Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 12:




Nội dung của kỳ thi lần này có phần khó khăn, lượng phân loại câu hỏi rất lớn, làm cho Khấu Tấn phải cố gắng hết sức để làm bài. Không chỉ vì đề khó, mà lượng câu hỏi cũng rất nhiều, gần như là đả kích mang tính hủy diệt.
Kỳ thi kéo dài ba ngày, thời gian chuẩn bị cũng khá đầy đủ. Dù vậy, mọi người vẫn ôn tập cho đến tận lúc bước vào phòng thi, không ai muốn bị bỏ lại phía sau.
Từ lớp A1 đến lớp A7 tương ứng với phòng thi 1 đến 7, tất cả học sinh học môn khoa học đều thi ở tầng này. Khoảng cách giữa các phòng thi từ phòng 1 đến phòng 7 khá xa, nhưng thời gian tìm phòng thi cũng được sắp xếp hợp lý.
Khấu Tấn thi ở những phòng cuối. Lúc đó, cậu đang thu dọn đồ đạc đến cửa phòng thi. Vì có nhiều người nên cậu đứng chờ một bên. Lúc này, Tần Tứ hẳn phải ở phòng thi số 1 lại bước đến bên cạnh cậu, hỏi nhỏ, “Cậu có căng thẳng không?”. Kiếm Hiệp Hay
Khấu Tấn hơi ngạc nhiên một chút, rồi lịch sự mỉm cười, “ Không sao.”
Cậu thực sự không cảm thấy căng thẳng lắm, có lẽ vì không kỳ vọng nhiều vào bản thân, cũng không đặt mục tiêu cụ thể, nên thi như thế nào cũng được. Nguyên Cẩm Hoa có chấp nhận hay không là chuyện khác, nhưng cậu thì không quan tâm. Dù sao cậu đã cố gắng hết sức, phần còn lại giao cho số phận.
Cảm giác căng thẳng đã từ lâu không xuất hiện trong thế giới của cậu.
Tần Tứ nghe vậy, cười nhẹ, “Tâm lý tốt thật.”
“Thi tốt nhé, cố gắng lên.” Ánh nhìn của Tần Tứ dừng lại trên Khấu Tấn, hai người đối diện nhau, Khấu Tấn nhận ra đôi mắt của Tần Tứ đẹp như vậy, nhưng lại phản chiếu hình ảnh tiều tụy của cậu.
“Cậu cũng thế.” Khấu Tấn chân thành cười, “Cố gắng lên.”
Đó chỉ là một lời chúc đơn giản, không quá phức tạp rườm rà nhưng lại như hơn ngàn lời muốn nói.
Khấu Tấn khẽ run rẩy lông mi, không dám nhìn Tần Tứ.
Trong lòng cậu rối bời.
Tần Tứ rời đi. Dường như hắn đến đây chỉ để chúc Khấu Tấn may mắn. Khấu Tấn nhìn theo bóng lưng của Tần Tứ, ngón tay bên cạnh khẽ co lại, cắn chặt môi rồi thả lỏng, sau đó dụi dụi mắt mình.
Tần Tứ, cảm ơn cậu.
Khấu Tấn thầm nói trong lòng.
Cậu không biết phải bày tỏ lòng biết ơn này như thế nào, tình cảm dành cho Tần Tứ luôn phức tạp. Lớp trưởng là người tốt, lại còn chủ động giúp đỡ một người bị bỏ rơi như cậu. Trong lòng Khấu Tấn luôn có một sự biết ơn đối với Tần Tứ. Tần Tứ luôn xuất hiện đúng lúc trong thế giới của cậu, xua tan mọi u ám, Khấu Tấn chưa từng được đối xử dịu dàng như vậy.
Ông trời phù hộ, hy vọng Tần Tứ vĩnh viễn vui vẻ.
