Đối Loạn Nghịch Luân

Chương 14:




Chỉ một cái chớp mắt thời thế cũng có thể thay đổi huống chi con người. Linh Nhi bước ra xưởng nhìn mọi thứ vừa quen thuộc vừa vô cùng xa lạ. Giờ đây trên dưới sẽ do tay nàng quản, gia nghiệp và thừa kế to lớn kia tất cả đều thuộc về một mình Cao Linh Nhi nàng thôi.
Gia nhân lén nhìn nàng có chút lo lắng rồi cũng cố gắng làm việc. Mọi sự xảy đến quá đột ngột. Cả người ngoài còn sốc khi thiếu gia là ngoại tộc nói chi đến nàng là kẻ trong cuộc.
Đến tận lúc này Linh Nhi còn chưa tin vào mọi chuyện. Nàng không thể tiếp nhận ngay mình không còn đại ca và mẫu thân. Phụ thân lại bất tỉnh không thể sẻ chia, giải thích với nàng mọi chuyện. Thân nàng nữ nhi nhu yếu, xưa nay vô ưu trong sự bảo bộc nên cái gì cũng không biết làm sao tiếp quản được mọi thứ phụ thân dành cho.
Nàng không tin được trong tộc có thể không nể chút tình gì khi đuổi đại ca đi chỉ vì y là con riêng của mẫu thân. Mạnh Kỳ luận chuyện gì làm cũng tốt, thậm chí hơn hẳn người khác. Nếu lúc này có Mạnh Kỳ chỉ nàng làm sao tiếp quản Cao gia thì hay quá.
Linh Nhi một mình trong thư phòng, áp lực đè nặng trên vai nàng khi nhìn đóng sổ sách chất đầy. Dù Mạnh Kỳ có phân ra rất rõ ràng các loại xuất nhập hàng nhưng nàng thật sự vẫn không biết cách. Khi quá sức chịu đựng nàng lại muốn bỏ cuộc. Người ta sau lưng còn chưa thôi nói nàng thất thân không biết xấu hổ, bên nàng giờ chẳng còn người thân hay ai đáng tin tưởng, hỏi làm sao nàng có thể gượng được chính mình lẫn cơ nghiệp này của phụ thân.
Nàng ngẩn nhìn chữ viết vốn luôn ngay ngắn vuông vức của Mạnh Kỳ trên trang giấy. Mắt nàng nhắm lại nhớ cũng trong thư phòng này y đã cùng nàng trầm luân từ sâu tận cùng đau khổ trong tâm cho đến tột hạng cảm xúc. Môi nàng mím lại, nàng thật cần có Mạnh Kỳ bên cạnh bảo vệ che chở.
Dù nàng hận y không nói ra sự thật kia, tự ý y khiến nàng lầm tưởng y là đại ca lại làm ra cái chuyện loạn luân như vậy khiến nàng đau khổ. Suy cho cùng cả hai vẫn đang là huynh muội ruột trên danh nghĩa tại thời điểm đó, Mạnh Kỳ làm như vậy không thể tha thứ. Nếu không phải là huynh muội thì việc y cưỡng bức ép nàng không còn lựa chọn nào cũng không thể nào cho qua. Nhưng nàng vẫn là cần có y để dựa vào.
Linh Nhi không hiểu sao mình có thể sống không chút suy nghĩ như vậy từng ấy năm qua. Rốt cuộc chính phụ thân và Mạnh Kỳ khiến nàng nhu nhược như vậy.
Đột nhiên cửa mở vào khiến Linh Nhi vội vã nhìn lên. Nàng hi vọng sẽ thấy bóng dáng cao cao mang đầy phong thái công tử của y nhưng chỉ có thất vọng. Mạnh Kỳ đã bị đuổi khỏi Cao gia, y thậm chí không nói gì với nàng khi rời bước khỏi phủ. Nàng không biết có thật y đã bỏ đi xa không cần nhớ đến mình hay không?
- Thúc nghe nói con ra đây từ sớm. Sao không gọi thúc đến chỉ dẫn lại ngồi trong phòng một mình thế này là sao?
