Cô không ngờ lại lộ tẩy ra cái đuôi này. Kì thực cô cái gì cũng không
hiểu đâu, đi 1 vòng siêu thị vật liệu xây dựng, nhìn thấy lót sàn rất
được liền mua về, cửa hàng còn miễn phí gửi hàng đến nơi, miễn phí lắp
đặt, giảm bớt phiền hà. Cô quẹt thẻ trả tiền, đến giá cả tổng thể bao
nhiêu cũng không chú ý lắm.
“Anh đổi nghề sang sửa nhà rồi à?” cô bị nắm thóp thành ra thẹn quá hóa giận, “Đến nhãn hiệu sàn lót mà anh cũng biết cơ đấy?”
“Đâu mà, văn phòng chỗ anh gần đây có sửa sang lại lần nữa, cũng dùng loại sàn lót này.”
“Ơ?” Cô chuyển chủ đề thành công, “Anh còn có văn phòng cơ á?”
“Đùa à, anh còn là ông chủ đấy.”
Một câu đã dụ được cô bật cười, khom cả lưng, xảo trá nói: “Thế thì chúng ta đi thôi-Giám đốc Kỷ nhỉ.”
Anh cũng bị cô chọc cho cười, hỏi: “Em mặc thế này à? Không thay quần áo à?”
Đã bật sưởi rồi, cô lại vừa bò ra khỏi giường, chỉ mặc chiếc áo sợi len
màu vàng tơ cổ thấp, ống tay áo viền lông chồn trắng tuyết mềm mại. Kỷ
Nam Phương luôn cảm giác cô giống một loại động vật sơ sinh nhỏ bé nào
đó, mãi không nghĩ ra là giống gì, bây giờ bỗng nhiên có hơi tỉnh ngộ,
thì ra là giống vịt con mới nở, vàng óng, nhung tơ, như một cuộn len,
lúc trêu chọc lại chíu chít chịp chịp kêu toáng lên.
Thủ Thủ nói: “Không phải chỉ đi thử xe à?” rồi quơ bừa lấy áo khoác: “Đi thôi.”
Anh đi xe mới đến, đang đỗ dưới lầu, vừa nhìn thấy xe, Thủ Thủ liền sững sờ.
Kỷ Nam Phương cảm thấy điệu bộ ngẩn tò te của cô rất thú vị, không khỏi đắc ý nói: “Sao nào, không tệ đúng không?”
Thủ Thủ chỉ cảm giác nửa cười nửa mếu: “Anh mua thật đấy à?”
“Nào có, anh đợt trước giúp người ta ít việc, giúp xong họ nhất định
muốn tặng anh chiếc Italy Roadster này đấy chứ, anh bảo bọn họ tha cho
anh đi, ông cụ nhà anh vì chuyện này mà tìm anh đến chết đấy. Anh còn
định đổi hết sang Phaeton, đẹp hơn nhé, khiêm nhường hơn nhé, người đi
đường nhìn vào đều tưởng là dòng mới của Passat nhé. Anh vốn dĩ chỉ đùa
thôi, ai mà biết người ta cứ tưởng là thật, đặt riêng từ Đức nhập về cho anh 4 chiếc, 4 chiếc đấy! 2 container…..Anh nhìn đến đau cả đầu, cũng
không đành trả lại. Tốt thôi, âm thầm mà làm giàu vậy, 3 chiếc tặng
người khác rồi, giữ lại 1 chiếc cho mình, lái được thì lái thôi.”
Xe kì thực sự cũng không tệ, tuân thủ hệ thống nhất quán của Đức, ổn
định gần như vững vàng. Thủ Thủ chỉ cảm thấy điều hòa rất tuyệt, vừa
đóng cửa xe nhiệt độ đã ấm lên, liền cởi áo khoác, hỏi: “Chúng ta đi đâu giờ?”
“Thử xe đương nhiên phải ra ngoại thành rồi, đi xa mới có cảm giác chứ. Em bảo rẽ phía đông hay rẽ phía tây đây?”
“Tùy anh thôi, đừng lại lôi em ra biển là được rồi.”
Anh nhìn cô 1 chốc: “Ai từng lôi em ra biển đấy?”
“Còn ai vào đây nữa? Anh Tư nhà em đấy.” Cô cả mặt sa sầm: “Ôi, khỏi nói thảm thế nào. Lần đó em mới biết thì ra em cũng bị say xe, làm em say
thảm luôn, xuống xe xong đến bước đi không nổi cơ mà, bị anh ấy cười
nhạo đến tận 3 ngày trời đấy.”
