Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 20:




“ Loảng xoảng.”
Ngay lập tức những mảnh vỡ của chiếc bát bằng sứ văng tung tóe khắp nơi.
Không ai ngờ tai nạn xảy ra.
Khấu Tấn chỉ là muốn giúp đỡ bưng bát từ phòng bếp lên bàn ăn mà thôi.
Cháo trắng trong bát đổ ra khắp nơi.
Nguyên Cẩm Hoa nghe tiếng từ phòng bếp đi ra, giọt nước chưa khô trên tay bị cô bôi lên tạp dề, "Trời ơi, sao không cẩn thận chút chứ! Tay chân vụng về, mang cái bát cũng không xong! Đi, đi, đi, tránh ra! Để tao dọn dẹp.”
Khấu Tấn dùng tay áo dài che đi cánh tay của mình, nghe lời đứng sang một bên. Bên dưới lớp áo, cánh tay cậu đang run rẩy không ngừng, Khấu Tấn đang cố gắng đấu tranh với nó.
Cuối cùng vẫn là nó thắng lợi.
Nói thật, Khấu Tấn từ lâu đã không nghĩ trên đời này có điều gì mà mình có thể chiến thắng, cuộc chiến với trầm cảm cũng vậy.
Tay run, tim đập nhanh, những hành vi mà cậu không kiểm soát được đang hủy hoại cậu, biến cậu thành một quái vật đáng sợ.
Nguyên Cẩm Hoa lẩm bẩm rất nhiều điều, Khấu Tấn cúi đầu không nói lời nào, như thể ngoan ngoãn nhận sự dạy bảo, nhưng không ai biết rằng cậu đã ở bờ vực sụp đổ.
Cho đến khi cậu ăn được vài miếng cơm xong để lại một câu "Con ăn no rồi" rồi quay về phòng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cửa khép lại nhẹ nhàng.
Cậu thực sự rất sợ.
Rất sợ không kiểm soát được bản thân, rồi sẽ la hét ầm ĩ trước mặt Nguyên Cẩm Hoa, rất sợ một ngày nào đó trở thành Khấu Tấn điên rồ trong tưởng tượng. Cậu không muốn ai thấy bộ dạng khi phát bệnh của mình, đó không phải là cậu, đó là một Khấu Tấn khác, một Khấu Tấn mất hồn, chỉ còn lại một cơ thể tàn tạ. Khấu Tấn đó đã vô số lần chìm đắm trong cảm xúc của mình không thể thoát ra, đã nhiều lần ngạt thở trong những cơn ho khan và khóc nức nở, cầu xin sự sống trong máu và đau đớn, thật xấu xí mà bi thương.
Nguyên Cẩm Hoa dọn dẹp bên ngoài, cậu tự hành hạ mình bên trong.
Một cánh cửa ngăn cách hai không gian, cũng ngăn cách hai thế giới.
Đêm đó, Khấu Tấn mơ thấy Tần Tứ. Tần Tứ dịu dàng nói với cậu, đừng sợ, đừng sợ, tôi đây.
Sáng sớm, Khấu Tấn vẫn đến lớp như thường lệ, lúc đến người còn không nhiều lắm.
Tần Tứ ngồi ngay sau cậu, chưa đầy một mét, dường như không khí họ thở cũng hòa quyện vào nhau.
Lúc lên lớp ngữ văn, Giải Thiến gọi Khấu Tấn.
Trước mặt cả lớp, Khấu Tấn không nói được gì, chỉ thốt lên một câu "Em không biết" rồi im lặng.
Giải Thiến cầm phấn dừng lại một chút.
Đôi khi cô nghĩ Khấu Tấn có thể là khắc tinh của cô từ kiếp trước, nhưng cô vẫn không tự chủ mà tha thứ cho cậu. Cô biết một chút về hoàn cảnh gia đình của Khấu Tấn, cô luôn thầm thở dài về sự thay đổi lớn của cậu, rồi lại mềm lòng với cậu. Từ một học sinh học giỏi như vậy, bây giờ lại…
Thật tội nghiệp.
Vì vậy cô không nói gì thêm, để Khấu Tấn ngồi xuống.
Khấu Tấn không cảm thấy việc không trả lời được là mất mặt, lòng tự trọng của cậu đã cạn kiệt từ lâu. Bây giờ cậu chẳng có gì cả.
Chẳng có gì là một trạng thái rất kỳ lạ, giống như không sợ trời không sợ đất, chỉ có một mình. Nói đúng ra, thậm chí cậu còn không sợ chết, còn sợ gì nữa.
Những chuyện nhỏ nhặt này ít khi ảnh hưởng đến cậu.
