Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 21:




* Có tình tiết cố gắng tusat, đọc nửa phần cuối ấy sẽ đỡ hơn.
Chương 21 - Chương 21
Tần Tứ bực bội gõ cây bút chì than, toàn bộ tâm trí đều bị cuốn đi, nghĩ về cái dáng hình mỏng manh và cô độc kia.
Không phải lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy.
Bóng lưng của Khấu Tấn luôn mang theo chút cô đơn, như thể bị cô lập ở một nơi nào đó, hoàn toàn tách biệt với khói lửa nhân gian.
Sự cô đơn này dường như thấm sâu từ trong xương cốt, toát ra một cảm giác bất lực.
Không thể giải thích được, Tần Tứ cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, không hề có lý do rõ ràng. Nhưng khi thực sự tiếp xúc với Khấu Tấn, hắn hoàn toàn không cảm nhận được điều này, điều này làm hắn thấy kỳ lạ.
Rõ ràng khi giao tiếp thì rất bình thường, tại sao lại có cảm giác xa cách khác biệt với những người khác?
Điều này Tần Tứ tạm thời nghĩ mãi không ra, hắn chỉ có một cảm giác mơ hồ, không để trong lòng.
Lúc này Giải Thiến đang giảng bài trên bục giảng, Tần Tứ viết vào vở bài tập như thường lệ, nhưng lần này tiềm thức của hắn lại bị Khấu Tấn chiếm lĩnh hoàn toàn. Hôm nay Khấu Tấn không đến trường.
Đúng vậy, Khấu Tấn đang nằm trên giường, đắp một cái chăn mỏng. Khuôn mặt cậu tái nhợt, đôi mắt nhắm hờ, môi gần như mất đi sắc máu. Tất cả thay đổi rất đột ngột. Tối hôm qua còn bình thường, sáng nay đã sốt tới 38,4°C. Các triệu chứng do sốt cao gây ra khiến cậu cảm thấy khắp người khó chịu, ý thức cũng có phần mơ hồ.
Nguyên Cẩm Hoa lo lắng, xin nghỉ cả buổi sáng ở nhà chăm sóc cậu.
Cảm giác sốt thật khó chịu không thể tả. Uống thuốc xong đầu óc mơ màng không tỉnh táo, trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh không mang lại chút giải tỏa nào, ngược lại còn khiến người ta mong muốn thoát khỏi cơn đau đớn ngay lập tức.
Khấu Tấn thấp giọng nức nở, giãy dụa từ trên giường chuẩn bị lấy ly nước uống. Từ giường đến bàn học có một khoảng cách, Khấu Tấn chống người để vươn tới, nhưng tầm nhìn mờ mịt mà đầu óc mơ màng khiến cậu cảm thấy nặng nề chưa từng có, như thể có thứ gì đó đấm vào cậu một cú, rồi từ từ đè lên người cậu. Độ khó chịu có thể sánh ngang nhau.
Chỉ muốn uống một cốc nước mà đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cậu.
Cuối cùng cậu cũng thành công, dòng nước ấm đã đánh thức một chút ý thức trong cậu.
Cậu cảm nhận được dòng nước chảy từ miệng xuống tận các cơ quan nội tạng, như thể toàn thân được thông suốt, nhất thời cảm thấy đỡ hơn một chút.
Có lẽ lần sốt này đến quá đột ngột, Khấu Tấn phải mất rất lâu mới phản ứng được rằng mình chưa xin giáo viên cho nghỉ. Cũng khó cho cái đầu gần như không còn hoạt động của cậu.
"Mẹ." Khấu Tấn yếu ớt gọi trong phòng.
Nguyên Cẩm Hoa đẩy cửa gỗ ra, "Làm sao?”
“Mẹ có giúp con xin nghỉ không?”
“Sáng nay có một giáo viên gọi điện thoại tới hỏi tình hình, tao tiện thể xin phép rồi. "Nguyên Cẩm Hoa vừa nói vừa đặt đôi tay thô ráp lên trán Khấu Tấn, cảm nhận nhiệt độ nóng rát trên đó: "Chẳng thấy khá hơn chút nào, mày cầm nhiệt kế đo lại đi.”
Khấu Tấn chậm chạp kẹp nhiệt kế, thở ra một hơi nóng.
Cảm giác nóng bức lan tỏa khắp từng tấc da, cảm giác gần như chết đi sống lại này nhấn chìm cậu, khiến cậu gần như mất quyền kiểm soát cơ thể.