Linh Nhi ngước nhìn Cao Lưu. Giờ đây tam thúc không thân không thuộc với nàng trước kia mới chính là “người thân” trong nhà nàng. Bản thân nàng cũng không biết là nên cười hay nên đau. Ánh mắt Cao Lưu nhìn gương mặt không cười vẫn toát ra dáng vẻ mỹ miều của nàng. Kỳ lạ thay từ cái ngày Cao Linh Nhi bị dâm tặc ám hại, nét khả ái không suy giảm lại còn càng ngày càng mặn mà gợi cảm trưởng thành hơn. Quả nhiên ra nét nữ nhân vẫn hơn là một tiểu oa nhi.
Linh Nhi xếp sổ sách đứng lên và trả lời lễ phép…
- Trong xưởng còn quản xưởng giúp con phân công mọi việc. Sổ sách của đại ca… àh không… Mạnh Kỳ để lại, con sẽ tự tìm hiểu thêm không cần làm phiền tới thúc.
Người thân bỗng nhiên trở thành người dưng không huyết thống tuy nhiên cũng còn hơn người nàng vốn xem không mấy thân thiết từ trước. Thấy Linh Nhi có chút cứng đầu không muốn mình nhúng tay tiếp quản vào việc trong Cao gia, Cao Lưu thoáng không vui.
Gã nặn ta nụ cười giả tạo, bước đến vuốt tóc làm nàng giật mình. Linh Nhi thoái lui tránh ngay tay gã. Cao Lưu không vì thế mà ngần ngại, hắn nói khác chi dỗ ngọt nàng.
- Giờ trong nhà còn có mình con. Thúc lo cho con thay phụ thân không phải tốt hơn một mình con gồng gánh hay sao?
- … bây giờ Cao gia cũng không phải suy kiệt! Nếu còn tự mình làm được con không muốn nhờ vả thành gánh nặng của ai cả.
Linh Nhi trả lời cứng rắn, ánh mắt cứng đầu hệt như phụ thân mình. Nếu là Mạnh Kỳ thì nàng không thèm nhúng tay vào chuyện này đâu, nhưng nàng không tin tưởng Cao Lưu. Như mèo nhà sảy chân vào giữa bầy sói dữ hoang dại, không trách nàng phải dùng bản năng tự bảo vệ chính mình và tất cả mọi thứ phụ thân gầy dựng.
Một khi nàng đã tiếp quản, nàng sẽ không để cơ nghiệp Cao gia rơi vào tay kẻ khác.
Cao Lưu tức trong lòng nhìn Linh Nhi đi. Xem ra đuổi được Mạnh Kỳ đi vẫn còn chưa thể êm ả có gia tài này. Hắn nhất định phải nghĩ cách khác khiến Linh Nhi ngốc nghếch dâng hết mọi thứ cho mình.
——— ———-
Nàng đi về một mình, áo choàng dài che kín gương mặt. Ai cũng thấy từ ngày hôn lễ không thành đến nay và thêm mọi chuyện trong nhà, nàng không hề nở một nụ cười tươi nào như ngày trước. Có lẽ vì thâm tâm tổn thương cùng những cú sốc quá lớn liên tiếp dồn dập thay đổi Linh Nhi hoàn toàn.
Đột nhiên khi gần đến thềm phủ, A Thuần xuất hiện trên phố khẽ trao nàng phong thư. Linh Nhi giật mình, nàng nhận lấy song chưa kịp hỏi gì thì tên hầu đã lặng lẽ bỏ đi. Nhìn đến thư trong tay, nàng không kịp nghĩ suy, nhanh chóng chạy vội vào phủ khiến gia nhân cũng tròn mắt nhìn.
Linh Nhi thở dồn khi khép lại cửa phòng, sau đó nàng cuống quýt mở thư ra xem quả nhiên là thư của Mạnh Kỳ.
Nàng không thể giấu là mình nhớ y, nàng có rất nhiều điều cần hỏi cần nói với y. Giờ y không còn là đại ca, cũng không thể dễ dàng gặp mặt, trong lòng nàng hồi hộp không biết nên phản ứng ra sao mới là hợp tình hợp lí khi đối mặt cùng y.
Song không như nàng sớm hi vọng, trong thư không phải Mạnh Kỳ báo địa điểm để gặp mặt nàng. Thậm chí y còn không hỏi về nàng hay chí ít là báo tin y đang ở chốn nào đó bình an. Linh Nhi cắn môi vì thất vọng. Không ngờ chẳng đáng cho nàng lo nhớ khi y bị đuổi khỏi nhà.
