Đời Này Kiếp Này

Chương 4:




Thủ Thủ không nhịn được phì cười phụ họa với đàn chị, chính xác là như thế, bất luận là trang trí nội thất, hay bộ bàn ghế phong cách đời Minh, văn phòng này khiến người ta có cảm giác cổ điển thuần chất, Thủ Thủ nhất thời tò mò, nghĩ một lát nữa Dịch Trường Ninh không phải sẽ mặc nguyên 1 bộ quần áo trắng muốt đời Đường mà bước vào chứ, giơ tay nhấc chân đều nho nhã khí phái, nghĩ đến bộ dạng anh ấy trắng hơn tuyết, không kìm được lại thèm nhỏ dãi.
Đàn anh phụ trách quay phim chê trên bàn làm việc có ống cắm bút Thanh Hoa chắn mất ống kính máy quay: “Lúc lia máy cận cảnh, vướng cái này quá, hay để sang bên cạnh đi.” Thủ Thủ quan sát 1 chút, lại cầm lên tỉ mỉ ngắm nghía phần chân ống cắm bút, cười nói: “Ôi, cái này nói không chừng là đồ từ Lăng Ung Chính thật sự này, cả căn phòng nhiều đồ như thế, tính ra cái này là đáng giá nhất, lát nữa phải chụp nó mới được.”
Giọng nói mơ hồ, đột nhiên cảm giác mọi người đều lắng xuống, quay đầu ra nhìn, mà Dịch Trường Ninh đã bước vào đến cửa. Hóa ra hôm nay anh mặc bộ vest màu đen, quần áo lễ nghĩ phép tắc cứng nhắc dành cho thương nhân, mặc trên người anh, lại trang trọng phá cách, quay ngoắt 180 độ với người hôm diễn thuyết ở trường, anh đứng bên cửa hơi chút trầm ngâm, mà Thủ Thủ lại nghĩ đến 1 cụm từ “khí phách cao lớn”.
Cô có chút hối hận mình quá lanh chanh rồi, cắn cắn đầu lưỡi, ngoan ngoan núp sau lưng đàn anh. Khương Khiết Đan vội vàng tiến lên đánh tiếng chào hỏi, giới thiệu với anh các thành viên trong nhóm phỏng vấn, lúc giới thiệu đến Thủ Thủ, đơn giản nói 1 câu: “Đây là trợ lý quay phim Diệp Thận Thủ.” Dịch Trường Ninh theo lệ bắt tay cô, đáy mắt hơi lóe lên ánh hào quang, phảng phất như hàm súc một nét cười: “Diệp tiểu thư có con mắt thật tinh tường.”
“Đâu có, đâu có” cô nghĩ một đằng nói một nẻo, chột dạ cười cười, thực ra là bởi đầu ngón tay anh hơi lạnh, nắm lấy tay cô, lại có một khả năng kỳ dị, dường như đôi chút mát lạnh ấy, xuôi theo đầu ngón tay, trườn thẳng vào trái tim. Trong đầu cô ầm ĩ hỗn loạn, còn chưa rõ bản thân đang nghĩ cái gì, anh đã buông tay cô ra rồi.
Trước khi mở máy, Khương Khiết Đan đầu tiên tán gẫu một chút với Dịch Trường Ninh, , chủ yếu cũng để chuẩn bị chính thức bắt đầu, để đôi bên cố nhập vai nhanh hơn, nói chuyện như thế mới biết thì ra Dịch Trường Ninh và Khương Khiết Đan còn là bạn hồi tiểu học, nhưng Dịch Trường Ninh chưa tốt nghiệp đã theo bố mẹ di dân, Khương Khiết Đan liền trêu đùa: “Vậy thì anh là đàn anh của em rồi.”