"38,8°C." Nguyên Cẩm Hoa cau mày đọc nhiệt kế dưới ánh đèn.
Nguyên Cẩm Hoa lẩm bẩm gì đó, đi đi lại lại vài lần.
Khấu Tấn hoàn toàn không để tâm.
Cơ thể cậu có lẽ sẽ trôi dạt theo dòng nước, không biết trôi về đâu. Thực ra trôi đi đâu cũng được, cậu không mong cầu gì, thậm chí không còn sợ chết.
Cậu chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều đang xoay tròn, cơ thể nhẹ bẫng như bay lên trời, khả năng suy nghĩ hoàn toàn sụp đổ, mọi thứ chỉ còn theo bản năng.
Nguyên Cẩm Hoa ra ngoài mua thuốc, cửa đóng lại "cạch" một tiếng.
Khấu Tấn không kiềm chế được, siết chặt nắm tay, rồi dùng hết sức toàn thân, căng tất cả cơ bắp lại, ngay lập tức thả lỏng. Cảm giác thư giãn trong khoảnh khắc đó khiến đầu óc Khấu Tấn trở nên minh mẫn, rồi cậu lại mơ hồ.
Khấu Tấn dùng chút sức lực còn lại nắm lấy chiếc khăn trải gối, quấn quanh cổ mình, từ từ siết chặt hai cánh tay, hơi thở dần trở nên khó khăn, nước bọt không nuốt được, tắc nghẽn trong miệng, mắt như muốn nhảy ra khỏi hốc, cả khuôn mặt như muốn nổ tung vì sung huyết, tai ù lên, giống như lời tạm biệt trước khi chết. Trong đầu cậu chợt hiện ra rất nhiều hình ảnh, có những hình ảnh liên quan đến Tần Tứ, có những hình ảnh liên quan đến Nguyên Cẩm Hoa, có cả hình ảnh con ếch nhỏ đó.
Thực ra cậu cũng không hiểu ý nghĩa của hành động này là gì, bản năng sinh tồn của con người khiến cậu không thể tự siết cổ mình, nhưng sao? Cậu chỉ muốn mình đau đớn hơn một chút, ít nhất thì cậu sẽ cảm nhận được chút cảm giác, cảm giác mất hết mọi giác quan thực sự quá khó chịu.
Không biết bao lâu sau, Nguyên Cẩm Hoa mua thuốc về, trên người mang theo hơi lạnh, khiến Khấu Tấn co rúm lại trong chăn, vừa đủ để che giấu chiếc cổ đỏ rực vì cọ xát.
Nguyên Cẩm Hoa thở dài mở hộp thuốc, rồi lấy viên thuốc ra theo hướng dẫn, ngồi bên giường Khấu Tấn: "Niên Niên, uống thuốc đi.”
Khấu Tấn khó khăn uống thuốc, rồi lại nằm vào chăn, đầu cậu dường như nặng ngàn cân, chỉ cần rời giường một chút là không chịu nổi muốn rơi xuống.
Nguyên Cẩm Hoa không nói gì, nhìn Khấu Tấn uống thuốc xong dặn dò vài câu rồi rời đi.
Thế giới lại trở về yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại mình cậu.
Trong phòng chỉ còn lại mình cậu có nghĩa là cậu có thể tạm thời buông bỏ mọi giả tạo, thở phào nhẹ nhõm. Cậu đưa tay che mắt, rồi lau đi giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt. Tại sao Nguyên Cẩm Hoa lại gọi cậu là Niên Niên vào lúc này. Biệt danh này đã bị lãng quên từ lâu.
Luôn là như vậy, cậu sẽ mềm lòng trước Nguyên Cẩm Hoa trong những khoảnh khắc không ngờ tới, khi cậu đã quyết định căm ghét cô.
Thôi, yêu hận đã không còn là điều cậu nên có nữa.
“Khi nào đi học?” Khấu Tấn gần như hết sốt, chỉ là cơ thể vẫn cảm thấy mệt mỏi, như thể bị tan rã rồi lắp ráp lại, các khớp xương đau nhức. Cậu mang theo chút hy vọng nhìn Nguyên Cẩm Hoa.
“Hết sốt rồi thì chiều đi học, đừng có nghĩ đến việc xin nghỉ nữa.” Nguyên Cẩm Hoa đang nhặt hành, “Giờ đã học cấp ba rồi, thời gian là quý giá nhất, biết không?”
