Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 17:




Tần Tứ nở nụ cười, "Tối nay đã nói cảm ơn mấy lần rồi?”
Khấu Tấn nghe mà tai nóng bừng. "Cảm ơn" là lời nói đơn giản nhất, nhưng Khấu Tấn thực sự không biết còn cách nào để bày tỏ cảm xúc của mình.
"Được rồi," Tần Tứ nói, "Có mệt không? Đi ngủ đi.”
Khấu Tấn nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Muộn thế này còn làm phiền Tần Tứ, trong lòng cậu khẽ thở dài.
Khấu Tấn được sắp xếp ngủ trong phòng của Tần Tứ, còn Tần Tứ ngủ ở phòng bên cạnh.
Khấu Tấn cảm thấy mình hỏng mất rồi, rõ ràng trước mặt Tần Tứ vẫn bình thường, nhưng khi ở một mình thì không thể kiểm soát được những cảm xúc lẫn lộn. Cậu cảm thấy vui vẻ khi ở bên Tần Tứ, nhưng cũng lo những niềm vui này không thuộc về mình.
Khấu Tấn tự giễu cười, sau đó nhắm mắt hy vọng cơn buồn ngủ sẽ cuốn mình đi, nhưng như thường lệ, hy vọng của cậu lại thất bại.
Thay đổi môi trường dẫn đến mất ngủ là điều tất yếu, Khấu Tấn nghĩ vậy. Nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng yên tâm, mất ngủ hay không cũng không sao, cảm giác an toàn này không phải lúc nào cũng có. Cậu thậm chí không cần nắm chặt dao cắt cũng có thể thả lỏng. Xung quanh đều là mùi hương của Tần Tứ, cảm giác này khiến cậu cảm thấy ấm áp. Bất ngờ là dù khó ngủ nhưng Khấu Tấn lại ngủ khá ngon, không bị tỉnh giấc giữa đêm, đến hơn sáu giờ sáng mới thức dậy
Cậu vội mở cửa phòng, Tần Tứ đã chuẩn bị bữa sáng.
Bánh bao hấp, sữa đậu nành và quả việt quất đã rửa sạch.
Người chuẩn bị tất cả những thứ này đang đeo tạp dề màu nâu, bận rộn mang đồ ăn ra bàn.
“Dậy rồi à? " Tần Tứ nhìn thấy cậu thì mỉm cười, "Lại ăn sáng đi.”
Trước đây không có cơ hội nói, giờ nhìn Khấu Tấn nhấp từng ngụm sữa đậu nành, Tần Tứ nói, "Sao ăn ít thế? Buổi trưa lúc ở trường lại không vào nhà ăn, còn đang lớn thì phải ăn nhiều vào.”
Khấu Tấn ngoan ngoãn đáp lại.
Tần Tứ có biết cơ thể bên trong cậu đã mục nát không?
Vừa vặn là thứ bảy, không cần phải gấp gáp làm gì cả, chỉ có bài tập là không thể chậm được. Sau khi ăn sáng xong một lúc, Khấu Tấn chào tạm biệt Tần Tứ về nhà, Nguyên Cẩm Hoa đã đi khỏi, nhà không khác gì lúc cậu rời đi.
Lại quay về rồi.
Khấu Tấn cảm thấy châm chọc.
Nhiều lần muốn chạy trốn khỏi nơi này, giờ lại từng bước quay về.
Biết rõ là không thoát được.
Khấu Tấn còn không biết nên đối mặt với Nguyên Cẩm Hoa như thế nào.
Bài tập không nhiều lắm, so với trước thì ít hơn, có lẽ là giảm xóc sau kỳ thi tháng.
Lại là một ngày bị tra tấn bởi học tập.
Ở bên Tần Tứ cậu thấy thoải mái, thậm chí có thể hồi phục tinh thần. Nhưng áp lực mà cậu phải đối mặt thì luôn hiện diện, những áp lực này sẽ nghiền nát cậu.
Khấu Tấn thở dài, đặt chiếc bút đã hết mực sang một bên, lấy một chiếc bút mực mới ra, dạ dày lại bắt đầu đau âm ỉ.
Có lẽ vì không ăn trưa.
