nhăn nhúm sau đó quay đầu rời đi.
Hình như người ta nói, mắt không thấy, tim không đau.
Du Thừa Ân không thể mãi tìm khoảng cách với Cẩn Dịch được, cô là người yêu của anh ấy, hành động thân mật không phải là nghĩa vụ mà là cảm xúc, là sự tin tưởng.
Cô muốn quay đầu lại nhìn anh ấy, biết đâu đây thực sự lại là lần cuối, nhưng Hàn Thiên Viễn cũng đã chẳng còn ở đó.
Anh nói chỉ cần em quay đầu là có thể nhìn thấy anh, nhưng chưa kịp quay đầu thì anh đã rời đi mất..
Một chặng đường dài, hai người lại trở về với quê nhà, Cẩn Dịch ân cần giúp cô kéo vali rồi lại đưa cô về tận nhà.
Ngày hôm đó thấy tâm trạng cô có vẻ không tốt, chắc chắn là vì Hàn Thiên Viễn, Cẩn Dịch tức đến găm chặt năm đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay hằn lên những vết lún.
Anh ta đã vứt bỏ Du Thừa Ân, vậy mà đến thời điểm hiện tại cũng vẫn chưa chịu buông tha.
Đêm ngày hôm sau anh quyết định đưa cô ra ngoài cho khuây khỏa, bọn họ dùng bữa tại nhà hàng Ý.
Vẫn như mọi khi, cô chẳng cảm thấy đồ ăn ngon một chút nào.
Thấy tâm trạng cô sau khi ăn xong vẫn không khá lên, anh ấy liền đưa cô đi dạo.
Cũng đã rất lâu cô không tản bộ như thế, dù không muốn nhưng kí ức ngày hôm ấy cứ ùa về.
Ánh mắt cô không có tiêu cự nhìn về một nơi vô định, vậy nên đã không biết là Cẩn Dịch đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Anh ấy vẫn quỳ một chân xuống lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra ôn nhu nói:"Ân Ân, anh không biết lúc nào em sẽ suy nghĩ kĩ để đưa ra quyết định vậy nên ngày nào anh cũng sẽ cầu hôn em chỉ bởi vì anh muốn nghe câu trả lời của em sớm hơn một ngày hay thậm chí chỉ là một giây"
"Ân Ân em có đồng ý lấy anh không?"
Giống như Tô Lam nói, anh ấy dịu dàng, ân cần như thế nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, và có lẽ cũng là sự lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa nếu cô lấy chồng anh đã có vợ, cả hai sẽ không còn gì để lưu luyến đối phương nữa, sẽ sống một đời của riêng mình.
Cẩn Dịch thắc mắc, lẽ nào ý cô nói là dù có cầu hôn một nghìn lần thì cô cũng sẽ không đồng ý có phải không?
Du Thừa Ân chìa tay ra, Cẩn Dịch ban đầu là bất ngờ sau đó vui mừng, anh vội vã lấy chiếc nhẫn ra đeo lên cho cô như thể sợ cô sẽ đổi ý.
Anh lấy đứng dậy kéo cô ôm vào lòng, Du Thừa Ân máy móc đặt tay sau lưng anh.
Người ta nói, không có thứ mình yêu, hãy yêu thứ mình có.
Thiên Viễn, chúc cho mỗi người trong chúng ta tất cả đều hạnh phúc.