Phỏng vấn rất thuận lợi, bọn họ mặc dù chỉ là sinh viên, nhưng toàn bộ xuất thân đào tạo chính quy, gặp qua nhiều sự kiện lớn rồi, tố chất chuyên nghiệp không yếu hơn bất kỳ đài truyền hình nào. Mà Dịch Trường Ninh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đối với phương tiện truyền thông kinh nghiệm cũng rất phong phú, chủ khách đôi bên đều ‘xe nhẹ chạy đường quen’, hỏi đáp kết thúc hết sức vui vẻ.
Trời đã nhá nhem tối, Dịch Trường Ninh vô cùng thoải mái nói: “Mọi người đều là đàn em của Khương Khiết Đan, vậy cũng là đàn em của tôi, hôm nay mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người ăn bữa cơm được không?”
Khương Khiết Đan đương nhiên khước từ, mà Dịch Trường Ninh kiên trì, Khương Khiết Đan đành cung kính khom mình, có chút hóm hỉnh nói: “Đã là đại sư huynh mời chúng em bữa ăn ngon, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”
Mọi người đều là thanh niên, tức khắc đều bật cười ha ha, không khí trở nên cởi mở hơn rất nhiều.
Năm đó món lẩu cá đang ở đỉnh cao hừng hực khí thế, thế là Dịch Trường Ninh mời mọi người ăn cơm Tứ Xuyên.
Nhà hàng vừa mới khai trương, chung quanh rất đẹp, cá làm vừa tươi lại cay, đối với người mê ăn cay như Thủ Thủ mà nói, gần như muốn reo hò rồi, ăn cứ gọi là vui mừng hớn hở.
Khương Khiết Đan mạnh vì gạo bạo vì tiền, chu đáo mọi mặt, không khí bàn tiệc điều động đến vô cùng sôi nổi, chị ấy thay mặt tổ phỏng vấn kính Dịch Trường Ninh một chén, lại không gọi là “giám đốc Dịch”, cũng không gọi là “Dịch tiên sinh”, mà là bắt chước câu chuyện vừa nãy ở văn phòng, xưng hô với Dịch Trường Ninh thành “đại sư huynh”, tức khắc kéo liền không ít khoảng cách. Dịch Trường Ninh suy cho cùng vẫn còn trẻ, cũng không tự cao tự đại là mấy, phút chốc đã hòa mình vào tập thể, nâng chén rượu cười nói hỉ hả không luận đến tuổi tác, thành ra Thủ Thủ lẽ đương nhiên cũng là đàn em của anh.
“Em gái nhỏ không biết uống rượu, vậy mời Đại sư huynh một chén là được.” Khương Khiết Đan quan tâm săn sóc nói, bởi lẽ theo quy định trên bàn tiệc, mỗi người kính đủ một vòng mới được buông cốc.
Thủ Thủ đương nhiên ngoan ngoan nghe lời, nâng cốc rượu, cười híp mắt gọi lớn: “Đại sư huynh!”
Trần nhà phòng ăn, cái gọi là chùm đèn um tùm “ngập sao trời”, tia sáng rực rỡ, rọi trên khuôn mặt mộc thanh khiết của cô, sáng sủa mịn màng, đôi mắt lấp lánh tươi cười dưới ánh đèn, thấp thoáng dường như ánh sao vừa lóe. Trái tim Dịch Trường Ninh hơi loạn một nhịp, chỉ cảm giác người con gái này có đôi mắt thật đẹp, mỉm cười nói: “Đừng khách sáo.” Rồi nâng cốc rượu một hơi uống cạn.
Rượu hoa quả, ngọt thơm nồng đậm, tuôn xuống họng đã hơi ngà ngà, khiến người ta chếnh choáng.
Buông cốc xuống, Dịch Trường Ninh mới tựa như vô tình nói: “Tiểu sư muội tuổi còn trẻ, nhưng ánh mắt thật lợi hại.”
Thủ Thủ chỉ gửi lại phía anh một nụ cười mẫu mực.
“Nhưng mà ống đựng bút Thanh Hoa ấy, cũng chưa phải là đồ quý nhất trong văn phòng anh đâu.” Ánh mắt anh dưới ánh đèn đen láy đến thâm sâu khó lường: “Tiểu sư muội có lẽ chưa để ý rồi, bức tranh Ngư Thú của Ngô Trọng Khuê treo trên trường, giá trị so với ống đựng bút cao hơn nhiều.”