Mạnh Kỳ gửi cho nàng một danh sách đơn hàng trong vòng ba ngày tới cần giao gấp. Dù chỉ vài trang giấy ngắn nhưng y hướng dẫn nàng rất cụ thể và dễ hiểu. Xem ra dù có bị đuổi khỏi nhà thì Cao gia vẫn nằm trọn trong tay Mạnh Kỳ.
Trưởng tộc biết phải giao lại quyền hành cho Linh Nhi là đúng thừa kế tuy nhiên không thể không lo. Trước vì nàng là nữ nhi, sau là nàng không có chút kinh nghiệm nào cả. Cao Lưu định bụng sẽ cho các vị trưởng tộc nhìn thấy một mình Linh Nhi không xoay sở được thì trước sau cũng phải chuyển sang giao cho mình hết thảy mọi việc trên dưới thôi.
Thế nhưng không ngờ chuyến hàng giao đi đầu tiên do nàng quản hoàn toàn không có trục trặc gì khiến các trưởng tộc hài lòng, còn khen nàng.
Linh Nhi thở phào trong ngực, nàng rất vui không ngờ mình cũng có thể làm được. Tất cả điều nhờ vào chỉ dẫn Mạnh Kỳ gửi cho. Nàng đã biết cách kiểm hàng ra khỏi kho, giá tiền và lời thu lại. Các khoản tính toán, ghi chép nàng hiểu ra liền làm không hề sai sót.
Cao Lưu tức giận nghĩ nàng ăn may lần này, rồi cũng sẽ lộ ra yếu kém thôi. Chắc chắn Cao gia rồi sẽ thuộc về gã.
Linh Nhi hồi hộp bước qua bước lại ở cổng sau, vừa thấy bóng A Thuần đã mừng rỡ. Tên hầu cũng thở trối chết vì gắng đi nhanh sợ tiểu thư chờ thì chết với thiếu gia.
Nàng không ngại A Thuần còn đứng cạnh, lấy thư ra xem liền, lại là từng lời chỉ dẫn cặn kẽ của Mạnh Kỳ không hơn không kém một câu quan tâm như suốt một tháng qua từ ngày không còn y trong nhà họ Cao. Tay Linh Nhi khẽ run khi cầm trang giấy với nét chữ tàn nhẫn đối với nàng. Lòng nàng sinh ra một chút nóng giận không cưỡng lại. A Thuần hơi sợ khi bị tra hỏi…
- Đại ca rốt cuộc đang ở gần đây đúng không? Ngươi không báo là ta cần gặp huynh ấy sao? Ta muốn gặp huynh ấy!
- Cái này… nô tài thật cũng không dám cải lời thiếu gia. Người nói mọi sự phải để tiểu thư tự làm được như vậy thiếu gia mới an tâm.
Linh Nhi nghe xong mắt có chút ngấn lệ. Cũng là mình y đối xử với nàng tàn nhẫn như thế, nay bỏ mình nàng ở lại đã đành, thậm chí y chỉ quan tâm đến Cao gia ra sao trong tay nàng thôi chứ chẳng nghĩ đến cảm xúc của bản thân nàng. Muốn nàng tự lập là viết thư rồi không để mắt đến như vậy sao?
Linh Nhi thật căm hận y, loại người như vậy không đáng làm đại ca nói gì nam nhân của nàng.
Cuối dãy nhà, Mạnh Kỳ đứng vào góc khuất nhìn nàng đứng không nói gì với A Thuần nữa. Hôm nay nàng đã cam chịu, không đòi biết y ở đâu như mấy hôm trước. Môi Mạnh Kỳ cong nhẹ ra chút ý cười nhàn nhạt không mang sự vui vẻ. Linh Nhi của y cũng có thể vượt qua tất cả không cần đến y. Y tin không có y ở bên nàng vẫn sẽ trụ vững. Nhưng khi nàng đã không còn cần chính y tuất trực bên mình… trong tâm y lại rất khốn khổ. Giờ muốn tốt cho nàng hay tốt cho y thì vẫn có một kẻ chịu thiệt.
Cao Lưu vô tình trông thấy Linh Nhi đi từ cổng sau vào, một tay cầm thư, một tay tém nhẹ nước mắt. Gã ta sinh nghi, cảm thấy quái lạ nên lặng ra sau xem thử quả nhiên thấy bóng A Thuần vừa đi khỏi. Ai cũng biết thuộc hạ thân cận của Mạnh Kỳ là ai nên càng dễ đoán ra hết cớ sự.