Nguyên Cẩm Hoa không ở nhà, Khấu Tấn chẳng muốn ăn, ăn cũng là gánh nặng. Ngay cả nghỉ ngơi cũng trở thành gánh nặng, Khấu Tấn tự hỏi mình vô số lần tại sao lại trở nên như thế này, nhưng lần nào cũng bị thực tế đánh bại. Cậu cũng không muốn thế, nhưng biết làm sao được, cậu chỉ có thể trở nên như vậy.
Trong tủ lạnh còn cơm thừa, lạnh ngắt, cứng ngắc. Khấu Tấn như bị điên, lấy cơm ra nhét vào miệng, nhét đến khi không thể nhét nổi nữa, họng liên tục nôn khan. Cậu lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh nôn hết chỗ cơm vừa nhét ra, còn một phần đã nuốt vào, lạnh buốt dạ dày.
Hành động này chẳng có ý nghĩa gì, chỉ mang lại cảm giác thoải mái khác thường.
Hành hạ bản thân mang lại khoái cảm, Khấu Tấn không ngờ mình sẽ sa ngã đến mức này, dựa vào hành hạ bản thân để cảm nhận được mùi vị của sự sống.
Như vậy không khác gì uống rượu độc giải khát, nhưng không còn cách nào khác.
Khấu Tấn ngồi bệt xuống sàn ngoài nhà vệ sinh, cơ thể dường như mất hết cảm giác, xúc giác, thính giác, thị giác, tất cả đều biến mất, cậu rơi vào một cái hố, cách mặt đất vô cùng xa.
Trong đầu trống rỗng, thậm chí cậu còn cảm nhận được từng đợt tim đập nhanh cùng với cơn đau dạ dày, tất cả như đang ép buộc cậu.
Nguyên Cẩm Hoa tạm thời quay về nhà nhìn thấy cậu như vậy, đặt chìa khóa xuống rồi lao đến, "Chuyện gì thế này? Đi, đi, đi, tao đưa mày đến bệnh viện!”
Khấu Tấn mệt mỏi ngước mắt nhìn Nguyên Cẩm Hoa, Nguyên Cẩm Hoa vẫn như vậy, nếp nhăn rõ ràng, mái tóc lẫn sợi bạc, cảm xúc thể hiện rõ trên khuôn mặt, lúc này cô đang lo lắng nhìn Khấu Tấn, liên tục hỏi cậu làm sao.
Làm sao ư?
Cậu làm sao?
Khấu Tấn đang cố gắng suy nghĩ.
Hình như là đau dạ dày, hình như vậy. Ừ, chắc vậy. Cậu gắng mở miệng, phát ra hai âm tiết, "Đau... dạ…”
Nguyên Cẩm Hoa hơi hoảng, đỡ Khấu Tấn định lái xe điện đưa cậu đến bệnh viện. Thậm chí không kịp đặt túi vải đỏ trên tay xuống.
Túi vải đỏ đung đưa trong gió lạnh, đung đưa mãi, làm Khấu Tấn bình tĩnh dần.
Cậu mong bệnh viện tuyên bố cậu mắc bệnh nan y, như vậy tất cả những gì không ổn của cậu đều có lý do. Nhưng không, lần nào bệnh viện cũng nói cơ thể cậu hoàn toàn khỏe mạnh, lần nào Nguyên Cẩm Hoa cũng nhìn cậu với ánh mắt khó diễn tả.
"Tôi đề nghị làm nội soi dạ dày, cứ đau thế này không phải cách, phải biết vấn đề ở đâu mới có thể điều trị đúng,"Bác sĩ đẩy kính trên sống mũi, "Nếu không chúng tôi chỉ có thể tiêm thuốc giảm đau, không còn cách nào khác.”
Nguyên Cẩm Hoa nghe được nhíu mày, "Khi nào thì có thể soi dạ dày?”
“Nhanh nhất là thứ tư tuần sau.”
"Cuối tuần không được sao? Con tôi còn phải đi học.”
"Không được, chỉ làm việc ngày thường thôi.”
……
So với việc phát hiện ra bệnh, Khấu Tấn còn sợ không tìm ra bệnh hơn, tất cả chỉ là cậu tự tưởng tượng. Cậu không chịu nổi ánh mắt trách móc không lời của Nguyên Cẩm Hoa, như đang nói, "Tao biết ngay là mày không sao, cố tình lãng phí thời gian của tao." Ánh mắt đó chẳng khác nào lột da lóc thịt, làm cậu sống không bằng chết.
