Dối Lừa Của Thương Yêu

Chương 5:




Biên dịch: 1309[05]
Đột nhiên cô cảm giác mặt mình ngưa ngứa, nhưng nhức, Cố Hi Vọng và “cô” trước mắt bắt đầu nhòe đi. Cô muốn vươn tay giữ lấy, nhưng dẫu cố cách mấy cũng không thể động đậy, chỉ có thể sốt ruột phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa.
Nào hay chẳng ai trông thấy cô.
Thoắt chốc, cô choàng tỉnh, mở mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Bấy giờ mới phát hiện hóa ra chỉ là mơ.
Mà xúc cảm khác thường trên mặt trong giấc mơ vừa rồi, thì ra là do bị một con mèo ấn móng lên má.
Thế nhưng... cô không nhớ nhà mình có nuôi mèo.
Ánh nắng sớm mai chênh chếch len qua khe hở nơi góc rèm cửa sổ, thắp sáng bừng khắp cả căn phòng. Con mèo xa lạ kia chợt buông tha cô, chuyển qua dúi đầu cọ vào mặt người đàn ông bên cạnh.
Lúc này cô mới ý thức được có một người đàn ông ngủ trên giường mình. Mà đó cũng chẳng phải ai khác, chính là Cố Hi Vọng vừa xuất hiện trong mộng ban nãy!
Cô cả kinh ngồi bật dậy, tấm chăn đắp trên thân trượt xuống. Người kia chầm chậm thức giấc, hàng mi dày khẽ run, tiếp đó mở mắt ra.
Cố Hi Vọng mỉm cười với cô, đoạn rướn tới ôm choàng qua cô, dụi đầu vào eo cô, cất giọng trầm khàn khi vừa tỉnh ngủ: “Sao dậy sớm thế?”
Cô nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen này, lập tức nhảy xuống giường, vội lùi đến sát vách tường, tránh xa Cố Hi Vọng, cảnh giác nhìn anh.
Cố Hi Vọng tỏ ra khó hiểu hết sức, định đứng dậy giữ cô lại, song đã bị cô quát ngăn cản: “Anh đừng qua đây ——” Cô nghe được giọng mình quá mức hoang mang, “Rốt cuộc anh là ai?”
Gương mặt vốn rất sáng sủa của Cố Hi Vọng đã đầy lo lắng. Anh vụng về bước tới ôm cô, không để ý sự phản kháng của cô, giữ cô thật chặt trong lòng, chầm chậm vỗ lưng cô trấn an: “Tai Nhỏ [*], anh là Hi Vọng đây. Em gặp ác mộng phải không? Đừng sợ, có anh đây rồi.”
[*] “Nhĩ” trong tên Chiêu Nhĩ đồng âm với “nhĩ” = tai.
Giọng Cố Hi Vọng như ẩn chứa ma lực, cô dần dần an tĩnh lại, do dự dựa vào bờ vai rắn chắc của anh.
Thế nhưng sau khi bình tĩnh, trong lúc vô tình lướt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô phát hiện căn phòng này hoàn toàn không phải phòng mình, cô hoàn toàn không biết đây là đâu! Thêm cả con mèo lười nhác nằm trên giường đang nhìn cô lom lom kia, cô cũng chẳng quen biết.
Vậy tại sao cô lại ở chỗ này?
Nghĩ đến đây, cô hoảng sợ đẩy Cố Hi Vọng, loạng choạng chạy khỏi phòng.
Tới phòng khách, vừa khéo gặp mẹ bước ra khỏi bếp, trên tay nâng khay đựng một tô cháo nóng nghi ngút khói. Bà gặp bộ dạng cô như vậy thì trách ngay: “Con bé này, sao lại chạy chân không thế chứ. Sắp làm mẹ rồi mà chẳng cẩn thận gì cả.”
“Sắp làm mẹ gì ạ?” Cô ngơ ngác đứng sững, vẫn chưa hết khiếp hãi.
“Ngủ một giấc xong thì quên sạch rồi à? Hôm qua Hi Vọng mới báo với mẹ là con mang thai mà.” Mẹ vừa nói vừa đặt khay lên bàn, trên mặt bà tràn đầy thương yêu.
Cố Hi Vọng sau lưng cũng đỡ lấy cô, giọng anh vô cùng sốt ruột và lo lắng vì chẳng rõ tình hình: “Tai Nhỏ, em sao rồi?”