Một khắc thi xong Khấu Tấn nhìn đồng hồ ngẩn ngơ một hồi, mặt vô cảm trở về chỗ ngồi của mình.
Thi xong là một sự giải phóng, có người thì đối chiếu đề, không ngừng than thở hoặc vui mừng. Có người thì bàn nhau cách tổ chức tiệc ăn mừng cuối tuần. Cũng có người bám theo giáo viên để dò hỏi xem đã chấm xong bài chưa.
Khấu Tấn khác với bọn họ. Từ sau khi kết thúc kỳ thi, cậu vẫn luôn ngồi im đọc sách.
Trước khi giáo viên giảng bài, cậu phải xem trước hai lần, nếu không thì sẽ không theo kịp bài giảng. Trong lớp, nhiều bạn học không gặp khó khăn này, học hiệu suất cao mà thoải mái. Nhưng cậu thì khác, nghĩ tới đây, con ngươi Khấu Tấn trở nên ảm đạm.
Lúc nào cũng vậy, cậu luôn kém hơn người khác rất nhiều.
Kết quả thi tháng được công bố rất nhanh, giáo viên ở trường số 7 luôn chấm bài suốt đêm để sáng hôm sau có thể giảng bài thi.
Nguyên Cẩm Hoa có thể không hiểu câu hỏi, nhưng cô hiểu điểm số. Cô biết tình trạng học tập của Khấu Tấn ngày càng t, đây là lý do cô cần phải dạy dỗ cậu.
Nếu không dạy dỗ, thì kỳ thi đại học sắp tới rồi.
Cô mong rằng cậu có thể đạt được điểm cao trong kỳ thi đại học và vào được một trường đại học tốt.
Khấu Tấn ngày càng không nên người, làm sao cô không lo lắng được. Nhưng cách lo lắng của cô chỉ có một, đó là đánh mắng.
Khi cán chổi sắt rơi xuống người Khấu Tấn, cậu không kêu lên một tiếng. Không rõ vì sao, nhưng trong lòng cậu không muốn khuất phục.
"Không kêu đúng không! Tao bảo mày không kêu này!" Đau đớn tựa như cuồng phong mưa rào đánh úp lại, gậy sắt rơi vào cơ thể phát ra âm thanh khiến người ta chấn động, ngay sau đó là Nguyên Cẩm Hoa điên cuồng chửi rủa, "Bảo học hành đàng hoàng thì không nghe, thi được điểm thế này làm mất mặt ai, không phải chính mày sao! Sau này đừng mơ ra ngoài chơi nữa, tao còn ở nhà ngày nào thì mày phải học ngày đó! Học không nổi thì cũng phải học, đầu óc không theo kịp thì dùng thời gian bù vào! Với cái điểm số này mà mày cũng dám ra ngoài gặp người ta!”
Tay, đùi, lưng, những chỗ không nhìn thấy đều đầy vết đánh đỏ, những vết đỏ nhanh chóng sưng lên, nổi bật trên làn da trắng trẻo.
Bởi vì đau đớn, Khấu Tấn không ngừng co rúm lại. Nhưng điều đó cũng không giúp được gì nhiều, nỗi đau cứ như đang tác động mãnh liệt, để lại dư vị dài lâu trên cơ thể cậu.
Nguyên Cẩm Hoa tức giận cực độ, sự im lặng của Khấu Tấn như đang thách thức giới hạn của cô. Cô vung tay tát Khấu Tấn một cái, âm thanh như dao nhỏ cào lên kính, Khấu Tấn không ngờ một người có thể phát ra âm thanh khó nghe như vậy, cô nhìn cậu với vẻ mặt ghê tởm,” Sao mặt mày dày thế?”
Đau đớn cùng choáng váng đồng thời đánh úp lại, làm cho trước Khấu Tấn biến thành màu đen, đầu ong ong. Rất nhanh, má cậu sưng lên, tương phản rõ rệt với sự tái nhợt của bên kia, Mọi thứ rung rinh, lóa mắt, đèn trên trần chiếu vào mắt khiến cậu nheo lại.