Khấu Tấn không biết Nguyên Cẩm Hoa làm như thế nào, rõ ràng ngày hôm qua quan hệ của hai người thế như nước với lửa, hiện tại lại có thể chung sống hòa bình trong một căn phòng.
Có lẽ là đúng, mẹ con không có thù qua đêm. Nhưng Khấu Tấn lại một lần nữa mơ hồ, cậu cần phải quên hết những chuyện đã xảy ra sao? Những đau khổ đó có thực sự nói quên là quên được không? Khấu Tấn không rộng lượng đến thế, những vết thương đã ở đó rồi, không ai xoá được.
Mũi tiêm giảm đau được tiêm vào vị trí gần mông ở phía sau lưng, may mà không phải ở cánh tay. Nhất định không thể để Nguyên Cẩm Hoa nhìn thấy vết thương ở cổ tay, sau khi tiêm xong, cơn đau dạ dày dần biến mất. Thấy không còn vấn đề gì, Nguyên Cẩm Hoa đưa cậu về nhà.
Nội soi dạ dày.
Đây là một thuật ngữ không mới nhưng cũng không lạ, Khấu Tấn đã nghe qua nhưng không ngờ nó lại xảy ra với mình. Một ống dài to được luồn vào từ cổ họng để khám xét cơ thể rách nát của cậu.
Khấu Tấn ngồi trên ghế dài của bệnh viện.
Y tá vừa đưa cho cậu một chai thuốc, không nhớ tên là gì, nhưng sau khi uống vào không lâu, cổ họng cậu đã mất cảm giác. Một lúc sau, bệnh nhân trước đó bước ra với gương mặt không mấy tốt, điều này đã dự báo điều sắp xảy ra. Khấu Tấn nhắm mắt lại, bên trong đã gọi tên cậu.
Bác sĩ yêu cầu cậu nằm nghiêng, đặt một cái để căng miệng vào miệng cậu, cái ống to nhanh chóng được luồn vào cổ họng. Cảm giác nghẹn ngào ập đến, cậu đột nhiên muốn nôn, nhưng cái ống trong cổ họng ngăn cản cậu. Bác sĩ nhanh chóng dặn "Thả lỏng.”
Thả lỏng sao? Khấu Tấn từ từ nhắm mắt rồi từ từ mở mắt ra, đèn trần chói lóa trong bệnh viện chiếu vào mắt cậu, làm cho mắt cậu khô rát. Cái ống to không biết khi nào sẽ được rút ra, vẫn cắm trong cổ họng cậu. Nhiều lúc cậu chỉ muốn bỏ hết mọi người chạy thoát khỏi đây, thoát khỏi cái ống dài này, nhưng lý trí ngăn cậu lại, kiểm tra đã tốn tiền, làm dở dang sẽ lãng phí.
Nước bọt từ miệng không ngừng chảy ra, làm ướt giấy lót sau đó thấm vào quần áo cậu, nửa chiếc áo đã ướt sũng, kiểm tra vẫn chưa kết thúc.
Khấu Tấn tưởng tượng, nếu cái ống đó đâm thẳng xuống dạ dày và làm thủng nó thì sao, cậu có chết không. Chắc không, vì đây là bệnh viện, khả năng chết sẽ được giảm xuống tối đa.
Nhưng cậu mong kiểm tra thất bại để cậu có thể chết trên bàn mổ, kết quả là cậu mơ màng cầm tờ báo cáo đi ra khỏi phòng kiểm tra mà không bị gì.
Bác sĩ cau mày nhìn kết quả trên máy tính, lộ ra chút biểu tình nghi hoặc.
"Cháu có uống rượu không?”
Khấu Tấn có chút mơ hồ, "Không uống.”
Nguyên Cẩm Hoa vì câu hỏi này mà không vui.
Bác sĩ cuối cùng vẫn là vẻ mặt trầm trọng hạ phán đoán, "Đây là viêm loét dạ dày. Có thể do uống rượu hoặc do áp lực tinh thần quá lớn gây ra…” Những lời sau đó cậu không nghe thấy.
Trong lòng Khấu Tấn xuất hiện một cảm giác giải thoát.
Cả thế giới hãy nhìn xem, cậu không giả vờ bệnh, cậu... thực sự đã bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.