Du Thừa Ân vụng về nhét hai chiếc vé vào trong túi áo.
Mà hành động này cũng vô tình bị anh nhìn thấy. Hàn Thiên Viễn cụp mắt không nói gì.
Cô chợt nhớ ra hỏi sao anh lại đến đây thì nghe anh nói chỉ là tình cờ đi ngang, thấy người gặp nạn thì giúp.
Du Thừa Ân liếc mắt nói:"Ai gặp nạn chứ" Rồi dứt khoát đuổi anh đi, bảo bản thân còn đang trong giờ làm việc.
Đêm nay là đêm hòa nhạc diễn ra, nếu không đi xem thì phí nên cô gọi điện cho Tô Lam hẹn cô ấy cùng đi xem.
Kết quả Tô Lam đã có hẹn với bạn trai, Du Thừa Ân nhìn hai tấm vé nằm gọn trong túi xách thở dài. Chắc lại đi xem một mình.
Cô quyết định không đi xe điện nữa bởi vì cảm thấy khá nguy hiểm. Không may va thêm vài cái ô tô nữa chắc cô sẽ dùng nửa phần đời còn lại của mình chỉ để đền tiền sửa xe. Hàng ngày cô sẽ bắt taxi đến chỗ làm rồi bắt taxi về. Hôm nay cũng như thường, cô đứng dưới công ty bắt xe trở về nhà.
Chiếc BMW bỗng dưng đỗ lại trước mặt cô, cửa xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của Hàn Thiên Viễn dần dần hiện ra, giọng anh truyền đến từ trong xe:"Lên xe đi, cùng tôi đi ăn"
Du Thừa Ân không có ý định lên xe, cô đứng tại chỗ hơi cúi người nói với người ngồi trong xe:"Tôi muốn về nhà"
Hàn Thiên Viễn đẩy cửa bước ra, anh chống tay lên trần xe nhìn cô nói:"Hôm nay tôi rảnh rỗi, cô đang nợ tôi, chi bằng mời tôi đi ăn trừ tiền"
Du Thừa Ân nhìn vào đồng hồ, còn tận 3 tiếng nữa mới đến giờ diễn ra hòa nhạc. Thân là con nợ thì đâu có quyền từ chối chứ. Cuối cùng cô đành thỏa hiệp đẩy cửa xe ngồi vào trong.
Hàn Thiên Viễn hài lòng ngồi vào theo, sau đó quay sang nhìn cô chằm chằm.
Bị nhìn chằm chằm khiến cô có chút khó chịu, sau đó liền hỏi:"Sao vậy?"
Anh bật cười chế giễu:"Cô đang mong chờ tôi thắt dây an toàn cho cô?"
Du Thừa Ân "à" một tiếng rồi loay hoay kéo dây an toàn ra nhưng có vẻ như nó bị kẹt rồi.
Hàn Thiên Viễn thở dài, anh ta nhoài người qua bên cô sau đó giọng nói mang theo một chút bất lực:"Kéo nhầm dây rồi".
Lời nói mang theo hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ cô khiến cô bỗng chốc ngượng ngùng đỏ mặt.
Anh cài lại cho cô sau đó ngồi yên vị chỗ cũ, nhìn cô cong khóe môi hỏi:"Sao mặt cô đỏ vậy?"
Du Thừa Ân ngoảnh đầu đi chỗ khác, ấp úng bịa ra một lý do:"Tôi vẫn chưa hết sốt"
Anh cười nhưng không vạch trần, khởi động xe cho xe lăn bánh đến một nhà hàng sang trọng kiểu Âu.
Du Thừa Ân bước xuống xe nhìn qua khung cảnh một lượt rồi quay người lại vẫn chưa hoàng hồn lại hỏi người đàn ông đang nhàn nhã đút tay vào túi quần:" Là chỗ này sao?"
Hàn Thiên Viễn nhướn mày, cong môi hỏi:"Sao? không được à?"
Du Thừa Ân lắc đầu nói:"Tôi vừa mới tốt nghiệp lấy đâu ra nhiều tiền đến như vậy, huống hồ tháng lương đầu tiên cũng chưa được nhận"
Hàn Thiên Viễn vẫn sải bước chân vào bên trong, đầu không ngoảnh lại nói:"Hôm nay tôi mời"
Trả nợ chỉ là cái cớ để lôi cô đi thôi.
Du Thừa Ân thoáng chốc sững sờ rồi vui vẻ bước vào theo.
Bên trong nhà hàng là một kiến trúc theo kiểu Âu rất sang trọng, cô còn thầm cảm thán đào một góc tường về cũng bán được trăm triệu ấy chứ.
Bọn họ đi vào phòng bao, nhân viên đưa hai chiếc menu cho hai người, Hàn Thiên Viễn không buồn cầm lên mà để cô tự chọn món.
Nhưng cô lại nói không biết món gì ngon nên để anh chọn.
Lúc ăn, Hàn Thiên Viễn để ý cô không hề đụng vào những món có tôm, anh hỏi:"Cô không ăn được tôm à?"
Du Thừa Ân ngẩng đầu, không ngờ lúc ăn mà anh vẫn chú ý đến cô như vậy, cô nuốt thức ăn xuống trả lời:"Đúng vậy, từ nhỏ khi tôi ăn tôm vào thì sẽ bị nổi mẫn đỏ"
Hàn Thiên Viễn gật đầu, sau đó như mọi khi anh ăn rất ít chỉ nhìn cô ăn lại còn gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô.
Du Thừa Ân hơi giật mình liền bị sặc, cô che miệng ho khụ khụ, Hàn Thiên Viễn đưa một cốc nước cho cô, Du Thừa Ân cầm lấy một hơi uống hết.
Xong, còn nghe anh chế giễu:"Ăn từ từ thôi"
Có ai tranh mất phần của cô đâu.
May mà anh không nói thế.
Ăn xong, Hàn Thiên Viễn hỏi cô có muốn đi đâu đó không. Cô thành thật bảo sẽ đi xem hòa nhạc.
Anh nhớ lại lúc sáng cậu trai kia đưa cho cô hai tờ giấy xanh xanh, nghĩ lại thì chắc là vé vào cổng liền hỏi:"Cô đi với ai"
Du Thừa Ân thở dài nói ra một câu nặng nề:"Chắc tôi đi một mình thôi"
"Cô có mấy vé?" thực chất anh đã biết cô có mấy vé nhưng vẫn lịch sự hỏi.
Du Thừa Ân ngữ điệu có hơi tăng lên:"Hai, anh hỏi làm gì vậy?"
Hàn Thiên Viễn nói không chớp mắt:"Lãng phí quá, để tôi đi cùng cô"
Cô đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống, một người đàn ông như ở thế giới thần tiên không vương vấn bụi phàm mà giờ lại ngỏ ý muốn cùng cô đi xem hòa nhạc, ở một nơi hỗn độn, ồn ào chen chúc như thế.
Trong giây phút không hiểu sao cô lại dám làm vậy, Du Thừa Ân đưa tay ra sờ trán anh nói:"Không phải chứ? Anh bị sốt ở đâu à?"
Hàn Thiên Viễn nghiêng đầu tránh bàn tay cô, cắn răng nói:"Người như tôi không được xem hòa nhạc sao?"
Du Thừa Ân không nói gì, chỉ bĩu môi, đúng rồi chẳng ai cấm được anh.
Mà như vậy cũng tốt, đỡ phải vứt đi một chiếc vé nếu không cô sẽ thấy tiếc đến chết mất.