Anh nghe thế bật cười ha ha
Thủ Thủ cảm giác anh không có lương tâm y xì với Diệp Thận Dung.
Ra khỏi thành phố, phong cảnh kì thực rất đẹp, thời khắc đã vào đầu
đông, hai bên đường cao tốc rừng núi bờ ruộng dọc ngang, tuy chỉ là màu
vàng đất đơn điệu. Ngoài khung cửa xe thỉnh thoảng lướt qua vài căn nhà
nông thôn, sau nhà mấy gốc cây hồng lá đều rụng sạch rồi, lại móc đầy
quả hồng, giống như là 1 cây đèn lồng đỏ au, dưới bầu trời xanh thẳm
hiện ra đến vô cùng nổi bật.
Kỷ Nam Phương lái xe cũng không nhanh, ước chừng là bởi xe mới còn đang
trong giai đoạn chạy rốt-đa, nhưng số họ rất may, không gặp phải tắc
đường, tình hình xe tình hình giao thông đều tốt, thấm thoát một mạch đã chạy được hơn trăm cây số. Sắc trời sắp về chiều, ráng ngũ sắc rực rỡ
ngập trời, soi xuống đầu xe, nắng chiều tà xiên chếch màu vàng cam nhạt
nhòa. Thủ Thủ không thể không thốt lên: “Đẹp thật đấy.”
Cô quay mặt sang nói chuyện với anh, một đường nắng chiều xiên ngang vừa hay phác lên khía cạnh cô, giống như chụp ảnh ngược sáng, có khuynh
hướng cảm xúc kiểu nhung tơ, phảng phất từng đốm li ti trên phim ảnh đều rõ nét. Anh cảm thấy hơi nóng bức, chỉnh hạ nhiệt độ điều hòa, hỏi cô:
“Trời sắp tối rồi, 1 lúc nữa còn phải quay về, hay tìm chỗ nào tiện ăn
chút gì nhé?”
“Ừm!”
Phía đường núi đã có không ít tiệm cơm bình dân, từng tiệm kề sát nhau,
cũng nhìn không rõ tiệm cơm nào ngon. Thế nên chọn đại một tiệm, chủ
tiệm rất nhiệt tình hướng dẫn họ đỗ xe vào sân nhỏ, sau đó lại mời bọn
họ vào phòng.
Nói là bao phòng, đúng ra là một góc phòng trong tứ hợp viện, có giường
gạch truyền thống, Thủ Thủ cảm giác vô cùng thú vị, ngồi bên đầu giường
đặt gần lò sưởi, lửa ấm áp vừa lúc, cô vừa ngồi đã không muốn đứng dậy.
Rèm vừa nhấc, một cô bé hình như là học sinh trung học bước vào, giúp họ rót trà gọi món.
Kỷ Nam Phương nói vài câu với cô bé, thì ra là cháu gái chủ tiệm, học
xong trường nghề thì về đây phụ tiệm giúp chú, Kỷ Nam Phương tuấn tú
lịch sự, lại áo quần bảnh bao, giọng phổ thông tròn vành rõ chữ, nói ra
câu nào câu nấy đều dí dỏm, cô bé này nào đã gặp qua nhân vật như thế
này, bị anh chọc cười đến đỏ ửng cả tai. Bọn họ gọi gà tre ninh nấm,
ngồng tỏi xào trứng gà, bánh bao nhân rau, cô bé còn nhiệt tình giới
thiệu món cá hồi vân.
Phần ăn đầy đủ, đến sau cùng khi món bánh bao nhân rau được đưa lên, 2
người đều ăn không nổi nữa rồi. Thủ Thủ cũng uống một chút xíu rượu ngô, men rượu giờ đang lên, chỉ cảm thấy rất nóng, đẩy bát ra: “Em thực sự
không tài nào nuốt trôi được nữa rồi.”
“Ăn thêm chút nữa đi.” Anh không đồng ý: “Cô bé vừa nãy nói rồi đấy, đồ ăn ngon không nên lãng phí.”
Cô mỉm chi cười nói: “Anh dạo này rất thích dụ dỗ mấy em gái nhỏ đấy
nhé? Chuyển sang Lolicon rồi sao? Bạn gái mới toàn là học sinh cả.
Anh nghe không hiểu: “Lolicon là cái gì đấy?”