Nhưng điều này lại khiến Tần Tứ không khỏi xót xa. Hắn sợ Khấu Tấn khó chịu, sợ cậu khó chịu mà không nói ra. May mà nỗi lo này không thành hiện thực, trông Khấu Tấn vẫn như thường, cảm xúc không có gì thay đổi. Nhưng càng như vậy, Tần Tứ càng thấy đau lòng.
Sau giờ ngữ văn là giờ toán, trong giờ nghỉ giải lao, người thì ngủ bù, người thì học bài, lớp học bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường. Khấu Tấn thích sự yên tĩnh. Vì vậy cậu nheo mắt tận hưởng một lúc, rồi bắt đầu học.
Trước đây cậu rất thích học, vì cảm giác thành tựu khi học giống như niềm vui của người khác khi chơi game, cậu không thích chơi game, cậu thích học. Nhưng bây giờ cảm giác thành tựu rất ít ỏi, cậu chỉ dựa vào ký ức và thói quen mà chưa bỏ việc học mà thôi.
Không ghét và thích hoàn toàn khác nhau. Bây giờ Khấu Tấn chỉ có thể không ghét mà thôi, thích thì không thể nói tới, thỉnh thoảng còn cảm thấy nản lòng.
Giờ toán là một dạng tra tấn khác, những ký hiệu lộn xộn làm Khấu Tấn hoa mắt, có lúc hơn nửa tiết học qua đi mới tỉnh lại, nhìn những chữ cái tiếng Anh trên bảng cứ tưởng mình đang học tiết tiếng Anh.
Cậu đành phải bắt đầu chép lại bảng, cánh tay run nhẹ, thỉnh thoảng nét bút bị đứt đoạn. Khi tay run quá, cậu sẽ liên tục làm các động tác để che giấu, ví dụ như viết, xoay bút, cậu thầm cầu nguyện không bị ai phát hiện, thực tế chẳng ai chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, ai cũng có việc riêng để làm.
Lúc Tần Tứ học toán nhàm chán sẽ tiện tay lấy ra một tờ giấy gấp tới gấp lui, cuối cùng gấp thành một con ếch nhỏ, nghịch trong tay.
Chơi chán rồi, Tần Tứ nhẹ nhàng ấn vào lưng con ếch, con ếch mỏng manh nhảy một bước dài về phía trước, gần như đến mép bàn. Tần Tứ liền nhanh chóng nhặt nó lên, sợ làm phiền đến người khác.
Hắn càng nhìn càng thấy thiếu gì đó, một tia sáng lóe lên, hắn lấy bút nước vẽ một cái miệng và mắt cho con ếch rồi nâng con ếch có biểu cảm trên tay, trong lòng đầy thỏa mãn, nghĩ rằng nhất định phải tặng cho Khấu Tấn.
Thậm chí hắn đã tưởng tượng ra cảnh mình tặng con ếch, hắn sẽ lén lút đặt con ếch vào tay Khấu Tấn, rồi nói với cậu rằng đây là con ếch chứa đầy phép màu, sẽ mang đi hết mọi phiền muộn.
Sự tưởng tượng hóa ra tốt đẹp hơn nhiều. Ngay khi Tần Tứ chuẩn bị phóng lần thứ hai, có một bàn tay to da khô túm lấy ếch của hắn.
Ngay sau đó hắn đối diện với ánh mắt chết chóc của giáo viên toán học.
"Chơi ếch trong giờ học?”
Cả lớp tập trung ánh mắt vào Tần Tứ, không tự chủ bật cười, ngay cả Khấu Tấn cũng cười mỉm. Tần Tứ cảm thấy hơi nóng mặt, "Thầy ơi, em sai rồi, em chịu phạt đứng.”
Thầy dạy toán không để ý đến hắn, để mặc hắn đứng, trên tay cầm con ếch nhỏ quan sát, "Gấp khá lắm.”
Khấu Tấn hơi nghiêng người, nhìn từ góc cạnh nghiêng thấy tâm trạng tốt.
Tần Tứ thấy cành tượng như vậy, thầm nghĩ cái gì cũng đáng giá.
"Sao cậu lại nghĩ ra chuyện gấp ếch trong giờ học, may mà không bị cô Giải bắt được."Khấu Tấn và Tần Tứ sóng vai đi trên đường tan học về nhà.
Giải Thiến rất nghiêm khắc về kỷ luật trong giờ học, bất kỳ ai đến giờ học của cô cũng phải nghiêm túc. Nếu bị cô bắt được, chắc chắn sẽ không thiếu một bài kiểm điểm. Hôm nay Khấu Tấn cũng coi như thoát chết.
Tần Tứ cười, "Cảm hứng bất chợt, muốn tránh cũng không được.”
Khấu Tấn cười cúi đầu nhìn hai ngón tay của mình, chúng đã quấn vào nhau.
"Ếch ộp ộp." Tần Tứ đột nhiên kêu như tiếng ếch.
