Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 16:




“Cứ như vậy đi lên sao? Sẽ làm ướt xe. "Khấu Tấn nhìn về phía Tần Tứ.
Tần Tứ che dù cho cậu, xoa xoa tóc cậu, "Không sao, lên đi.,”
Quản gia cũng nói: "Tôi sẽ dọn dẹp, bên ngoài mưa to, mau lên xe đi.”
Trong xe bật máy sưởi, hơi ấm từ máy sưởi cuối cùng cũng làm dịu đi cái lạnh toàn thân. Tần Tứ thấy tay Khấu Tấn run rẩy, tưởng là do lạnh, nên không ngần ngại nắm lấy tay cậu, truyền cho cậu chút hơi ấm từ cơ thể mình.
"Lạnh không?”
Khấu Tấn ngoan ngoãn lắc đầu, thực ra cậu không lạnh, tay cậu cũng không phải run vì lạnh, nhưng cậu không thể giải thích, cậu cũng không biết tại sao tay mình cứ run không kiểm soát được. Sự run rẩy này khiến cậu cảm thấy tự ti.
Nhưng cái lắc đầu này lại làm Tần Tứ thấy đau lòng, rõ ràng đã run lên vì lạnh mà vẫn nói không sao. Sự hiểu lầm này lại giúp cậu bớt đi một số phiền phức, Khấu Tấn cũng không cần phải tìm một cái cớ để che giấu bàn tay run rẩy của mình.
Bàn tay của Tần Tứ thật sự ấm áp, dù không lạnh, Khấu Tấn vẫn vô thức muốn đến gần nguồn nhiệt. Cảm nhận được Khấu Tấn xích lại gần mình, Tần Tứ mở tấm chăn nhỏ trong xe, định đắp lên người Khấu Tấn.
"Sẽ bị ướt." Khấu Tấn nhẹ nhàng đẩy tay Tần Tứ ra.
Tần Tứ lắc đầu, "Không sao.”
Sao lại ngoan như vậy.
Cả người mình đã ướt hết mà vẫn nghĩ cho người khác.
Rồi tấm chăn nhỏ được đắp lên người Khấu Tấn, tay Tần Tứ lại nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Khấu Tấn. Không gian chật hẹp dễ dàng tạo ra sự mập mờ, Khấu Tấn lúc này mới nhận ra những hành động này có chút quá đà, cậu khẽ đằng hắng, nhưng vẫn không muốn buông tay.
Bao nhiêu năm rồi không ai đối xử với cậu tốt như vậy.
Khấu Tấn đắp tấm chăn lên cả người Tần Tứ, dù không bị ướt như cậu, nhưng Tần Tứ cũng dầm mưa, nếu không xử lý tốt sẽ bị cảm.
Tần Tứ nhận ra điều này, mỉm cười với cậu, bàn tay đặt sau đầu cậu xoa nhẹ mái tóc, cho phép hành động của cậu.
Xây dựng mối quan hệ tin cậy phải bắt đầu từ việc chấp nhận sự tốt bụng của người khác.
Khấu Tấn không có tóc mái, tinh xảo như một con búp bê.
Tần Tứ tự ý đưa Khấu Tấn về nhà mình, có lẽ là chút lòng riêng của hắn, hắn muốn ở bên Khấu Tấn nhiều hơn.
Tần Tứ sống trong một căn biệt thự nhỏ hai tầng, khu dân cư cao cấp ít người qua lại, thêm mưa lớn, đường phố đã không còn ai. Tần Tứ dẫn Khấu Tấn vào nhà, dặn dò cậu chờ một lát, rồi vào nhà lấy quần áo sạch, "Đi tắm đi, đồ dùng vệ sinh cá nhân đã chuẩn bị sẵn rồi, thay quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Khấu Tấn cầm quần áo được Tần Tứ đưa vào một phòng ngủ sạch sẽ, trong đó bày biện một ít sách, có thể thấy đây là phòng của Tần Tứ. Mỗi ngày Tần Tứ đều ngủ ở đây. Nhận thức này khiến tim Khấu Tấn đập nhanh hơn, rồi vội vàng tắm rửa thay đồ, tự nhủ không nghĩ lung tung.