Cô chững chạc đàng hoàng đáp: “Là giống như anh kiểu chuyên đi thích mấy em gái nhỏ tuổi ấy, thì gọi là Lolicon!”
Trong mắt anh rõ ràng hàm chứa nét tươi cười: “Nói vớ vẩn thật! Em mới là Lolicon ấy!”
Thủ Thủ lại mím chi cười: “Em không phải Lolicon đâu nhé, em nhiều lắm thì là Shotacon thôi!”
Kết quả anh cũng không hiểu cái gì gọi là Shotacon, vặn hỏi Thủ Thủ cả
buổi, cô lại cắn răng bặm môi, có đánh chết cũng không khai.
Kỷ Nam Phương trước nay rất ít khi cầm tiền mặt theo trên người, trong
ví chỉ có đến vài trăm tệ, may mà còn đủ thanh toán. Lúc ra ngoài vừa
vặn ông chủ đang đứng ngoài hành lang hút thuốc, nhìn thấy họ bước ra,
cười híp mắt đưa cho Kỷ Nam Phương 1 điếu, cái này hóa ra lại bất ngờ
đối với Kỷ Nam Phương, chần chừ một lúc mới nhận lấy. Ông chủ đã móc ra
bật lửa, giúp anh châm thuốc.
Kỷ Nam Phương cảm thấy có tình ý, chỉ rít một hơi, đã bỏ điếu thuốc
xuống, nhìn nhìn một lúc. Ông chủ đó nói với anh: Trung Nam Hải, 20 tệ
đấy.”
Hai người hút thuốc nói chuyện, ông chủ là người cởi mở, trước tiên hỏi
đồ ăn có vừa miệng không, Kỷ Nam Phương khen cá làm rất tươi, ông chủ
mặt mày rạng rỡ: “Là ao nhà tự nuôi, đặt mới làm, những cái khác không
dám nói, chứ tươi nguyên là đương nhiên rồi. Có rất nhiều người lái xe
mấy trăm cây số, chỉ để đến chỗ chúng tôi ăn cá đấy.”
Hai người đàn ông đứng hút điếu thuốc, cũng như hai người phụ nữ cùng đi ngắm nghía mua sắm, gần như ngay tức khắc đã thành thân quen. Trong sân treo hai chuỗi đèn lồng đỏ sáng loáng, tỏ lên trong sân một mảnh đỏ au
au, tựa như tràn ngập vui mừng hớn hở. Tiệm cơm kinh doanh không tệ, đỗ
đến mấy chiếc xe, ông chủ chỉ tay phía góc tường bãi đỗ xe, hỏi Kỷ Nam
Phương: “Xe này của anh, là dòng mới của Passat à? Trước kia chưa từng
gặp qua kiểu dáng này.”
Kỷ Nam Phương đáp bừa hai tiếng “vâng, vâng, gửi 1 cái lườm sang bên Thủ Thủ, cô quả nhiên cười đến bặm môi, bộ dạng ra sức kìm chế.
Mà ông chủ đó còn nói: “Nhìn rất được đấy, so với dòng cũ đẹp hơn nhiều, chắc phải hơn 20 vạn?”
Kỷ Nam Phương đĩnh đạc gật đầu: “Tầm 20 vạn ấy mà!”
Đến khi lên xe, Thủ Thủ mới bật cười không ra tiếng, đèn trong xe màu
cam ấm áp, bời đã uống chút rượu, đôi mắt cô thật sự đang có ánh nhìn
đung đưa lúng liếng, trên mặt lựng đỏ hồng hào, tựa như 1 trái đào mật,
vỏ mỏng đến nỗi bấm một cái đã bửa làm đôi, thế nên không thể dùng tay
mà giữ được, chỉ có thể mút, hơn nữa mùi vị nhất định là ngọt lịm—-Kỷ
Nam Phương bị ý nghĩ này dọa cho giật mình, vội vàng vươn thẳng người,
tập trung lùi xe.