Thủ Thủ trong chốc lát chưa kịp nghĩ ngợi gì, buột miệng nói: “Nếu như bức họa Ngô Trấn ấy là thật, đương nhiên đắt hơn ống đựng bút rồi.”
Lời vừa nói ra, biết ngay mình lại láu táu nữa rồi, cô có chút hối hận cắn đầu lưỡi. Nhưng Dịch Trường Ninh chỉ ngẩn ra một chốc một lát, đã rất thoải mái bật cười: “Bức tranh này mặc dù là tìm hiểu qua tay một người bạn, nhưng cũng mời vài người quen đến xem qua, đều cảm thấy đúng là bút tích thật. Tiểu sư muội dù cho tuổi còn trẻ, nhưng hiểu biết hơn người, chỉ nhìn bằng mắt, đã nhận định đấy là đồ giả sao?
Nói lời đến là khách khí, nhưng ý cười nhạo trong đó cô nghe rất rõ, rõ ràng là ý ẩn dụ, trêu chọc cô chỉ là một đứa nhóc con hiểu cái gì về thư họa cổ? Cô có chút tức tối, lòng tự tôn bị tổn thương, trên mặt lại cười hì hì: “Đại sư huynh, hay chúng ta đánh cược nhé, nếu như đúng là bản mẫu, vậy đại sư huynh lại mời bọn em ăn bữa cơm. Còn nếu như bức tranh Ngư Thú này là bút tích thật, vậy em sẽ mời đại sư huynh ăn cơm.”
Cô dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ, Dịch Trường Ninh cũng không nghĩ ngợi đã gật đầu: “Được!”
Cô chìa tay ra lúc lắc: “Đập tay cùng thề nhé!”
Tay cô rất trắng, người xưa nói da trắng nõn trắng nà, thì ra đúng thật, lòng bàn tay ấm áp nhẵn mịn, nhẹ nhàng vỗ lên, anh còn không dám mạnh tay. Cô lại vỗ rất mạnh, 3 tiếng vỗ tay trong trẻo, rồi đáy mắt hơi ẩn nét cười, phảng phất như tiểu hồ ly thủ đoạn gian trá đáng bị trừng phạt.
Anh lúc đầu cảm thấy tràn trề chắc ăn, bắt gặp ánh mắt cô sáng long lanh, lại chợt có cảm giác hay là mình đã sập bẫy.
Vốn chỉ là chuyện nửa đùa nửa vui, qua vài ngày, anh vô cùng nghiêm túc đưa bức tranh gửi qua cho một nhà nghiên cứu và giám định thư họa Ngô Trấn, có lẽ cảm thấy con nhóc này quá ngông cuồng rồi, lại có lẽ chỉ là đùa vui mà thôi, khiến cô phải mời mình một bữa, cũng là một chuyện khá thú vị, kết quả hóa ra lại có chút sững sờ.
Đứa nhóc con ấy vậy mà lại đúng, bức tranh anh bỏ ra cả một số tiền lớn để mua lại, hóa ra thật sự là bản mẫu.
“Đúng là đồ tốt, mặc dù không phải bút tích thật sự….” người giám định lấy kính núp, lật đi lật lại xem đến vài tiếng đồng hồ, sau cùng kết luận, tấm tắc đến từng tấc nhỏ: “Có lẽ là bản mẫu từ đời nhà Thanh, anh xem dấu in này, ấn xuống lưu lại vết đỏ, làm đẹp đến tinh tế, lại còn đề khoản này….thật sự có thể làm giả….” Từ đầu đến cuối quyến luyến không rời: “Nếu không phải tôi đã nghiên cứu Ngô Trọng Khuê 30 năm rồi, chỉ sợ cũng bị hù dọa mất.”