Ngay khi mở cửa, Khấu Tấn nhìn thấy Tần Tứ đang đợi ngoài cửa, hắn cũng đã thay quần áo.
Tần Tứ vừa tắm xong trông dịu ngoan hơn bình thường, tóc còn ẩm, trong mắt lấp lánh khói lửa giống như người thường hơn. Nhưng vẫn rất tuấn tú, quần áo đơn giản ở nhà cũng không che giấu được khí chất của hắn.
"Tôi bảo chú Vương nấu canh gừng, lát nữa uống nhiều một chút." Tần Tứ dẫn cậu ngồi xuống ghế sofa.
Đúng vậy, dẫn cậu.
Giống như dẫn dắt một người bạn nhỏ.
Khấu Tấn ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Tần Tứ đưa cho cậu một cốc nước nóng, "Tối nay ăn cơm chưa, có đói không?”
Khấu Tấn đỏ tai lắc đầu, "Chưa ăn." Giờ bụng đói meo, còn đau.
"Chú Vương vừa đi rồi, để tôi nấu cho cậu bát mì." Tần Tứ lấy cái chăn mỏng từ lưng ghế sofa đắp lên Khấu Tấn, sợ cậu lạnh, kiên nhẫn nói: "Đợi tôi một lát, sẽ xong ngay thôi.”
Khấu Tấn gật đầu.
Tần Tứ cong môi nở nụ cười, nhất thời làm cho Khấu Tấn gần như mê muội, sau đó Tần Tứ xoa xoa đầu Khấu Tấn, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Khấu Tấn nhìn bóng lưng Tần Tứ một cách ngẩn ngơ.
Tần Tứ... tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy…
Nhưng mình không thể đền đáp được gì cho cậu ấy.
Nghĩ tới đây con ngươi Khấu Tấn tối sầm lại.
Lẽ ra cậu nên biết, mình chẳng có gì để đáp lại Tần Tứ, cuối cùng Tần Tứ sẽ rời xa cậu, nhưng cậu vẫn tham lam muốn Tần Tứ ở lại thế giới của mình thêm một chút, muốn được hơi ấm từ Tần Tứ sưởi ấm. Nhưng điều này về cơ bản là sai, cậu đang dùng lòng tốt của Tần Tứ để thỏa mãn sự ích kỷ của mình. Liệu Tần Tứ có thấy cậu là một gánh nặng, chỉ vì mặt mũi mà không nói ra, nếu vậy cậu có nên chủ động rời đi hay không?
Khấu Tấn cắn môi dưới, bối rối nhíu mày. Cậu luôn vô thức làm như vậy khi học bài, suy nghĩ vấn đề, hoặc chăm chú nghe giảng.
"Đến ăn đi." Tần Tứ gọi cậu từ nhà bếp.
Khấu Tấn buồn bã cắn sợi mì, trong lòng đã rối như một mớ bòng bong. Từ khi bình tĩnh lại, cậu đã hối hận, hối hận vì đã để Tần Tứ phải chạy thêm một chuyến để đón mình, hối hận vì đã gây ra nhiều phiền phức cho Tần Tứ, cậu rất áy náy.
Khấu Tấn cắn đứt một sợi mì, nói khẽ, "Làm phiền cậu rồi, lát nữa mình sẽ rời đi.”
"Hả?" Tần Tứ không hiểu sao vừa rồi còn ổn, bây giờ lại nói muốn rời đi, "Ở đây không quen sao, sao phải rời đi?”
"Mình đã gây phiền phức cho cậu nhiều rồi." Khấu Tấn nghiêm túc nói.
"Chúng ta là bạn, đúng không?" Tần Tứ ngắt lời cậu.