Anh có uống một chén rượu ngô, kì thực khả năng uống rượu của anh rất
tốt, căn bản không thành vấn đề, vẫn lái xe như thường. Đường về đều là
đường núi, ngoằn nghèo gấp khúc, từng vòng uốn lượn, từng tầng men theo
triền núi…..đường cao tốc xe không nhiều lắm, chỉ nhìn thấy hai bên quốc lộ cô quạnh những cột đèn đường xa tít tắp, thỉnh thoảng xoẹt qua chợ
phiên đèn đuốc sáng trưng, nháy mắt đã tụt lại phía sau xe….Thủ Thủ cuối cùng lăn ra ngủ. Cô vốn có thói quen ngủ trưa, hôm nay bị anh lôi đi
thử xe, ngủ không đủ giấc, cho nên giờ buồn ngủ rã rời lắm rồi. Cô vừa
nhắm mắt đã chìm vào giấc sâu, dựa vào cửa xe, hình như rất muốn cuộn
tròn thân mình lại. Trong xe vốn dĩ đã rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến dường như có thể nghe được cô đang đều đặn hít thở—–Kỷ Nam Phương có hơi hốt
hoảng, hình như chén rượu ngô ấy đang dậy men, trong lòng chỉ muốn mau
về thôi, nhưng vừa lại lâm râm cảm giác, hay là lái chậm lại nhỉ.
Cho dù lái nhanh hay lái chậm, sau cùng vẫn phải đỗ lại dưới sân ký túc
xá, dừng xe xong, anh nghiêng người qua gọi cô: “Thủ Thủ, tỉnh nào, đến
rồi.”
Cô đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, còn hơi mơ màng: “Ồ….đến rồi sao?”
Điều hòa sưởi ấm gợi dựng lên vài sợi tóc tơ, râm ran chà lên mặt anh,
anh cảm thấy có lẽ là ảo giác, bởi lẽ tóc cô cắt ngắn như thế, làm sao
bị điều hoa thổi đến mặt anh được? Nhưng tóc cô rất thơm, đem theo chút
mùi thanh ngọt riêng mình cô có, không đợi anh phản ứng lại, môi đã rơi
trên bờ môi cô, rất giống với trong tưởng tượng, phảng phất như nhụy hoa non mềm, yêu kiều khiến người ta không kìm được ham muốn chạm đến sâu
hơn, anh không dám động đậy, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào như thế, cứ dừng
lại tại đây, anh vậy mà không dám động đậy dù chỉ là mảy may.
Cô bỗng trợn tròn 2 mắt, hình như đã rõ chuyện gì đang xảy ra, qua 2
giây, cô mới dùng sức đẩy ra anh, mở cửa xe, hơi loạng choạng trốn tránh cũng tựa như đang chạy trốn.
Anh ra sức lắc mạnh đầu một lúc, dường như cũng chưa rõ chuyện gì đã xảy ra đâu, nhưng chỉ do dự vài giây đồng hồ, anh đã xuống xe đuổi theo.
Anh ở chân cầu thang đuổi kịp cô, chưa đợi cô phản ứng, anh đã túm lấy
cổ tay, cô bắt đầu giãy giụa, anh rất dứt khoác ấn cô dựa sát vào tường, một tay giữ chặt cằm, kiểu mãnh liệt ngang ngạnh cố chấp, hung hăng dằn nụ hôn xuống.
Đầu Thủ Thủ ầm một tiếng, dường như cả người đều nổ tung, máu toàn thân
đều dâng lên đến tận mặt. Nếu như đụng chạm bay nãy chỉ là chuồn chuồn
đạp nước, anh giờ đây lại tựa như man dại cướp đoạt. Cánh tay cô bị anh
giam giữ vây hãm giữa bức tường và lồng ngực mình, cô ngạt thở, không
khí trong phổi dường như đều bị anh hút cạn, anh công thành chiếm đất,
mà cô thất bại lụi dần, cô bắt đầu sợ hãi, chỉ cảm thấy hoảng loạn, bởi
lẽ chỉ mình Dịch Trường Ninh từng hôn cô như thế, anh thậm chí còn ngang ngược hơn cả Dịch Trường Ninh, trăn trở mút lấy…..Không bỏ lỡ một mảy
may ngọt ngào nào từ cô, chỉ cảm thấy không đủ…..không thể nào đủ
được…..hận không thể nhào vỡ cả người cô mới thỏa lòng……loại khát vọng
ấy kêu gào sực tỉnh một chốc một lát, cũng không cách nào ngừng lại được nữa, duy nhất nụ hôn đam mê, thôn tính ngày càng sâu hơn….. cho đến khi giọt nước mắt cô lạnh lẽo ướt trên mặt anh, anh mới hoảng hốt dừng lại.
Hai người đều bế tắc đứng đó, bất động.Tayanh vẫn đỡ trên tường, giữ
nguyên tư thế vây hãm cô trong lòng mình, nhưng anh dần dần hiểu rõ,
hiểu rõ bản thân đã làm gì. Cô cả mặt giàn giụa nước mắt, chỉ cảm thấy
tất thảy đều mơ hồ, trong làn nước ấy, cả thế giới đều mơ hồ, lạ lùng
đang vặn vẹo……sao anh lại làm thế này với cô chứ?