Đúng như Cao Lưu nghi ngờ, Linh Nhi tự tiếp quản một cách rành việc như vậy thật kỳ lạ. Thật sự cũng do Mạnh Kỳ vẫn còn nhúng tay vào. Một khi Mạnh Kỳ vẫn còn lẩn quẩn trong Cao Gia này thì ngày đó gã vẫn chưa thể thâu tóm tất cả.
Quan trọng là làm sao để Linh Nhi không còn tin tưởng, nghe lời Mạnh Kỳ nữa. Gã nghĩ Linh Nhi đơn thuần vẫn tin y như hảo đại ca nên mới như vậy. Cao Lưu mỉm cười, giờ cả hai không còn là huynh muội ruột thì càng dễ giải quyết.

Linh Nhi buồn bã, nàng ngồi gối đầu lên chân phụ thân đang ngồi trên ghế mây ngoài thềm. Lòng nàng trĩu nặng nhiều suy tư, nàng muốn tâm sự với ai đó thật nhiều nhưng cuối cùng vẫn là phải tự gặm nhấm một mình. Linh Nhi lại nhíu mi, nàng nghĩ mình cứ thế này rồi cũng sớm chuốt tâm bệnh mà thôi.
Đột nhiên Cao Lưu lại đến không khiến nàng vội vã rời khỏi phụ thân. Linh Nhi vẫn ngồi cạnh chân Cao lão gia khi hỏi nhỏ giọng…
- Tam thúc đến thăm phụ thân con sao?
- Àh… cũng là một lí do ta đến. Ta hôm nay muốn cho con biết một chuyện có lẽ phụ thân con còn giấu cả con.
Nhìn gương mặt khó lường của gã, chính nàng cũng mang chút hoang mang không rõ còn là việc gì.
Lát sau khi đã đưa cha vào phòng tịnh dưỡng, nàng mới ra bàn đá cạnh hồ cùng Cao Lưu. Gã ta cười nhạt khi đưa cho nàng số sổ sách của Cao Đường – tức phụ thân của nàng. Có ra những thứ này gã đã rất tốn công, song nếu tách được Linh Nhi khỏi Mạnh Kỳ thì không uổng sức chút nào.
Linh Nhi bỡ ngỡ, nàng là lần đầu mới biết khế ước đất đai là gì nhưng nhận ra rõ ràng tất cả đều dành cho tên mình là người thừa kế.
Cao gia ngoài vườn dâu lớn cả ngàn mẫu ngoài xưởng, còn các chi nhánh phủ gia, trang viên đất đai vô cùng giàu có. Linh Nhi biết nhà mình đích thị là phú gia không hơn không kém, tuy nhiên phụ thân nàng đã để lại tất cả cho nàng từ tận ba năm trước. Nàng ngỡ ngàng cố xem lại tất cả nhưng vẫn là Cao Linh Nhi kế thừa.
Trước nay nàng chưa từng mảy may suy nghĩ về gia sản. Thân nàng là nhi nữ sớm muộn cũng chỉ theo phu quân xuất giá, gia tài này phải là của đại ca. Không ngờ phụ thân đã quyết không để lại gì cho Mạnh Kỳ từ lâu rồi. Mạnh Kỳ không phải con của phụ thân nhưng chuyện này nàng cũng phải kinh ngạc. Làm sao phụ thân có thể dạy dỗ ép y kế thừa cơ nghiệp, lại không dành bất cứ gì cho y. Nếu như phụ thân còn tỉnh táo lúc này, nhất định nàng cũng phải hỏi cho ra lí do tại sao?
Cao Lưu nhìn chuyển biến trên gương mặt khả ái của nàng, trong lòng cũng vui vẻ theo. Gã ta giả vờ ôn nhu khi nói…
- Tất cả là của con, con cứ việc giữ chúng để nhớ rõ phụ thân con để Cao gia lại cho mỗi con thôi Linh Nhi… và “kẻ đó” thật sự chẳng có gì tốt đẹp như con nghĩ. Hắn từ đầu đã có mưu kế giành lấy tài sản của con rồi!
