Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 14:




Buổi họp phụ huynh diễn ra vào lúc chạng vạng. Thứ Sáu học sinh được tan học sớm hơn bình thường. Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, học sinh có thể cùng rời khỏi trường cùng với ba mẹ. Buổi họp được tổ chức tại lớp học, còn tất cả học sinh thì tập trung ở nhà thi đấu để thư giãn. Trên màn hình lớn ở nhà thi đấu đang chiếu một bộ phim, học sinh được chia làm ba loại: vài người nghiêm túc xem phim, vài người ngồi yên học bài, và loại thứ ba là những học sinh không làm gì cả, chỉ ngồi ngẩn ngơ như Khấu Tấn.
"Đang làm gì đấy?" Giọng của Tần Tứ đột ngột vang lên, kéo Khấu Tấn trở lại hiện thực.
Khấu Tấn: "Không, vừa rồi thất thần chút thôi.”
Bộ phim là một bộ phim hài rất hot, mới đây đã phá kỷ lục doanh thu phòng vé. Khi mọi người cười, Khấu Tấn chỉ ngơ ngác nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết đáng cười ở chỗ nào. Không phải lỗi của bộ phim, mà là lỗi của cậu, cậu không còn cảm nhận được niềm vui.
"Không thích xem phim này à?" Tần Tứ hơi nghiêng đầu hỏi.
Khấu Tấn dụi mắt, trông có vẻ hơi uể oải: "Cũng được.”
Tần Tứ đã sớm nhận ra Khấu Tấn không tập trung, nên cúi đầu suy nghĩ một lúc nhẹ nhàng nói: "Muốn ra ngoài hóng gió một chút không?”
Hóng gió ư?
Khấu Tấn hơi hào hứng, rất muốn thoát khỏi môi trường ồn ào này, cậu cầu còn không được. Đôi mắt vốn u tối của cậu cuối cùng cũng có chút thay đổi, vì thế cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ.”
Ra khỏi nhà thi đấu, họ đi qua một cái cây rất lớn, có thể gọi là cây ước nguyện. Mỗi khi có lễ lớn, mọi người thường viết điều ước của mình treo lên cây, thực hiện điều ước rồi sẽ quay lại. Trên cây vẫn còn một số dải lụa đỏ bay phấp phới trong gió, trông rất lung tung. Khấu Tấn hít một hơi không khí mát mẻ và trong lành bên ngoài, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực giảm đi nhiều.
Hai người bọn họ rất tự nhiên đi đến chỗ ngồi bằng gỗ xung quanh cây ước nguyện.
Nhưng bọn họ không để ý Tào Hành Côn đang nhìn qua cửa kính trong suốt của nhà thi đấu, mỉm cười đầy ẩn ý. Dưới tàng cây ước nguyện này có một cái tên rất nổi danh "Thánh địa check-in của các cặp đôi trường trung học số bảy” hầu hết các cặp đôi đều đến đây check-in. Tào Hành Côn cười thầm, có cảm giác như con nhà mình đang dần trưởng thành rồi.
Thời gian đã muộn, trời cũng tối nhanh, không gian đã phủ lên một lớp sương mờ.
Dường như hai người nói rất nhiều, mặc dù toàn là nội dung linh tinh nhưng cảm giác thoải mái hiện tại còn hơn cả bộ phim hài mang lại cho Khấu Tấn gấp ngàn lần. Dù lát nữa phải về nhà đối mặt với sự trách móc của Nguyên Cẩm Hoa, có được một khoảnh khắc yên bình như thế này đã là quá đủ.
Khấu Tấn phát hiện ra một điều rất đặc biệt: dường như trong mỗi khoảnh khắc an ủi trong sinh mệnh cậu đều có mặt Tần Tứ. Ban đầu, ấn tượng của Khấu Tấn về Tần Tứ là một cậu nhóc ít nói, học giỏi, xuất sắc về mọi mặt. Nhưng đồng thời hắn cũng giữ một khoảng cách không nhỏ với những người bình thường như họ, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách.
Giờ đây, Khấu Tấn chỉ cảm thấy Tần Tứ là một chàng trai với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp, luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, mỗi lần đều xuất hiện đúng lúc khi Khấu Tấn cần. Tần Tứ thật tốt, tốt đến mức không ai có thể cảm thấy ghen tị.
Không chỉ Khấu Tấn cảm thấy thoải mái, mà Tần Tứ cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Thật ra, Tần Tứ cũng vừa trải qua một chút biến đổi cảm xúc, nhưng quá nhỏ nên người ta không nhận ra mà thôi.
Đương nhiên là ba mẹ sẽ đến họp phụ huynh. Còn ba mẹ của Tần Tứ thì ở một đất nước khác, dù đã quen với điều đó thì hắn vẫn không khỏi có chút thất vọng. Nhưng ở bên cạnh Khấu Tấn, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều vì đã có người đồng hành, sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Đúng như Khấu Tấn dự đoán, tình hình bên Nguyên Cẩm Hoa thực sự không tốt.