Cô cuối cùng đẩy anh ra, quay mình chạy lên lầu.
“Thủ Thủ!” anh cuống cuồng, nhưng không dám dang tay kéo cô nữa, chạy
theo cô lên bậc thềm: “Anh sai rồi….Anh uống say rồi….Thủ Thủ….”
Cô không ấn thang máy, bước đi rất nhanh lên cầu thang, anh theo sau,
theo cô lên đến tận trên lầu. Cô vừa giàn giụa vừa tìm chìa khóa. Anh
gọi tên cô, nhưng không dám chạm vào: “Thủ Thủ, anh sai rồi. Anh không
rõ… Thủ Thủ….Em đừng khóc….” Anh trước nay chưa từng trải qua lòng dạ
rối bời như thế. Hình như là vô cùng lúng túng, giống như hồi nhỏ tự
nhiên gây họa, làm vỡ ảnh cưới của bố mẹ, không biết nên làm thế nào mới được.
Cô cuối cùng tìm được chìa khóa, mở cửa đi vào, anh bị nhốt ở ngoài. Cô
không còn sức lực cựa quậy nữa, bủn rủn chân tay ngồi bệt trên sàn, tì
lưng vào cửa, chỉ cảm thấy lạnh buốt, cứ thế dán lên thân mình: Dịch
Trường Ninh….Dịch Trường Ninh anh đang ở đâu chứ?
Anh nói anh muốn cưới em, muốn yêu em cả một đời, không để em bị người khác ức hiếp, anh giờ đang ở đâu nào?
Qua vài ngày là mừng thọ ông ngoại Thủ Thủ, mặc dù chưa phải là đại thọ, nhưng cô đã chuẩn bị xong quà sớm đến cả một tháng, định sôi nổi về nhà chúc thọ ông.
Con cháu thông thường nếu đang ở trong nước đều về, nhân tài tề tụ đông
đủ, giống như những ngôi sao lấp lánh vây quanh mặt trăng là ông ngoại
cô vậy. Một năm một lần trừ giao thừa ra, thì cho như ngày này là tưng
bừng nhất. Ông gặp cô càng vui mừng: “Bé con! Năm nay mừng ông gì nào?”
Cô tươi cười lấy ra cho ông ngoại xem: “Nghiên rửa bút ạ.”
Đồ đời Thanh, cũng không đắt, tùng hạc diên niên Thanh Hoa, chủ yếu là
lấy ý nghĩa thôi. Ông ngoại quả nhiên rất thích, lại bảo: “Lúc nào cũng
là đứa cháu này quan tâm ông nhất, biết ông thích cái gì. Nào giống
thằng nhóc Nghi Huân, lại tặng ông 1 cặp vé thế vận hội, còn khuyến
khích thân già này đi xem lễ khai mạc.”
Thịnh Nghi Huân là anh họ lớn bên ngoại nhà cô, nghe thấy mình bị chỉ
địch danh, bèn cười đùa: “Ông à bao nhiêu năm rồi ông toàn thiên vị Thủ
Thủ thôi, nếu mà đổi cho Thủ Thủ tặng ông vé, ông thể nào cũng nói, vẫn
là đứa cháu gái này có hiếu, sớm đã định đưa ông ngoại đi xem khai mạc
rồi.”
Ông ngoại cười lớn: “Gớm thật, thằng lỏi này, đến lời của ông mà cũng đoán ra.”
Cả nhà đều bật cười, mồm năm miệng mười chúc cho ông vui vẻ, khỏi nói
náo nhiệt thế nào. Ăn xong mì Trường thọ, Thủ Thủ lại đưa ông ra hàng
hiên tản bộ. Ông ngoại gần 70 tuổi rồi, nhưng tinh thần còn rất tốt, căn bản không cần người đỡ, bước đi so với Thủ Thủ còn vững vàng hơn, vừa
đi vừa quở trách: “Con bé này, dạo này sao lại gầy đến thế này hả?”
Thủ Thủ giơ tay xoa xoa mặt, nói: “Cháu thực tập có hơi bận ạ, vừa hay cháu giảm béo luôn mà.”