Anh buột miệng muốn hỏi, có khi nào một nhóc con còn đang học đại học, lại vừa nhìn đã phát hiện ra đây là đồ giả không, sau cùng suy nghĩ lại vuốt xuôi xuống câu này.
Đỡ phải hộc máu.
Trước khi gọi cho Thủ Thủ, anh còn lưỡng lự chốc lát, nên nói khẩu khí kiểu gì đây, tìm từ gì đế nói đây, để không bị mất thể diện đây. Ai mà biết vừa mới bắt máy, cô đã hò reo: “Đại sư huynh, anh thật sự mời em ăn cơm à? Thế thì em ăn cá! Lẩu cá nấu!”
Dịch Trường Ninh bật cười khanh khách một hồi, bản thân lăn lộn ở thương trường đã lâu rồi, lòng người đều nghĩ đến quá sâu lắng quá phức tạp, thế mà cô vốn chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cho là đánh cược đơn giản thôi ư.
“Nhưng các anh chị đều không có ở đây, họ đi Tây An làm tiết mục rồi.” cô tiếc thương vô hạn nói: “Phải mấy ngày nữa mới về cơ.”
“Không sao, anh mời em trước, đợi bọn họ về rồi lại đi ăn bữa nữa.”
“Được chứ.” Cô mừng rỡ: “Thế là em hời rồi, được ăn 2 bữa.”
Nghe thôi đã thèm rồi, kì thực tướng ăn của cô rất gọn gàng, ăn đến là ngon miệng, nhưng không quá mải mê, rất nhiều điểm nhỏ nhặt đều có thể nhìn ra là con nhà có gia giáo. Em gái này xuất thân nhất định không tệ, anh mỉm cười ngắm nhìn cô ăn cá, như một chú mèo nhỏ khéo léo.
Cô bị anh nhìn đến là ngượng ngùng, uống một hớp nước quả: “Cá bị em ăn sạch rồi.”
Anh nói: “Không sao, anh thích ăn thịt bò hơn.”
Món nổi tiếng của tiệm trừ cá ra, còn có thịt bò Giang Thạch, cô lại không đụng đũa.
Cô nói: “Có lần anh Tư nhà em dẫn em đi ăn cơm ở nhà hàng tư, cũng như thế này này, nhưng là ăn lẩu khô, chiên nóng hôi hổi, thịt có hơi trắng, sắt lát mỏng…..” Nói đến đây, lại tựa như nghĩ đến điều gì đó, tiếng tắt lịm, chỉ bảo: “Dù sao về sau em cũng không ăn món đó nữa.”
Anh nhịn không được hỏi: “Thịt gì thế?”
Cô hơi chút chán nản: “Em không muốn nói đâu.”
Cô thế này càng giống một con mèo nhỏ hơn, trong lòng anh có chút râm ran hoặc có lẽ chỉ là muốn biết rốt cuộc đấy là thịt gì, cô hơi áy náy: “Ngày hôm sau em mới biết, tức đến nỗi cả nửa tháng trời không thèm để ý đến anh Tư, lúc nào cũng có bóng ma tâm lý đè nặng. Quá tàn nhẫn rồi, sau này em chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy rất khó chịu, thế nên không muốn nói đâu.”
Anh nghĩ một lúc, hỏi: “Là thịt mèo phải không?
Cô bụm mồm kinh ngạc: “Ối sao anh biết?”
Đôi mắt thấp thoáng nét sợ hãi, bảo sao lòng người rung động.
Ngày hôm đó họ nói rất nhiều chuyện, từ đủ thể loại quán ăn trong ngõ hẻm, nói đến cả đồ sứ, anh mới phát hiện ra cô rất hiểu về gốm sứ Thanh Hoa, nhóc con nhỏ tuổi này, có thể có mặt kiến thức này, khiến anh cảm thấy thật hiếm hoi.
“Ông ngoại em bắt đầu sưu tầm đồ Thanh Hoa từ rất lâu rồi, mấy anh họ em không ham thích cái này, chỉ có em thích hỏi này hỏi nọ, ông ngoại rất quý, thế nên thường giảng giải cho em rất nhiều điều.”