Bạn?
Chắc là vậy, Khấu Tấn nghĩ, nhưng cậu không biết trong lòng Tần Tứ họ có được xem là bạn không. Cậu ngập ngừng một chút, vẫn gật đầu.
"Nếu chúng ta là bạn, thì bạn bè không cần khách sáo như vậy." Tần Tứ nói với cậu, "Bạn bè có thể làm phiền nhau, giúp đỡ nhau, không cần tính toán ai nợ ai cái gì, vì chúng ta là bạn, tôi sẵn lòng vì bạn mình mà bỏ công sức, đây là tương trợ lẫn nhau..”
“Cậu có sẵn lòng vì tôi không?" Tần Tứ hỏi.
Câu hỏi này Khấu Tấn gần như không cần nghĩ, " Mình sẵn lòng.”
"Ừ." Tần Tứ mỉm cười, giọng trầm ấm vang lên bên tai: "Tôi cũng sẵn lòng.”
Khấu Tấn nhận ra những lời này có chút mập mờ, tim cậu đập nhanh hơn, mắt hơi đỏ lên.
Ăn bát mì nóng hổi, bụng đã ấm lên không còn đau như trước.
Tần Tứ thu dọn mọi thứ xong, cùng Khấu Tấn ngồi trên ghế sofa, lại đắp kín chăn cho cậu.
Có những chuyện cần phải nói, dù Tần Tứ đã dịu dàng tránh né, dù hắn không hỏi, nhưng Khấu Tấn cũng cần giải thích, vì vậy cậu khó khăn mở lời, "Lớp trưởng…”
“Không muốn nói thì đừng nói.” Tần Tứ vẫn giữ nguyên thái độ đó, khiến người khác cảm thấy tin tưởng mà buông bỏ phòng bị, “Tất nhiên, nếu cậu muốn nói, tôi sẽ là một người lắng nghe rất tốt, nếu muốn khóc hay trút giận, tôi cũng sẽ là một con búp bê đồ chơi rất tốt.”
Khấu Tấn bị hắn chọc cười, “Búp bê đồ chơi đẹp trai như vậy sao?”
Tần Tứ cũng cười với cậu.
Như là thời gian cũng trở nên ấm áp.
Khấu Tấn lúc này hoàn toàn không còn cảm giác căng thẳng, dần dần thả lỏng, cậu hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nói, “ Mình vừa cãi nhau với mẹ mình.”
“Ừm.” Tần Tứ đại khái có thể đoán ra có chuyện không vui xảy ra mới có thể nói ra câu “Tôi không còn nhà nữa”, hơn nữa, ba của Khấu Tần thường xuyên vắng nhà, vậy nên chắc chắn là liên quan đến mẹ cậu.
Khấu Tấn giả vờ thoải mái tự giễu: “Sau đó mình bỏ nhà ra đi, có phải rất trẻ con và không hiểu chuyện không.”
Tần Tứ khác thường không trả lời ngay lập tức, mà trong im lặng đưa tay vuốt qua đuôi mắt của Khấu Tấn, sau đó xoa xoa tóc cậu, “Cậu biết tôi muốn nói gì không?”
“Mặc dù tôi không thể phán xét ba mẹ cậu, nhưng tôi tin chắc chắn cậu không còn lựa chọn nào khác mới bỏ nhà ra đi, điều này không phải là không hiểu chuyện, biết không?” Tần Tứ vươn tay ôm cậu vào lòng, Khấu Tấn đã nhận được cái ôm thứ hai trong buổi tối hôm nay, “Tôi không thể nói cậu làm đúng, nhưng cậu cũng không sai. Cậu rất ngoan, rất giỏi, chỉ cần tin điều đó là đủ.”