“Linh tinh,” ông mặc dù đang trách móc, nhưng ngữ điệu vẫn trìu mến:
“Trẻ con giảm béo cái nỗi gì? Vả lại khỏe mạnh không phải là tốt ư? Việc gì phải gầy đến dơ cả xương ra chứ.”
“Ông ngoại à!” Thủ Thủ nũng nịu: “Cháu ăn ngày hai bữa mà, lập tức sẽ béo ngay thôi.”
“Vậy cháu thường xuyên về đây đi, ông bảo Lão Trương làm giò viên cho
cháu ăn. Lúc nhỏ cháu thích ăn giò viên nhất mà, có lần còn ăn được 1
lúc những 3 viên cơ đấy, một viên giò thịt to như thế, cháu ăn cả 3, làm dì Lưu hết hồn. Vội vàng lấy thuốc tiêu hóa cho cháu uống, sau cùng lại đầy bụng, trên thì nôn mửa, dưới thì tiêu chảy…..Sau này cháu biết nghe lời rồi, có thích ăn cũng chỉ ăn 1 viên thôi, biết ăn nhiều là không
tiêu được rồi nhỉ.”
Thủ Thủ có chút ngẩn ngơ, hóa ra đến cả ông ngoại cũng biết rồi, chuyện
thương tâm như thế của bản thân mình, vốn định giấu cả bố mẹ, không ngờ
thì ra ai cũng không giấu được. Ông nói: “Cháu ơi, con người ta sống ở
đời, nào phải chuyện gì cũng được như ý nguyện. Vả lại cháu còn nhỏ, sau này còn gặp được người tốt hơn, đến lúc đó cháu sẽ hiểu, chút phiền não như ngày hôm nay, thực tế không đáng để nhắc tới.”
Trong lòng cô chua xót, lí nhí nói: “Ông à, cháu hiểu mà.”
Đúng thế đấy, những chuyện này cô đều hiểu, nhưng cô sớm đã biết, cuộc
đời này cô có lẽ sẽ gặp được rất nhiều người, biết đâu gặp được người
còn hơn cả Dịch Trường Ninh, thế nhưng, dù có là người tốt hơn, đều
không phải là Dịch Trường Ninh.
Giống như lúc nhỏ lén lút xem , Dương Bất Hối
nói: “Vô Kị huynh, huynh đưa kẹo cho muội, muội không nỡ ăn, cứ cầm
trong tay đi đường, nắng chiếu vào kẹo chảy ra, muội tiếc rẻ cứ khóc
mãi. Huynh bảo sẽ kiếm cho muội cái kẹo khác, nhưng từ đó không gặp loại kẹo kia nữa. Về sau tuy huynh có mua cho muội loại kẹo vừa to vừa ngon
hơn, song muội cũng không thích.”
Lúc đó vẫn chưa hiểu, cảm thấy Trương Vô Kị rất tốt, tại vì sao Dương
Bất Hối vẫn khăng khăng thích Ân Lê Đình? Võ công không đủ cao, người
cũng thiếu quyết đoán, càng không hiểu người ông ta yêu rốt cuộc là Kỷ
Hiểu Phù hay là Dương Bất Hối, nhưng Dương Bất Hối vẫn si mê không thay
đổi—-nghĩ hoài vẫn không nghĩ ra.
Cho đến khi quen biết Dịch Trường Ninh, cô mới hiểu, thì ra thích là
thích, thế thôi, chẳng cần lý lẽ gì, cũng chẳng có cách nào khác. Không
cần biết anh là ai, không cần biết anh thế nào, chỉ cần là anh, không
còn cách nào khác cả.
Ông ngoại có thói quen ngủ trưa, đi dạo xong thì lên lầu nghỉ ngơi, mấy
anh em chuyển sang hoa viên đánh bài, cô với chị họ Thịnh Chỉ chơi một
ván cờ nhảy, trò chơi hồi còn nhỏ nhiều năm rồi chưa chơi lại. Thịnh Chỉ nhìn cô có chút đãng trí, liền hỏi: “Em cảm cúm từ đợt trước còn chưa
khỏi à?”
“Gì ạ?”
“Thất tình cũng giống như một cơn cảm cúm ấy mà, kì thực không cần thuốc thang gì cả, sau cùng cũng tự nhiên khỏi bệnh thôi.”
Cô phục sát đất chị họ mình, nghiêng đầu trêu đùa: “Chị à, chị có hứng thì chị giúp bọn em viết kịch bản nhé?”
Thịnh Chỉ cười sáng láng: “Đợi mấy đứa chỉnh sửa thành kênh tình cảm ấy.”