Khấu Tấn quay đầu lại và thấy Tần Tứ đang nâng niu một con ếch giấy trong lòng bàn tay.
Trên đó còn vẽ một khuôn mặt khá hài hước.
Khấu Tấn cảm thấy vừa ngỡ ngàng vừa buồn cười.
Tần Tứ nấp sau con ếch, giả giọng: "Tôi là con ếch may mắn, người được tôi chọn sẽ hạnh phúc và may mắn suốt đời!”
Khấu Tấn đột nhiên cảm thấy nhận thức của mình đối với Tần Tứ hình như không chuẩn lắm. Tần Tứ không phải là người lạnh lùng, hắn có chút trẻ con và dễ thương.
Nói đi cũng phải nói lại, cảnh tượng này thật sự buồn cười, cộng thêm giọng nói nhỏ nhẹ của Tần Tứ phù hợp với con ếch. Khấu Tấn nhận lấy con ếch, mắt cười híp lại như vầng trăng lưỡi liềm.
"Sao cậu còn có nữa?”
Tần Tứ giống như làm ảo thuật lại thả một con ếch nhỏ trên tay, giống hệt con của Khấu Tấn.
“Lén gấp đấy, không bị phát hiện." Tần Tứ nghiêm túc ghé sát tai cậu nói nhỏ, "Cậu một con, tôi một con.”
Khấu Tấn cảm thấy ngứa, hơi nghiêng đầu.
Vốn dĩ Tần Tứ đã đến gần, lần này Khấu Tấn lại nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Không chỉ Khấu Tấn, mà Tần Tứ cũng ngây người. Khấu Tấn phản ứng trước, nghiêng người tránh ánh mắt của Tần Tứ, hai người im lặng trong chốc lát.
Cái đó," Tần Tứ cố gắng chuyển đề tài, "Thầy Từ thu con ếch đó để làm đồ chơi cho con trai thầy ấy.”.
Khấu Tấn nghe xong nở nụ cười vài tiếng.
Tần Tứ gãi gãi tóc, cũng cười ngây ngô hai tiếng.
Mọi thứ dường như đang ở trên thiên đường.
Ước gì thật sự là thiên đường.
Khấu Tấn nghĩ, nếu thật sự ở thiên đường, sẽ không còn những điều tốt xấu vô dụng, những thứ hỗn loạn này sẽ bay ra khỏi thế giới của cậu, khiến thế giới của cậu trở nên sạch sẽ.
Thế nào là sạch sẽ?
Tần Tứ rất sạch sẽ.
Tần Tứ sạch sẽ giống như được thiên sứ chọn trúng, ngay cả linh hồn cũng sạch sẽ.
Cậu quan sát con ếch nhỏ Tần Tứ tặng cho cậu.
Thật sự là quá đáng yêu.
Khấu Tấn mở to mắt, duỗi ngón tay dài chạm vào con ếch, rồi ấn nhẹ, con ếch nhỏ nhảy lên phía trước.
Nhớ lại cảnh Tần Tứ đưa con ếch cho mình, Khấu Tấn không kìm được cười thành tiếng. Ánh đèn trắng chiếu lên thân con ếch, làm tờ giấy trở nên trong suốt, Khấu Tấn từ sự trong suốt đó nhìn thấy một vài hình dạng đen kỳ lạ, như thể bên trong có chữ viết.
Khấu Tấn cẩn thận mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên tờ A4 trắng noãn viết một hàng chữ cuồng ngạo:
“Bình an vui vẻ.”
Phông chữ không bị ràng buộc, giống như người viết nó.
Bốn chữ này như đâm vào tim Khấu Tấn, đi vào phần mềm yếu nhất trong cơ thể cậu. Vừa rồi còn thấy vui, bây giờ chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó muốn trào ra, làm cậu cay sống mũi.
Lại nữa rồi.
Khấu Tấn quay đầu, để nước mắt lăn xuống má, rơi lên bàn.
Trong đêm tối không ai hay biết, Khấu Tấn áp tờ giấy lên ngực mình, cố gắng dùng nhịp tim của mình để chứng minh tình cảm này nặng bao nhiêu, nhưng thực tế, nước mắt cậu không nghe lời mà rơi xuống, lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi và ấm áp.
Cuối cùng cậu vẫn sẽ phụ lòng Tần Tứ.
Cậu sẽ không bình an suốt đời, vì cậu đã quyết định sau kỳ thi đại học sẽ rời đi. Cậu cũng sẽ không vui vẻ, vì cậu đã mất đi khả năng cảm thấy vui vẻ từ lâu. Nhưng cậu sẽ cảm động, cảm động này là khả năng mà Tần Tứ mang lại cho cậu.
Cuối cùng cậu sẽ thua trước sự dịu dàng của Tần Tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.