Nguyên Cẩm Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả giận nói: "Sao tao lại sinh ra thứ nghiệt tử như mày!”
Thời gian chậm rãi dừng lại vào giờ khắc này.
Cánh tay của Nguyên Cẩm Hoa dừng giữa không trung, ngón tay cầm cán chổi siết chặt đến trắng bệch. Đây là vũ khí của cô, là bảo bối giáo dục Khấu Tấn. Như thể chỉ có cách này mới có thể xả hết cơn giận của cô, đôi mắt của cô tròn xoe, mũi thở hổn hển - cô đã đánh đến mệt.
Lòng Khấu Tấn đã chết.
Cậu biết mình có thể sẽ không đợi được đến kỳ thi đại học, nếu không đợi được, cậu sẽ chết.
Dù đã không còn hy vọng vào thế giới này từ lâu, cậu vẫn không ngờ rằng thế giới này lại còn mang đến cho cậu thêm nỗi thất vọng đau đớn tận xương tủy khi cậu đã tuyệt vọng.
Nỗi đau thể xác không bằng một phần ngàn nỗi đau tâm lý.
Nguyên Cẩm Hoa đã hối hận vì sinh ra cậu, sự tồn tại của cậu còn có ý nghĩa gì nữa?
Những cảm giác ấm ức, không cam tâm và những cảm xúc phức tạp cùng lúc ập đến, tràn ngập, gần như nhấn chìm cậu. Trái tim đau đớn, đau đến mức gần như muốn làm cậu kiệt sức.
Nguyên Cẩm Hoa đánh mệt rồi, cô ném chổi lên gạch men sứ bên cạnh, phát ra một tiếng bén nhọn. Cô trở về phòng, những cơn đau đó dừng lại vào giờ khắc này.
Khấu Tấn co rúm người nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt không biết đã chảy từ lúc nào, rơi xuống sàn, ướt một mảng.
Đau quá.
Cậu khóc dữ dội hơn, lấy tay bịt miệng không cho phát ra âm thanh. Cơ thể run rẩy từng hồi, như thể cậu đã phát điên, đã mất trí, khóc lóc mang lại cho cậu cảm giác giải thoát vô cùng.
Rất muốn dùng dao đâm chết mình.
Thế giới đang rung lắc, mờ ảo, đảo lộn. Khấu Tấn cảm thấy như mình đang nhìn thấy bầu trời đêm chập chờn, đen kịt, một vầng trăng cô đơn treo ở đó.
Khấu Tấn khóc đến nức nở, cổ họng như bị nghẹn lại. Cậu rất muốn đập phá đồ đạc, tâm trạng rối bời. Cậu hy vọng bệnh viện tuyên bố mình mắc bệnh nan y, như vậy cái chết của cậu sẽ không bị coi là yếu đuối, mọi người sẽ bắt đầu thương cảm, quan tâm cậu, và cậu sẽ chết một cách tự nhiên sang một thế giới khác.
Cậu sẽ không lên thiên đàng, Khấu Tấn vừa khóc vừa nghĩ, cậu đáng phải xuống địa ngục, xuống tầng mười tám của địa ngục, không bao giờ được siêu sinh.
Khấu Tấn không biết mình đã hoàn thành bài tập bằng cách nào, chỉ khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường. Nằm ngửa hưởng thụ nỗi đau, nhìn chằm chằm vào mảng xám trên trần nhà thẫn thờ.
Đêm rất yên tĩnh, âm thanh nhỏ bé bị phóng đại vô cùng. Cách một phòng, Khấu Tấn thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở hơi rõ ràng của Nguyên Cẩm Hoa, cậu khóc mệt rồi, thiếp đi trong cơn mơ màng.
Lời của Nguyên Cẩm Hoa dường như vang vọng bên tai, cùng với những âm thanh lộn xộn tràn vào thế giới của cậu.