Thì ra là như thế, nhưng anh nghĩ đến bức tranh Ngô Trấn ấy, vẫn còn bái phục đến sát đất: “Bức tranh ấy, chuyên gia nói người bình thường căn bản không thể nhận ra, kinh nghiệm phải trên 30 năm mới có thể phân biệt được. Tiểu sư muội, em thật sự nhạy bén đấy.”
Cô đỏ nựng cả mặt: “Kì thực em đối với thư họa hoàn toàn mít đặc, nếu như đổi thành bức khác, em chắc không biết nó là thật hay giả đâu.”
Anh vô cùng kinh ngạc nhìn cô
Cô lại cực kỳ thành thật khai với anh: “Em sở dĩ biết bức tranh ấy là bản mẫu, là bởi vì bức Ngư Thú bút tích thật, đang treo ở thư phòng nhà ông ngoại em, treo cũng được gần 20 năm nay rồi.”
Anh sững sờ, cuối cùng lại phá lên cười, cười đến nỗi cô cũng buồn cười theo, cô cười lên rất đẹp, hàm răng trắng bóng đều đằn, hai gò má còn thấm hồng hơi nước nồi lẩu phả lên, phảng phất như một bông hoa súng.
Anh đã rất nhiều năm chưa cười như thế rồi, chỉ cảm giác niềm vui tràn trề dễ chịu.
Lễ tình nhân sau này , anh tặng cô một con dấu, chu viên tế văn, đùa rằng nên khắc 4 chữ tiểu triện: “hỏa nhãn kim tinh”, rõ ràng mắng cô là đồ con khỉ đây mà, thế nên cô cố ý kéo dài giọng: “Đại sư huynh ơi——Tôn Ngộ Không ơi——anh mới là khỉ ấy!”
Anh nói: “Anh là đại sư huynh, thì em là khỉ nhỏ rồi.” Anh trìu mến véo má cô: “Em chính là khỉ nhỏ của anh.”
Lúc bấy giờ 2 người thật sự rất thân thiết, thân đến keo sơn gắn bó, cho dù không có cơ hội gặp mặt, thì cũng là gọi điện hoặc nói chuyện qua MSN. Cô vừa tan học đã mở máy tính, có lúc anh không trên mạng, cô thực sự buồn tẻ, gõ từng chữ: “Ngộ Không ơi….Ngộ Không….”
Nếu không thì sẽ là: “Đại sư huynh ơi….đại sư huynh ơi…..”
Một lúc sau anh họp xong, hoặc vừa xuống khỏi máy bay, lên mạng nếu thấy, lập tức sẽ trả lời: “Đồ ngốc, Bát Giới, anh lên rồi đây.”
Sau này anh giúp cô đăng nhập trên BBS dành cho nhân viên công ty anh, dùng nickname cũng là “bát giới”.
Vốn dĩ mạng ngoài không vào được BBS của công ty, anh cài riêng một phần mềm trên máy mình, thiết đặt thành máy đại lý dịch vụ, sau đó cô đã có thể đăng nhập từ xa rồi. Cô nhìn thấy nickname thiếu chút ói ra máu, sống chết không theo: “Em không dùng cái này đâu đấy.”
Anh không khỏi vui sướng trên nỗi đau của cô, ôm lấy cánh tay: “Chỉ có ID này thôi, mật mã là sinh nhật anh, em thích dùng thì dùng, không dùng thì thôi vậy.”
Cô không nhớ sinh nhật anh, anh vì thế mà mang thù ư, cố ý đặt mật mã là sinh nhật mình, người đàn ông này hẹp hòi quá. Cô thực sự cũng muốn đăng nhập, đành tủi thân uất ức dùng vậy. Bởi lẽ tổng thể nhân viên nữ độ tuổi thanh niên trong công ty anh trên BBS đều mắc phải bệnh “háo giai”, cô một lần tình cờ nhìn thấy trên laptop anh, ngay tức thì hạ quyết tâm muốn đăng ký vào diễn đàn, nhằm ngày ngày đi thám thính “tình địch”.
