Đổi Hồn Tráo Phận

Chương 49: Biết đâu còn kịp




Với cơn gió trong đêm, cùng làn nước lạnh vừa tạt vào người, khiến Vân Hạ không ngừng run lên bần bật vì rét.
Cô ngồi bó gối, cuộn bản thân trong vòng tay, dáng vẻ tuy tiều tụy nhưng vẫn hướng ánh mắt sắc bén, đong đầy phẫn nộ về phía người phụ nữ đối diện.
“Nếu tôi chết, nhất định cô cũng không thể sống sót.”
“Haha… Mày lầm rồi, tao đâu thiết tha gì cuộc đời này nữa mà quan trọng chuyện sống chết. Tao chỉ muốn thấy mày đau đớn, khổ sở trong nỗi đau mất con, những cảm giác mà tao từng trải qua, thì mày cũng phải trải trước khi cùng tao xuống Địa ngục.”
Giọng cười nham nhở đi đôi với lời lẽ tàn độc của cô ta, nghe mà lạnh cả sống lưng. Và khi nghe nhắc tới con, Vân Hạ càng lo sợ hơn tất cả. Cô sợ sợ đứa bé trong bụng mình gặp nguy hiểm, càng không muốn Nam Bách Thần còn chưa biết bản thân được làm ba đã phải đau đớn vì biến cố mất con.
“Con cái gì chứ?” Vân Hạ chợt nhếch môi cười lạnh.
“Cô tự hại chết con mình, nên bây giờ hoang tưởng, nghĩ ai cũng đang mang thai ư?”
“Mày lại diễn nữa, từ khi mày ngồi trong xe đã ôm khư khư cái bụng là tao thừa biết mày đang mang thai rồi. Huống chi còn bước ra từ bệnh viện phụ sản lớn nhất thành phố, thì có chối bà đây cũng không tin.”
Từ Giao Giao vẫn giữ nguyên trạng thái điềm tĩnh, ung dung ngồi đó uống rượu. Đợi tới khi cô ta ngà ngà say, mới tiếp tục xuất hiện giọng nói:
“Mày biết tại sao tao phải cùng mày đồng quy vu tận không? Là tại vì tao không cam tâm để mày sống trong hạnh phúc, viên mãn với người mày yêu đến trọn đời, trong khi tao cũng từng hết lòng vì tình yêu mới ra nông nổi này.
Cái thằng chó đó, nó bắt tao phá thai. Nó nói, chỉ cần tao nghe lời thì nó sẽ yêu thương tao như trước, chính thức đón tao về nhà. Vậy mà… Sau khi tao nghe lời hai mẹ con nó sắp đặt lại chỉ nhận được nỗi đau mất con và mãi mãi mất đi thiên chức làm mẹ.
Vì nó, mà tao bị gia đình xua đuổi, không cho nhận tổ quy tông. Cuối cùng, cũng chính nó là người bán đứng tao. Nhưng mà mày thông minh lắm, chỉ cần một màn tương kế tựu kế, liền khiến thằng khốn đó vào cảnh tù tội, còn con mụ già kia phải chật vật khắp nơi, nghe nói để chạy án cho con trai, bà ta còn không tiếc lấy thân báo đáp mấy gã Luật sư phẩm chất kém. Giờ cũng bị đuổi khỏi Nam gia rồi, thật đáng đời.”
“Ác giả ác báo đã bày ra ngay trước mắt, sao cô vẫn không chịu quay đầu, biết đâu trong tương lai sẽ khác? Từ Giao Giao, chỉ cần cô chấp nhận sửa sai, tôi hứa sẽ rút đơn khởi kiện để cô không phải ngồi tù, chịu không?”
“La Vân Hà, mày xem tai là con ngốc à? Vụ án của tao là vụ án hình sự, gây chết người, giờ mày có không kiện nữa thì tòa vẫn bắt tao thôi. Mày không thấy lệnh truy nã tràn lan khắp thành phố rồi sao?”
Từ Giao Giao nhoẻn miệng cười lạnh. Nói tới cùng, thì cô ta đã quyết định sống chết với cô rồi. Giờ chỉ còn biết cầu mong Nam Bách Thần sẽ tới cứu cô kịp lúc.
“Vân Hà ơi là Vân Hà, hôm nay ngày tàn của mày tới rồi. Lát nữa thôi, nơi này sẽ rực sáng ánh lửa, vùi chôn hai thân xác nhưng mất tới ba mạng người, haha…”
Giọng cười rùng rợn của ả ta vang lên thật hãi hùng, khiến Vân Hạ càng thêm lo sợ. Cô muốn vùng vẫy, nhưng thật bất lực trước những sợi dây thừng trên tay, chân.
Đang hoảng loạn, cô chợt nhìn thấy cạnh mình có mảnh thủy tinh khá vừa tay, nếu có thể nhặt được nó thì nhất định sẽ có cơ hội trốn thoát. Thay vì ngồi chờ được cứu, Vân Hạ quyết định tự cứu lấy mình.
…----------------…
Hơn hai giờ sáng, Nam Bách Thần nhận được điện thoại từ Cảnh sát, họ thông báo đã tìm được chiếc ô tô của Từ Giao Giao bỏ lại dưới chân đồi, nên anh liền lập tức lao tới đó.
Chiếc xe của anh cứ phi như bay trên đoạn đường vắng giữa đêm khuya. Thậm chí, anh còn tới địa điểm trước cảnh sát. Vậy mà, lúc anh phát hiện được căn nhà hoang đó, thì ngọn lửa đã bùng cháy tự lúc nào.
Khoảnh khắc đốm lửa rừng rực cháy trong đôi con ngươi khiến Nam Bách Thần điếng hồn, anh muốn gào thét tên người phụ nữ mình yêu, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn.
Chính thời khắc này, Từ Giao Giao lại từ trong màn đêm xuất hiện với chai rượu trên tay. Khi Nam Bách Thần nhận ra ả ta, anh không thể nào không lao tới mà gặng hỏi trong cơn cuồng nộ.
“Vợ tôi đâu? Cô làm gì vợ tôi rồi hả? Nói nhanh lên.”
Bấy giờ, ả ta vẫn nhìn anh bằng ánh mắt vô cảm, rồi chỉ tay về phía ngọn lửa cách đó không xa, mà bình thản trả lời:
“Cô ta ở trong đó, nếu thật lòng muốn tìm người thì nhanh chóng lao vào đó đi, biết đâu còn kịp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.