Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em

Chương 62: Hình




Nửa đêm Du Thừa Ân khát nước đành dậy tìm nước, nhưng không biết tâm trí để đi đâu, bàn tay rõ ràng cầm chiếc ly rất chặt nhưng lại làm rơi bể tung tóe.
Tiếng ly vỡ như cứa vào da thịt, chói tai đến lạ.
Cô vội vã ngồi xuống lượm nhặt từng mảnh bỏ vào thùng rác thì bị cắt trúng tay.
Du Thừa Ân nhíu mày, cái quoái quỷ gì mà xui xẻo quá vậy.
Sau khi dọn xong mớ hỗn độn, cô gái vừa lê thê vào phòng, bên ngoài liền có tiếng đập cửa vang lên dữ dội, còn có tiếng Vương Mạo vọng vào.
Du Thừa Ân bất an chạy ra mở cửa, ông bà Du cũng bị đánh thức cũng theo chạy xuống.
Cửa mở ra, Du Thừa Ân đã bị hai người kia chụp lấy kéo đi, cô nói lớn:"Hai người làm sao vậy!!"
"Anh Viễn gặp tai nạn rồi"
Vương Mạo mất bình tĩnh hét lên.
Du Thừa Ân bất ngờ nhìn qua Tô Lam như hỏi "Có thật vậy không" nhưng nhìn hai người gấp rút như vậy cô liền hiểu, tất cả..là sự thật.
Sau khi lên xe, Tô Lam bật màn hình nhỏ trên ô tô lên, tìm kiếm tin tức trực tiếp bên Pháp.
Tiếng bên trong màn hình truyền đến hoàn toàn bằng tiếng pháp, Du Thừa Ân nghe không hiểu lắm, sau đó màn hình cho chiếu lại một đoạn camera ghi hình.
Hai chiếc xe lao vào nhau, sau đó nổ ầm trời.
Du Thừa Ân bụm miệng, một trong hai chiếc xe đó là anh saoo?
Bọn họ leo lên máy bay tư nhân bay thật nhanh đến Pháp, lúc đến nơi đã là chạng vạng sáng.
Tiếng bước chân vội vã của ba người vang lên trong sảnh, Lục Thăng và An Tuệ đưa mắt nhìn sang liền đứng bật dậy.
Du Thừa Ân hoảng hốt hỏi:"Lục Thăng, anh ấy ở trong đó?"
Lục Thăng xoa thái dương chỉ biết đáp một câu:"Ừ"
Du Thừa Ân dù đã biết mọi chuyện nhưng tận mắt chứng kiến mới cảm thấy suy sụp mà quỳ xụp xuống, hai tay không ngừng run rẩy, sau đó đột nhiên một cô gái tiến lên ôm chầm lấy cô.
Lúc đến Du Thừa Ân đã nhìn thấy An Tuệ nhưng lại không dám để tâm, cô xuất hiện ở đây với thân phận gì chứ, là người yêu cũ của chồng người ta?
Thế nhưng An Tuệ lại ôm lấy cô khóc lóc nói:"Chị, chị mau nói vào bên trong, nói anh ấy cố gắng lên đi, anh ấy.. yêu chị như thế chắc chắn nghe được tiếng của chị sẽ cố gắng vượt qua để được gặp chị..
Tất cả những gì anh ấy đã làm chỉ để gặp một mình chị mà thôi huhu"
An Tuệ không còn đoan trang chỉn chu như mọi ngày, cô gái ấy bây giờ đầu tóc rối bời, quần áo lấm lem, trên người những vết trầy xước đang không ngừng rỉ máu, chật vật vô cùng.
Cô gái khóc nấc lên trong lòng Du Thừa Ân sau đó liền ngất đi.
An Tuệ được Lục Thăng đem đến phòng y tế sơ cứu.
Du Thừa Ân gần như bò đến cửa phòng cấp cứu, vuốt ve cánh cửa lạnh băng đang đóng chặt, nước mắt ngấn lệ khàn giọng nói:"Thiên Viễn, cô ấy nói anh muốn gặp em phải không? Vậy thì mau vượt qua đi"
"Em xin anh"
"Em chỉ là tức giận một chút thôi mà anh đã không muốn gặp em nữa"
..
"Thiên Viễn, anh có còn nhớ anh từng nói đợi đến lúc em yêu qua nhiều nam nhân nữa, lúc đó anh vẫn sẽ chờ rước em về..vậy mà em chỉ vừa yêu qua một người anh đã định bỏ em đi"
"Em ghét anh"
Du Thừa Ân dùng lực cổ tay yếu ớt đánh lên cửa, bỗng dưng đèn cấp cứu vụt tắt, Du Thừa Ân lồm cồm đứng dậy.
Không lâu sau một vị bác sĩ bước ra nói, người kia lịch sự nói bằng tiếng anh, đại loại rằng đã qua cơn nguy kịch.
Mặt trời đã lên cao chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái, Tô Lam bước lại dìu Du Thừa Ân đứng lên, ân cần nói:"Anh ấy không sao rồi, cậu nên ăn một chút gì đi được chứ?"
Du Thừa Ân vẫn đứng bất động, mắt không tiêu cự nhìn xuống mặt đất.
An Tuệ vừa tỉnh dậy đã vội vàng chạy lại hỏi:"Anh ấy không sao rồi chứ"
Du Thừa Ân nhíu mày nhìn An Tuệ nói:"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Trên sân thượng.
"Cô là vợ của anh ấy?" Du Thừa Ân lạnh tanh hỏi.
"Đúng vậy" Đó là câu trả lời của An Tuệ.
Sau khi nhận được sự sững sờ của Du Thừa Ân, An Tuệ bật cười:"Nhưng bây giờ đã không còn nữa"
An Tuệ tiến lên dựa người vào lan can đón nhận gió thu hơi se lạnh, những cơn gió thổi mái tóc dài đen nhánh của cô gái bay phấp phới xinh đẹp đến động lòng người.
Du Thừa Ân mím hàng môi mỏng, thì ra là bởi vì cô nên anh ấy mới ra nông nỗi này...
An Tuệ từ trong túi lấy ra một tấm ảnh có vẻ cũ kĩ, mà tấm ảnh đó cô đã chẳng còn xa lạ bởi chính cô là chủ nhân của nó.
Trên tấm hình bị vuốt ve đến sờn màu, góc cạnh cũng chẳng còn sắc bén, nhìn vào cũng biết anh ấy thật sự thật sự rất nhớ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.