Trên BBS có người mở riêng 1 chủ đề, thống kê số lần tình cờ gặp được Dịch Trường Ninh. Cả ngày thích thú lên đấy khoe khoang: “Buổi sáng, lúc ở hành lang tầng 28 nhìn thấy Dịch tiên sinh, đẹp trai quá!”
Còn có người thổi phồng: “Vừa gặp Dịch tiên sinh hôm nay thắt cà-vạt hoa văn chấm bi, phối với vest màu xám đúng là cực phẩm!”
Cô xem đến hớn hở, lật trang này cho Dịch Trương Ninh xem, kì thực anh mang chút phong cách của Mỹ, quản lý cấp cao bên dưới đa phần đều là binh lực anh kéo theo từ Mỹ về, đều là những người trẻ tuổi, toàn thể văn hóa văn phòng đều nghiêng về cởi mở tự do, thế nên nhân viên nữ mới ngang nhiên chảy nước miếng với ông chủ như thế.
Sau khi chia tay, anh quay về Mỹ, trang chủ của cô vẫn như cũ không có gì thay đổi, mỗi lần mở ra, đều là trang mạng công ty anh. Cũng chẳng có hy vọng gì đâu, cho dù chỉ là bắt gặp trang mạng có liên quan đến anh, thế thôi cũng là tốt lắm rồi. LOGO quen thuộc, toàn trang là tin tức thương mại, thỉnh thoảng có nhắc đến tên anh, mỗi lần nhìn thấy 3 chữ “Dịch Trường Ninh”, hoặc là “Cheney Yi”, tim cô luôn luôn loạn nhịp một lúc rất lâu, theo thói quen ấn chuột vào góc trái phía trên BBS, lại mãi mãi chỉ một tiếng “ding” vang lên.
Mỗi lần nhấn chuột vào, bên tai toàn tiếng hệ thống thông báo từ chối, mỗi lần đều nhảy ra một khung nhỏ: “Xin lỗi, bạn không đủ quyền hạn để xem trang này.”
Anh có lẽ sớm đã tháo bỏ phần mềm kia rồi, cắt đứt sợi dây liên lạc sau cùng giữa bọn họ rồi, anh tàn nhẫn như thế, anh một mực đẩy cô ra xa, sau đó vĩnh viễn mặc cô phiêu giạt bên ngoài, quẩn quanh không lối về.
Ngày hôm nay cô từ trường quay về, lại nhận được điện thoại thu xếp ngày hôm sau đi công tác. Mặc dù là thực tập sinh, chủ nhiệm lại rất quan tâm cô, nhưng cô chủ động muốn ‘xin đi đánh giặc’, hi vọng cùng tổ chuyên mục chạy việc bên ngoài, bởi lẽ sợ bản thân nhàn rỗi. Từ ngày chia tay với Dịch Trường Ninh, vài tháng nay cô một khi nhàn rỗi, sẽ lại cảm giác bức bối đến nỗi khó chịu.
Thứ hai đi cùng tổ chuyên mục, thông thường lúc về đã là cuối tuần, thời gian trôi qua đến là nhanh, người cũng ỉu xìu, thường xuyên về đến nhà là vật ra ngủ luôn, đỡ đi biết bao nhiêu là phiền não.
Nhưng cũng có ngoại lê, hôm đấy tổ chuyên mục từ Thẩm Quyến về, ra khỏi sân bay lúc sắc trời đã gần xế chiều, trưởng nhóm trên xe đã nói: “Tối nay có người mời chúng ta dùng cơm, là Vạn tổng của Vạn Đằng, thế nào cũng phải mời chúng ta ăn cơm bằng được, tôi nói trong điện thoại không lỡ từ chối.” Vừa nhắc đến Vạn tổng, quay phim Tiểu Tôn đã kìm không nổi, kích động nói thành không đầu không đuôi: “Thơ à, có phải là vị Vạn Tổng viết thơ không?”