Linh Nhi nghe thế liền nhíu mi ngẩn lên. Ngay lập tức nàng không do dự hỏi lại xác thực ẩn ý của Cao Lưu…
- Ý thúc là đại ca sao? – Chỉ cần nghĩ đến Mạnh Kỳ, cửa miệng của nàng vẫn không ngăn được thói quen gọi hai tiếng “đại ca”. Vốn nàng chỉ có một đại ca hữu danh vô thực như thế nên cả Cao Lưu còn cười phá lên.
- Haha… con còn gọi đại ca gì nữa hả? Hắn vốn biết chuyện con là người kề thừa tất cả từ lâu rồi. Ngay cả khi trưởng tộc vạch trần bộ mặt, đuổi mẹ con hắn đi thì hắn vẫn lợi dụng con để chi phối cái nhà này. Con còn trẻ người non dạ lắm Linh Nhi, nghe lời thúc đừng tin Mạnh Kỳ nữa. Hắn không còn là đại ca của con, hắn là người ngoài với mưu đồ lấy hết tất cả hại con thôi.
Cao Lưu với đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhưng nàng vẫn chỉ như người mất hồn. Dĩ nhiên không ai hiểu rõ hơn nàng chuyện Mạnh Kỳ không còn là người thân của nàng. Chính vì y càng thân hơn cả một người cùng huyết thống bên cạnh nên nàng mới không thể nào tin nổi lời của Cao Lưu nói xấu cho Mạnh Kỳ.
Cha dành hết cho nàng, nếu mọi chuyện vẫn còn bình yên như trước thì Linh Nhi không hiểu làm sao phụ thân có thể để cho Mạnh Kỳ không được hưởng gì cả. Nếu công khai người thừa kế chính là nàng thì càng khiến người ta nghi ngờ ra chuyện Mạnh Kỳ là con riêng của mẫu thân. Nàng thật muốn hỏi phụ thân ngay.
Còn đối với Mạnh Kỳ, dù y có mưu kế hay không, nàng chẳng cần bận tâm. Trong đầu nàng lúc này chỉ đơn giản nghĩ về việc y chưa rời đi. Có khi cả việc y còn lưu lại Vạn An này cũng không phải vì nàng. Nghĩ đến điều đó là có thể, tim nàng hơi nhói khó chịu. Nàng lần nữa nhìn lên tam thúc, môi cười nhưng tay lạnh nhạt trút nhẹ đi.
Linh Nhi bây giờ đã còn ngây thơ ngờ nghệch, chẳng biết chút mùi đời xảo trá như trước. Tất cả mọi chuyện xảy đến đã dạy nàng không còn nên tin ai nữa.
- Con cám ơn thúc đã cho con biết chuyện này. Thực hư con sẽ tự kiểm chứng! – Nàng nói như thế khiến gã giật mình.
- Chẵng lẽ thúc nói con không tin lại phải kiểm chứng nữa. Mạnh Kỳ chỉ lợi dụng con để cướp gia sản này.
Cao Lưu nói nhưng nàng không đáp lời. Linh Nhi đứng nhẹ lên, tầm mắt tam thúc vì thế phải ngẩn cao một đoạn. Cao Linh Nhi trước mặt sắc xảo hơn trước, ánh mắt hoàn toàn mất hết nét hồn nhiên vô ưu. Nàng đưa tay giữ nhẹ vạt váy lụa dài, chân uyển chuyển rời bước xoay đi khi đáp lời…
- Gia sản. Gia sản. Lẽ ra không có nó thì Cao gia này bình yên rồi!
Cao Lưu giật mình nghe giọng điệu của nàng bỗng nhiên có chút gì đó cay thâm như từng người trong Cao gia này. Sự trưởng thành của Linh Nhi lại khiến Cao Lưu không vui vẻ gì. Khi nàng có thể tự lập thì càng khó cho gã lấy hết tất cả của cải này.
Linh Nhi bước đi rất đỗi bình thường nhưng rồi chân chựng lại. Cả hành lang dài chỉ có mình nàng cùng cơn gió phất nhẹ qua từng lọn tóc, từng tà áo lụa. Giá như còn phụ thân, mẫu thân và đại ca bên nàng như trước, có lẽ nàng không phải tự mình chịu những điều này như mình đang rất mạnh mẽ.
Thật hư thế nào, giờ đây nàng chỉ còn biết tự tin vào linh cảm của chính mình… và chính Mạnh Kỳ cũng cần cho nàng một câu trả lời rõ ràng nhất.
- Hết hồi 14 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.