Lúc đầu Nguyên Cẩm Hoa chỉ vì điểm số quá tệ mà không dám nhìn thẳng, nhưng sau khi biết xếp hạng thì càng khó chịu hơn, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa. Giải Thiến không đề cập nhiều về Khấu Tấn, không phải vì không có gì để nói mà vì không biết phải nói sao, khi nỗ lực và kết quả không tương xứng thì chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng cô không nhắc đến không có nghĩa là người khác sẽ không nhắc đến. Giáo viên toán liếc nhìn phụ huynh bên dưới, dừng lại ở chỗ Khấu Tấn vài giây, lạnh lùng tuyên bố: "Có những học sinh không nghe giảng trên lớp, không chăm chỉ làm bài tập về nhà, để trống câu hỏi rồi nộp, sai rất nhiều, tôi sẽ không nêu tên. Bài kiểm tra hôm qua đã phát, ai là phụ huynh thì tự xem. Các phụ huynh cần phải đôn đốc con cái làm bài tập một cách nghiêm túc.”
Nguyên Cẩm Hoa mở quyển bài tập của Khấu Tấn, thấy đầy lỗi sai và câu trống, cảm giác xấu hổ và tức giận dâng lên khiến mặt cô đỏ bừng. Nguyên Cẩm Hoa liếc qua bài tập của Lâm Vũ Văn bên cạnh, đúng hơn không biết bao nhiêu, dù hơi lộn xộn nhưng tỷ lệ đúng vừa đủ. Khấu Tấn không thể thoát khỏi những gì giáo viên vừa nói. Nguyên Cẩm Hoa nghĩ, học lâu như vậy mà chẳng biết học cái gì, vô dụng!
Dù đã có dự đoán, Khấu Tấn vẫn bị hành động im lặng tiến tới ra tay của Nguyên Cẩm Hoa làm giật mình, rồi ngay lập tức cảm giác đau đớn từ cơ thể truyền đến tận sâu thẳm trong tim.
Đau quá.
Trái tim như bị ngâm dưới đáy sông đóng băng vào tháng Chạp.
Quả nhiên là vậy.
Không thể trốn thoát.
Khấu Tấn cắn môi chịu đựng tất cả, cơ thể đã co lại trên sàn lạnh lẽo, còn linh hồn của cậu như đứng bên cạnh nhìn tất cả, mỉm cười như một người lạ quan sát.
Thực ra cậu nên cảm ơn Nguyên Cẩm Hoa, vì cô đã cho cậu lý do để tự làm đau mình, mẹ của cậu không còn quan tâm đến việc cậu đau hay không, còn ai sẽ quan tâm chứ? Mẹ cậu ghét bỏ cậu, còn ai sẽ không ghét bỏ cậu nữa?
Có lẽ sự tồn tại của cậu là một sai lầm.
Đã không còn nghe thấy giọng nói chói tai của Nguyên Cẩm Hoa, đầu cậu choáng váng. Đèn trên trần nhà như một chùm ánh sáng sắc bén đâm vào mắt cậu, cậu thậm chí không cảm nhận được mình đang thở.
Nỗi đau ập đến như bão tố, nhưng Khấu Tấn chỉ cảm thấy hả hê, nỗi đau thể xác càng nhiều, nỗi đau tâm lý sẽ nhẹ đi một chút. Ở một mức độ nào đó, cậu còn phải cảm ơn Nguyên Cẩm Hoa. Cảm ơn cô đã đánh cậu, cảm ơn cô đã mang đến nỗi đau, cảm ơn cô đã lạnh lùng đối xử với cậu như vậy.
Khấu Tấn cảm thấy mình càng ngày càng không bình thường, trong đầu cậu đầy những từ tiêu cực và cảnh chết chóc đầy máu me. Cậu cầu nguyện trong lòng rằng Nguyên Cẩm Hoa có thể đánh mạnh hơn nữa, mạnh hơn nữa, đánh càng đau càng tốt. Đó là điều cậu đáng nhận.
Nhất định là đã điên rồi. Ý thức tỉnh táo duy nhất của Khấu Tấn ngăn vậu suy nghĩ thêm. Suy nghĩ thêm nữa cậu sẽ không kiểm soát được, mà không kiểm soát được thì tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn, điều đó không phải là thứ cậu muốn thấy.
Khấu Tấn cảm thấy trong cơ thể mình phong ấn một con thú dữ, không biết khi nào sẽ phá vỡ gông cùm để giẫm nát thế giới của cậu dưới chân. Không biết khi nào, có lẽ cậu sẽ bị người ta coi là kẻ điên, sẽ thực sự trở thành một kẻ điên. Một kẻ điên không ngừng cười to, không ngừng đánh đập bản thân, không ngừng gào thét.
Nhưng cậu bây giờ vẫn còn một chút lý trí, chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ còn một chút nữa thôi là con thú đó sẽ phá vỡ sự ràng buộc, chỉ còn một chút nữa thôi.