“Chẳng lẽ không!” Nhóm trưởng nói: “Cái này tính vào hoạt động tập thể đấy nhé, ai cũng không cho phép từ chối đâu, anh em ạ, có phúc cùng hưởng, nay gặp họa, cũng phải cùng chia chứ.”
Trên xe vài người đều vui vẻ, ngã nghiêng ngã ngửa cười cả đám với nhau, Tiểu Tôn nói với Thủ Thủ: “Ôi, lần trước phỏng vấn Vạn tổng em không đi, đúng là kinh điển.” mặt mày hớn hở nói với cô: “Vạn Tổng vừa xuất hiện đã nói: các bạn đừng xem tôi là người làm kinh doanh, kì thực tôi có một trái tim văn học. Sau đấy vẫy tay 1 cái, gọi thư ký đem thơ ra tặng mỗi người một tập. Em còn khỏi phải nói, tập thơ đấy làm cứ gọi là đẹp mê ly, giấy đồng nhập khẩu hoàn toàn nhé, bìa mặt thếp vàng, trang bìa còn khảm một tấm tập đoàn Vạn Đằng tặng lưu niệm. Còn mời phó chủ tịch Văn đoàn toàn quốc giúp ông ấy viết lời tựa, nghe nói in số lượng có hạn 3 vạn quyển, người bình thường ông ta không tặng….”
Thủ Thủ cười nhưng đầu óc để đâu đâu, nghe đồng nghiệp hỉ hả kể chuyện cười, sương chiều âm u, đèn đường từng cụm bật sáng, phảng phất như ai tiện tay vung xuống vô số chuỗi châu ngọc, kết sáng cả thành phố, là lúc cảnh đêm tươi đẹp rực rỡ bưng nở.
Vạn Tổng đặt một phòng ăn to đẹp xa hoa, không chỉ phái thư kí đứng sẵn ở cửa đợi, bản thân cũng tự mình đứng ở cửa nghênh tiếp, thành ra nhiệt tình đến quá mức. Nhóm trưởng giới thiệu với ông ta: “Đây là thực tập sinh Tiểu Diệp của tổ chúng tôi.” Kì thực vừa xuống máy bay, gió bụi dặm trường, Thủ Thủ lúc trên xe tiện tay khoác thêm một áo nhung mỏng mặc ngoài màu trắng, chân cũng mang 1 đôi giầy bệt màu trắng nhẹ nhàng, cô lại có mái tóc ngắn bồng lên như sợi len, bộ dạng gần như một học sinh trung học, mắt mày càng thoang thoảng tựa một búp sen trắng. Rất lễ phép gọi một tiếng: “Chào Vạn Tổng.” Vị Vạn Tổng này ngay tức khắc cảm giác trước mắt lóe sáng, bắt tay cô nói: “Đừng khách sáo, đừng khách sao, tôi là Vạn Hồng Đạt, Hồng trong Khí thế khôi hồng, Đạt trong Phi hoàng đằng đạt, gọi tôi là Vạn Tổng thì quá xa cách rồi.”
(*chú: Khí thế khôi hồng; phi hoàng đằng đạt: khí thế to lớn; lên như diều gặp gió.)
Thủ Thủ có bệnh hơi nghiện sạch sẽ, bị người này nắm tay, đừng hỏi khó chịu đến thế nào, may mà nhóm trưởng ở bên cạnh nói: “Chúng ta vào rồi nói, Vạn Tổng, vào trước rồi nói vậy.”
Vạn Hồng Đạt lúc này mới buông tay, may mà đặt một phòng rất sang trọng, bàn rất to, Thủ Thủ cố ý chọn chỗ cách xa Vạn Hồng Đạt nhất, ra chỗ Tiểu Tôn ngồi. Vị Vạn Hồng Đạt này cuối cùng có lẽ xem như là gặp nhiều người, nhiều tình hình thế này rồi, cũng không để ý lắm. Vừa bắt đầu đã kể về gia sử bản thân mình, mặt mày hồng hào, thao thao bất tuyệt không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.