Đời Này Kiếp Này

Chương 18: Ngoại truyện 1




Đổng Thiếu Quân cười nói: “Xem nào, Thích tổng còn giả vờ hồ đồ nữa, còn Kỷ Nam Phương nào nữa? Chính là Kỷ tam công tử, chỉ cần cậu ta nói 1 câu thôi, tôi đảm bảo chú thuận buồm xuôi gió.”
Thích Phi Phàm có ý lắc đầu: “Khó đấy, khó như lên trời ấy, làm sao mà mượn được danh nghĩa của cậu ta bây giờ?” Đổng Thiếu Quân chừng như đã uống đến say mèm, đôi mắt lim dim hằn tơ máu, tay mân mê chặn gác đũa bằng ngọc, mồm thì nói: “Người anh em à, cái này là thuộc vào vận may thôi. Tôi nói chú nghe, con đường của Kỷ Nam Phương, người tầm thường không đi nổi đâu.” Thích Phi Phàm thấy lời anh ta nói có ý tứ, liền vội vàng chắp tay: “Anh Đổng, nếu như anh đã chịu giúp em qua được phen này, em dù thịt nát xương tan, máu chảy đầu rơi, cũng nguyện ghi nhớ ân đức của anh.”
Đổng Thiếu Quân phá lên cười, có ý thừa nước đục thả câu: “Thì cậu cứ đoán xem, tay Kỷ Nam Phương này thích nhất cái gì?”
Thích Phi Phàm buột miệng hỏi: “Tiền à?”
Đổng Thiếu Quân lắc đầu như trống bỏi: “Taynày mà thiếu tiền à?” Thích Phi Phàm lại đoán thêm vài thứ: “Đồ cổ? hay thư họa?” Đồng Thiếu Quân vẫn chỉ lắc đầu, thần bí nhìn chằm chặp vào Thích Phi Phàm, hỏi: “Chú không biết vì sao tay Kỷ tam công tử này lại hay xuất hiện ở chỗ chúng ta ư?”
Thích Phi Phàm rối bời, Đổng Thiếu Quân cười khà khà thấp giọng nói: “Bởi vì cậu ta có thứ xem như bảo bối để ở đây——cậu ta ở nông trang Cảnh Miên có 1 căn biệt thự, này nhé, chỗ đó mới là nơi đứng đầu thành phố này. Nữ chủ nhân của căn biệt thự đó, chậc chậc, đẹp đến nỗi phong cảnh cả khu Cảnh Miên cũng không bì được.”
Thích Phi Phàm không cho là như vậy: “Kỷ Nam Phương ở đâu mà chẳng bao vài cô chứ? Nếu đám phụ nữ đó mà thuyết phục được cậu ta, thế thì còn gì bằng nữa.”
Đổng Thiếu Quân phất tay: “Không giống nhau đâu, người này thì khác, Kỷ Nam Phương không biết đã tốn bao nhiêu lòng dạ mới dành được—-Ôi, chú không biết đâu, hồi mới bắt đầu thì cứng đầu như ngựa hoang ấy, đập đồ đốt nhà rạch cổ tay cắn thủy tinh, có lần suýt nữa là không cứu nổi, nghe nói còn uống cả bình thuốc tẩy cơ mà, sau cùng lúc bác sĩ rửa ruột cũng không dám ho he gì, chú cũng biết tính khí của Kỷ Nam Phương rồi đấy, ai dám chọc vào chứ. Mà cô nàng đó…” Anh ta lắc đầu: “Nếu không phải người xung quanh thấy nóng ruột, phát hiện kịp thời, không chừng đã thật sự trở thành hồng nhan bạc mệnh rồi. Mà Kỷ Nam Phương cũng nhịn nhiều, mặc kệ cô nàng làm loạn, đập hết đồ đạc lại mua đồ mới cho cô ta đập, có là vàng là bạc gì, bất luận là cái gì, cô nàng muốn cái gì thì đưa cái đó, đưa cái gì cô nàng đập cái đó. Đến sau này có lẽ cô ta cũng nghĩ thông suốt rồi, một thời gian cũng lắng xuống.”
Thích Phi Phàm nghe mà đờ đẫn, hỏi: “Thế là thế nào?”
Giọng Đổng Thiếu Quân càng trầm thấp: “Cô ấy vốn công tác ở một công ty thương mại nước ngoài, giám đốc bên đó vì vấn đề hạn ngạch xuất nhập khẩu mà phải nhờ cậy đến Kỷ Nam Phương. Khó khăn lắm mới mời được Kỷ tam công tử ăn cơm, hôm đó tiếp khách cũng có mặt cô nàng, vốn dĩ ngồi ở vị trí cuối cùng, ai ngờ lại lọt được vào mắt xanh của Kỷ Nam Phương. Mà người phụ nữ này cái gì cũng không chịu, hoàn toàn không thèm nhìn đến Kỷ Nam Phương, chú nói xem nếu đổi sang người phụ nữ khác, ai mà chẳng đổ gục trước nhà trước xe trước tiền của Kỷ tam công tử chứ, cô ta lại hoàn toàn không coi ra gì, đến sau cùng không còn cách nào, mới bảo thôi việc, định bỏ mặc đấy mà đi. Về sau không ngờ tay giám đốc bên đó lại cho ra một kế hạ sách, cô nàng bị chính ông chủ của mình bán đứng, liệu có thể không ầm ĩ không?” anh ta khẽ giọng, đơn giản nói vài câu bên tai Thích Phi Phàm, một tay bụm miệng khì khì cười. Thích Phi Phàm lại không cười đáp lại, chỉ nói: “Vậy thì thâm độc quá, cũng không sợ to chuyện sao?”