Mọi người đều sẽ nói với những đứa trẻ bỏ nhà ra đi rằng, chúng đã làm sai, dù có tức giận đến đâu cũng không được bỏ nhà ra đi, nếu không sẽ khiến cha mẹ lo lắng. Chưa bao giờ có ai nghĩ đến lý do tại sao những đứa trẻ lại bỏ nhà ra đi, phải tuyệt vọng đến mức nào mới rời khỏi nơi trú ẩn ấm áp. Chỉ có Tần Tứ, luôn chỉ có Tần Tứ.
Hắn nói vào tai Khấu Tấn như một lời định đoạt, “Cậu là đứa trẻ ngoan nhất trên thế giới này.”
Một giọt nước mặt từ từ rơi từ khoé mắt Khấu Tấn.
Tần Tứ cho cậu quá nhiều thứ không ai cho cậu.
“Cảm ơn cậu, Tần Tứ. "Khấu Tấn thì thầm trong miệng.
Bàn tay Tần Tứ đặt sau đầu cậu vuốt tóc cậu.
Cuộc gọi của Nguyên Cẩm Hoa đến ngay lúc này, Khấu Tấn vội vàng rời khỏi vòng tay của Tần Tứ, đỏ mặt nhấc điện thoại lên, vừa nghe thấy giọng the thé của Nguyên Cẩm Hoa, “ Mày đi đâu rồi! Định chơi trò mất tích với tao đúng không! Có bản lĩnh đấy! Mau trở về ngay!”
Khấu Tấn cũng không biết tại sao mình lại có dũng khí lớn như vậy, cậu lạnh lùng nói một câu, “ Con sẽ không quay về,” rồi cúp máy.
Cuộc gọi của Nguyên Cẩm Hoa nhanh chóng đến lại, Khấu Tấn cắn răng, cúp máy lần nữa, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần.
Khi Khấu Tấn chuẩn bị cúp lần thứ tư, Tần Tứ đã cầm lấy điện thoại của cậu.
Khấu Tấn hơi ngạc nhiên, nhưng không ngăn cản hành động của hắn.
“Niên Niên à, con mau về đi, mẹ sai rồi được không, mẹ không nên nói những lời nặng nề như vậy, đều là lỗi của mẹ, Niên Niên, con mau về đi…” Nguyên Cẩm Hoa có lẽ thấy cứng rắn không được, nên chuyển sang mềm mỏng, khóc lóc thảm thiết, khiến Khấu Tấn gần như không đành lòng. Chỉ những lúc như vậy cô mới gọi cậu là Niên Niên.
“Chào dì, cháu là Tần Tứ, bạn của Khấu Tấn. "Tần Tứ nắm chặt tay Khấu Tấn, ra hiệu rằng không sao, đừng lo lắng.
“Tần Tứ?” Nguyên Cẩm Hoa thu lại bộ dạng đó, suy nghĩ một chút, Tần Tứ? Là người mà Khấu Tần Tứng nhắc đến? Sao lại là cậu ta? Bọn họ đang ở cùng nhau sao?
“Vâng.” Tần Tứ nói, “Khấu Tấn bây giờ đang ở nhà cháu, nếu được, tối nay cậu ấy có thể ở nhà cháu không? Dì yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Nguyên Cẩm Hoa có chút do dự, nhưng tự biết mình đã sai, “Thế thì phiền cháu quá.”
“Không phiền đâu.” Tần Tứ vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh.
Nguyên Cẩm Hoa biết lúc này mình nên theo dòng mà xuống, nếu Khấu Tấn quay về ngay bây giờ, không khí có lẽ cũng không tốt hơn bao nhiêu, còn không bằng…
“Thế được rồi.”
Cô vẫn đồng ý.
Tắt điện thoại, Tần Tứ vỗ vỗ tay Khấu Tấn như để an ủi, “Vừa rồi không hỏi ý kiến cậu đã tự quyết định, ở nhà tôi, được không?”
Cách Tần Tứ hỏi ý kiến của cậu thật sự khiến người khác không thể từ chối, huống chi cậu cũng không muốn từ chối.
Khấu Tấn gật đầu, "Cảm ơn cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.