Cô tránh khỏi anh, chạy đến bên mẹ, giữ chặt hai vai bà, gần như hét lên sợ hãi: “Mẹ, con đang nằm mơ phải không! Sao anh ta lại ở đây! Chẳng phải mẹ bảo là anh ta đã từ hôn, bỏ trốn cùng La Thanh mà! Mẹ! Rốt cuộc đây là đâu!”
Mẹ bị cô hỏi dồn thế cũng rất kinh ngạc: “Từ hôn cái gì, ngày mai là đám cưới hai đứa đấy.”
Cô nghĩ chắc mình lại điên mất rồi.
Trong tai cứ mãi lùng bùng, đầu đau muốn nứt. Cô lê từng bước ra sau, tránh xa họ. Đến khi đụng phải góc tường mới ngồi thụp xuống, run lẩy bẩy tự ôm chính mình. Mẹ và Hi Vọng âu lo đến gần cô, khuôn mặt họ bỗng chốc trở nên quá đỗi lạ lẫm. Nỗi kinh sợ trong lòng cứ cắn xé cô từng chút từng chút một.
Rốt cuộc, cô bắt đầu hoảng loạn gào thét, quơ quào hai tay vào không trung.
“AAAA —— ”
Cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Vuốt một bên má, bàn tay đã đầy nước mắt.
Bốn phía lặng ngắt tối đen. Cô run rẩy lần mở đèn đầu giường, nhìn khắp lượt quanh mình, nhận thấy bài trí quen thuộc mới dám thở phào một hơi.
Hóa ra, thật sự chỉ là ác mộng.
Chợt có tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng cha mẹ vô cùng lo lắng bên ngoài. Cô yếu ớt gạt chăn qua, bước chân trần ra mở cửa.
Khuôn mặt mẹ trùng hợp với trong cơn mộng ác, làm cô bất giác hơi co rúm. Mẹ thấy cô đổ mồ hôi đầm đìa thì quan tâm kéo tay cô ngồi xuống mép giường.
“Chiêu Nhĩ, con gặp ác mộng sao?”
Cô khẽ gật đầu.
“Vừa nãy con hét liên tục, đã mơ thấy gì mà sợ đến mức đó vậy?” Cha vươn tay lau mồ hôi trên trán cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt cha, chậm rãi mở miệng: “Con mơ thấy một con mèo, nó bò lên ấn móng vào mặt con gọi con dậy, sau lại quay qua cọ vào mặt một người đàn ông nằm cạnh con. Người đó... là Cố Hi Vọng.” Nói xong, cô bắt được phản ứng chợt thoáng qua mặt cha, ông hết sức lúng túng dời mắt đi.
Rồi cô lại kể với mẹ: “Căn nhà kia không phải nơi này hay nhà cũ của mình, nhưng mẹ cũng ở đấy. Mẹ vui vẻ bảo con ăn sáng, còn nói với con…”
Mẹ căng thẳng hỏi vội: “Mẹ đã, nói gì với con thế?”
“Mẹ dặn con phải cẩn thận em bé trong bụng, đừng đi chân trần kẻo nhiễm lạnh. Còn bảo, ngày mai con sẽ kết hôn với Hi Vọng.” Nhìn khuôn mặt mẹ bỗng nhiên trắng bệch, cô cười nhẹ.
“Mẹ, mẹ thấy giấc mộng này có hoang đường không? Làm sao mẹ con mình lại ở chung một nhà với Cố Hi Vọng chứ? Mà nhà mình cũng có bao giờ nuôi mèo Anh lông ngắn đâu?”
Mẹ chợt vùi mặt vào hai tay, khóc ngay trước mắt cô.
Cha thở dài, hỏi cô: “Chiêu Nhĩ, con đã nhớ ra gì rồi à?”
Cô lắc đầu, giọng rất nhẹ, ánh mắt phiêu dạt qua song cửa sổ, trôi xa vào vô định hư không.
“Chưa ạ, con chỉ nhớ ra Hi Vọng thôi.”
Rốt cuộc cô đã cảm nhận được, mình từng yêu người ấy biết bao nhiêu.
Cuối cùng, cha chẳng nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đỡ mẹ đã khóc không thành tiếng ra khỏi phòng.
Cô đứng bên giường, mặc váy ngủ trắng nhòa, cảm thấy mình ở thời khắc này thật giống một u hồn. Không nhiệt độ không thanh âm, không khát khao không ngóng chờ, không có quá khứ, cũng chẳng còn tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.