Đổng Thiếu Quân ngọng nghịu nói: “Chuyện gì có thể làm to nào? Gạo đã thành cơm rồi, cô ta có muốn gây chuyện cũng chỉ gây được với Kỷ Nam Phương thôi, mà cũng lạ, chẳng cần biết cô ta thế nào, Kỷ Nam Phương cũng chín bỏ làm mười theo.” anh ta lắc đầu chặc lưỡi: “Thế nên chỉ cần cô nàng mở miệng thôi, Kỷ Nam Phương làm gì có chuyện không theo. Cũng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cậu nói xem, tay Kỷ Nam Phương đó thật sự muốn cái gì có cái đấy, chỉ thiếu điều còn hái cả sao trên trời xuống dụ người đẹp cười ấy, năm ngoái chỉ vì một chậu hoa, chú không chứng kiến chứ, chậc chậc, giày vò con nhà người ta đến nỗi người ngựa chổng vó lên trời, suýt nữa thì gọi cả mấy giáo sư trường nông nghiệp đến.” Nói đến đây đột nhiên anh ta vỗ vai Thích Phi Phàm: “À đúng rồi, cô nàng cũng tốt nghiệp đại học Nam Kinh mà ra, vừa hay chú có thể nhờ vả bạn học cũ nhé.”
Thích Phi Phàm nghe đến câu ấy, không hiểu vì sao tim lại giật thót 1 cái, chỉ nghe Đổng Thiếu Quân đắc ý bảo: “Cô Kiều tiểu thư này năm đó lúc còn làm ở công ty thương mại, có nợ anh cả nhà tôi một món nợ ân tình, thế nên đối với tôi cũng có vài phần khiêm nhường. Chú em này, cái này coi như số chú đỏ, anh đây phải gác thể diện sang một bên, giới thiệu cô ấy cho chú, còn những việc khác, phải xem số chú thế nào vậy.”
Thích Phi Phàm mừng vui khôn siết, chỉ biết nâng ly cụng cốc nói lời cảm ơn. Cậu và Đổng Hiểu Quân quan hệ làm ăn đã bao nhiêu năm, mà Đổng Hiểu Quân cũng không gạt cậu, qua mấy ngày, anh ta đã gọi điện đến: “Khó lắm cô ấy mới đồng ý đấy, tôi hẹn cô ấy chiều 4 giờ ở quán trà Địch Trần Hiên rồi đấy, thử vận may của mình đi nhé.”
Thích Phi Phàm 3 giờ rưỡi đã đến Địch Trần Hiên, bao năm lăn lộn ở thương trường, chuyện gì cũng từng gặp qua rồi, nhưng mấy câu truyện phiếm của Đổng Thiếu Quân, dường như khiến cậu trở nên tò mò. Đổng Thiếu Quân đến muộn hơn, nhưng cũng chỉ đến trước giờ hẹn tầm 15 phút, anh ta nhìn đồng hồ, có chút tự giễu: “Xem như cũng nể mặt Kỷ Nam Phương, nghe nói Kỷ tam công tử mỗi lần về đây, đầu tiên ở sân bay phải gọi điện báo trước cho cô ấy, bằng không thì không qua nổi cửa đâu.”
Thích Phi Phàm không kìm được bật cười, nói: “Cái này chỉ sợ là giả, anh chỉ giỏi nói móc người ta thôi.”
“Là thật đấy, chú chưa thấy bộ dạng Kỷ Nam Phương thôi, có lần tôi và cậu ta uống say, cậu đoán xem tay này nói gì, cậu ta bảo tôi cô vợ bên này không giống người khác gì cả, đến tiền của cậu ta mà cũng không thèm bận tâm. Chú nghe câu ấy, truyền ra ngoài ai dám tin chứ.”
“Vợ Kỷ Nam Phương không phải là con gái nhà nào đó sao?”
“Đúng thế, tên là Thủ Thủ, so với Kỷ Nam Phương là môn đăng hộ đối, người cũng xinh đẹp, nhưng mà Kỷ Nam Phương để cô ta ở Bắc Kinh mà chẳng đoái hoài gì, đến thể diện của bố vợ cũng không nể nang gì. Nghe nói vì có lần vị đại tiểu thư ấy không kìm được giận dữ, đáp máy bay qua tìm Kiều tiểu thư này nói chuyện phải quấy, kết quả làm Kỷ tam nổi xung lên, từ đấy về sau 2 vợ chồng trở mặt, nếu không phải bố mẹ đôi bên gây áp lực, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.”
4 giờ đúng, phục vụ mở cửa.
Thích Phi Phàm kinh ngạc đến mức đứng bật dậy như lò xo, mà trên thực tế, cậu cũng đã đứng dậy rồi.
Người phụ nữ ấy hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cậu ta, cô ấy chỉ mặc áo màu đen, mà đã càng lộ ra vẻ gầy guộc, khuôn mặt trắng trẻo, đến phấn son cũng không đánh, nhưng vẫn toát ra nét xinh đẹp, xinh đẹp đến thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người.
Tinh thần cậu hốt hoảng.
Đổng Thiếu Quân đã đánh tiếng chào hỏi: “Kiểu tiểu thư” rồi vô cùng nhiệt tình giới thiệu: “Vị này là giám đốc Thích Phi Phàm.”
Thích Phi Phàm trong lòng chỉ nghĩ, sao lại là cô ấy?
(*chú: các cậu ạ, đừng hỏi gì cả, tớ cũng không biết gì đâu, suy đoán gì thì cứ suy đoán thôi. Truyện dừng ở phần “2 chiếc áo lồng vào nhau” rồi. Nhưng ngoại truyện này chỉ là… một câu chuyện đơn lẻ khác chăng? Tớ cũng sửa lại thứ tự tên ngoại truyện cho đúng với thứ tự thời gian tác giả viết rồi XD)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.