“Sao mày lại vô dụng như vậy! Học hành đơn giản thế này mà cũng không làm được! Cái này cũng không làm được, mày còn làm được gì nữa! Đồ vô dụng!" Nguyên Cẩm Hoa lạnh lùng nhìn, khuôn mặt đó khiến Khấu Tấn cảm thấy xa lạ. Nguyên Cẩm Hoa dịu dàng mà cậu nhớ đã không còn tồn tại.
"Học học học, mẹ chỉ biết học! Mẹ thích học như vậy thì sao không tự học đi!" Khấu Tấn không biết đã động phải dây thần kinh nào, vốn không muốn cãi nhau, nhưng lại không kìm được. Cậu thậm chí muốn đập đồ, muốn nổi giận, muốn gào thét, muốn tranh cãi. Cậu biết mong muốn này không bình thường, nhưng không thể kiềm chế. Khấu Tấn cảm thấy mình như trở thành một Nguyên Cẩm Hoa khác, không còn hình tượng, trở thành trò cười trong mắt người khác, " Con đã nói rồi, con không muốn đi học nữa!”
Không đi học?!" Nguyên Cẩm Hoa trừng mắt, "Mày điên rồi! Không đi học mày đi đâu? Có giỏi thì tự kiếm tiền đi! Không đi học!... Làm tao tức chết mà! Không đi học à!... “
Sắc mặt Nguyên Cẩm Hoa dữ tợn chuẩn bị nhào tới.
"Tại sao lại ép con!!" Khấu Tấn hét lên, lập tức tỉnh dậy từ giấc mơ.
Khấu Tấn lau mồ hôi trên trán, đưa tay vuốt phẳng chăn. Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ba giờ mười bốn phút sáng.
"Nửa đêm la lối cái gì!" Tiếng Nguyên Cẩm Hoa ngay lập tức vang lên, không kiên nhẫn mà hét. Sau đó cô lật người, đệm giường phát ra tiếng "cót két ——", đêm lại trở về yên tĩnh.
Khấu Tấn không ngủ được nữa, hình ảnh trong giấc mơ cứ hiện lên trong đầu cậu, khuôn mặt dữ tợn của Nguyên Cẩm Hoa và tiếng hét trong mơ chồng chéo lên nhau.
Những vết thương trên người bắt đầu đau nhức, những ký ức không thể thoát khỏi trong giấc mơ kích thích những cơn hoảng loạn, khiến cậu bắt đầu rơi nước mắt, run rẩy, nhịp tim không kiểm soát được bắt đầu tăng tốc, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rất nhiều rất nhiều thứ tràn ngập trong đầu, khiến cậu như chìm trong nước biển không thể thở nổi.
Khoảng bốn giờ sáng Nguyên Cẩm Hoa đã thức dậy, cô đi nhẹ nhàng vào phòng Khấu Tấn nhìn một chút, thấy Khấu Tấn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó cẩn thận đóng cửa lại. Dù có rèm che, ánh sáng ban mai cũng mơ hồ len qua, Khấu Tấn mở mắt nhìn trần nhà thẫn thờ, lúc thẫn thờ thì không cảm nhận được thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc bên tai đã vang lên tiếng động lục đục trong bếp và tiếng bật bếp. Khấu Tấn cử động một chút, rồi cảm nhận được cơn đau khắp nơi trên cơ thể.
Khấu Tấn không ngừng kéo vết thương, không ngừng để nó phát ra cơn đau, dường như chỉ có như vậy mới có thể tiêu diệt những yếu tố bạo lực trong ý chí của cậu.
"Dậy đi!" Nguyên Cẩm Hoa hét từ bên ngoài, như để xác nhận lời nói của cô, chuông báo thức đầu giường cũng bắt đầu reo lên. Lại như vậy, một ngày nhàm chán lại bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.