Thậm chí Khấu Tấn đã nhắm mắt lại.
Chuông điện thoại đột ngột reo lên, cây gậy đang đánh cậu dừng lại, rồi Nguyên Cẩm Hoa dừng lại, liếc mắt một cái nhận điện thoại.
Khấu Tấn nằm trên mặt đất híp mắt, tất cả ý nghĩ điên cuồng lập tức biến thành trống rỗng.
Tại sao?
Vì sao ngay cả cơ hội biến thành người điên cũng không cho cậu?
“Được, được, tôi sẽ đến ngay." Nguyên Cẩm Hoa cười gượng nói. Cúp điện thoại, ánh mắt cô nhìn Khấu Tấn như nhìn một mảnh rác không ai muốn nhặt. Nếu không phải chủ nhà mà cô làm giúp việc đột nhiên có việc cần cô đến làm, cô sẽ không rời đi vào lúc này. Ngay sau đó, cô thay đổi sắc mặt thành một biểu cảm dữ tợn, "Mày đợi đấy! Xem tao về đánh chết mày không!!”
Đánh chết mày—
Đánh chết mày…
Khấu Tấn không chút nghi ngờ gì về tính chân thực trong lời nói của Nguyên Cẩm Hoa, cậu ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, sau đó nghe thấy tiếng cửa khóa lại.
Tại sao?
Khấu Tấn không biết sự thù hận của Nguyên Cẩm Hoa dành cho cậu đã đến mức này.
Trong lòng cậu có một tiếng nói không ngừng gào thét, rời đi, rời đi, ở lại đây sẽ bị đánh chết.
Dù rằng cậu mong muốn cái chết, nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi, bản năng của con người là sợ hãi, trong lòng cậu có hai năng lượng không ngừng quấn lấy nhau, đấu đá, thậm chí trở thành một mối liên kết không thể tách rời.
Chúng đánh đến máu tươi đầm đìa, thắng bại chẳng phân biệt được.
Trong lòng Khấu Tấn chỉ có một suy nghĩ, dù cậu thực sự phải chết, cũng tuyệt đối không phải bị Nguyên Cẩm Hoa đánh chết.
Vì kết cục đã định là cái chết, cậu muốn tự mình chọn cách chết, chứ không phải chết một cách mơ hồ và không cam lòng như vậy, quá uất ức.
Khấu Tấn quyết định rồi, mới cảm thấy khóe mắt ướt át, cậu đã chảy nước mắt từ khi nào?
Nguyên Cẩm Hoa có thể trở về bất cứ lúc nào, cậu không có thời gian quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, cậu cần nhanh chóng rời đi, rời đi, thoát khỏi nơi thị phi này, nhanh lên.
Lúc này đại não của Khấu Tấn lại trở nên cực kỳ tỉnh táo, thậm chí còn hoạt động nhanh lý trí hơn bình thường. Cậu nhanh chóng đưa ra phán đoán: không thể đến trường, Nguyên Cẩm Hoa sẽ tìm thấy ở đó, tránh trường học, còn lại mỗi con đường đối với cậu đều xa lạ, đối với Nguyên Cẩm Hoa cũng vậy. Cơ hội cậu không gặp Nguyên Cẩm Hoa sẽ cao hơn nhiều.
Cậu đóng cửa nhà lại.
Khấu Tấn có chút buồn bã nghĩ, có lẽ sau này cậu cũng sẽ không trở lại.
Một cơn gió đột nhiên thổi đến, Khấu Tấn đội mũ áo hoodie lên, cũng đã đeo khẩu trang, ngụy trang như một tên cướp ngân hàng, chỉ mong như vậy sẽ khiến Nguyên Cẩm Hoa không nhận ra cậu.
Có thể việc bỏ nhà ra đi là không lý trí, nhưng cả thế giới đã điên loạn và bệnh hoạn rồi, bạn không thể yêu cầu cậu ấy giữ lý trí nữa.
Trên phố gần như không còn ai, đèn đường đã bật sáng, chỉ còn lại vài chiếc ô tô vút qua.
Khấu Tấn chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ, cậu thậm chí có thể nhớ từng con đường mình đã đi qua, nhà máy sản xuất đường, trung tâm sửa chữa ô tô, nhà hàng, các tòa nhà mang tính biểu tượng trên đường cậu đều vô thức ghi nhớ. Thật buồn cười, sao lúc học cậu lại không có trí nhớ như thế này. Nếu có, cậu đã không rơi vào cảnh này rồi.
Trên đường cậu đi qua một cây cầu, cậu đã nghĩ đến việc nhảy xuống, nhảy xuống là kết thúc tất cả, nhưng cuối cùng cậu vẫn đứng trên cầu nhìn xuống rất lâu xong thờ ơ rời đi. Có lẽ từ sâu thẳm trong lòng cậu vẫn sợ chết.
Nếu có thể sống tiếp, ai lại muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.