“Con rất đau.” Khấu Tấn không nhịn được nói.
Nguyên Cẩm Hoa liếc nhìn cậu, “Lần trước tao đã nói chưa, đừng lấy cớ này để lừa tao, chỉ cần mày không chết, bất kể bệnh gì cũng phải chịu đựng mà đi học cho tao. Những cái cớ này không có tác dụng với tao đâu, mày đừng phí công.”
Cớ ư.
Đây là cớ sao?
Khấu Tấn thoáng nghi ngờ chính mình.
Chẳng lẽ cậu thực sự đang lấy cớ để không muốn đến trường sao?
Có lẽ vậy, cậu muốn trốn tránh mọi thứ ở trường, trốn tránh thầy cô, trốn tránh kết quả học tập thảm hại của mình. Nhưng thực sự rất đau, rất mệt, rất kiệt sức, điều này không phải là giả. Nhưng nói gì thì nói, sự thật vẫn là sự thật, không ai có thể thay đổi quyết định của Nguyên Cẩm Hoa.
Đã quyết định rồi thì không cần phải đấu tranh nữa, việc cậu cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt trước bữa trưa, có lẽ buổi chiều sẽ khá hơn.
Tuy nhiên, hy vọng của cậu đã tan vỡ, có lẽ là do thuốc, khiến cậu mê man, không còn chút sức lực nào.
Lúc trở lại lớp không gây ra sóng gió quá lớn, tựa như chưa từng có ai biết cậu rời đi.
Thực ra cũng đúng thôi.
Không ai sẽ quan tâm đến một người bạn học xa lạ bình thường, không có gì nổi bật như cậu.
Nhưng Tần Tứ thì có.
Tần Tứ nhìn lướt qua tình trạng của Khấu Tấn, phát hiện khuôn mặt cậu có hơi trắng bệch, nhân lúc mọi người đều gục xuống bàn nghỉ ngơi, khẽ hỏi Khấu Tấn, "Sao sáng nay không đến, bị bệnh à?”
Lời sắp nói ra bị Khấu Tấn nuốt xuống, cậu chỉ mỉm cười nhạt nhẽo: "Không, chỉ là phụ huynh của tôi có chút việc thôi.”
Tần Tứ im lặng, rồi nhìn Khấu Tấn thật sâu, không rõ là tin hay không.
Khấu Tấn cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc tan học, sau buổi tự học buổi tối còn một phần bài tập chưa hoàn thành, phải về nhà làm tiếp. Khấu Tấn bước đi một cách vô định, hoàn toàn không biết Tần Tứ đã đi đến bên cạnh từ lúc nào.
"Niên Niên?" Hắn thử gọi một tiếng.
Khấu Tấn hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên vì sao hắn lại gọi mình như vậy, nhưng có lẽ vì giọng của Tần Tứ quá ấm áp, quá dễ nghe, nên Khấu Tấn có cảm giác như dòng điện chạy dọc sống lưng, thậm chí phản ứng còn chậm một nhịp, "Ừ.”
Tần Tứ nói: "Cậu còn sốt không? Sao không nghỉ ngơi nhiều hơn, lại đến trường nhanh vậy.”
" Cậu biết rồi à." Khấu Tấn thở dài nhẹ, cậu chỉ không muốn Tần Tứ lo lắng, nên mới chọn cách giấu diếm.
"Ừ, tôi hỏi cô Giải.”
Phía trước là đèn xanh đèn đỏ, hai người không hẹn mà cùng dừng bước, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt, khuôn mặt Khấu Tấn mang theo chút tái nhợt không che giấu được.
"Vậy à..." Khấu Tấn lẩm bẩm, "Tôi không cố ý giấu cậu, tôi chỉ là…”
"Không muốn tôi lo lắng, tôi biết." Tần Tứ nhìn vào mắt cậu, trong đó đầy sự chân thành và lo lắng không che giấu: "Còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, đã đỡ hơn chưa?”
"Ừ, đỡ hơn rồi." Khấu Tấn nhanh chóng trả lời.
Tần Tứ nhìn kỹ một chút, có lẽ cảm thấy câu "đỡ hơn rồi" này không đáng tin lắm, hắn khẽ nói: "Xin lỗi nhé.”
Không đợi Khấu Tấn phản ứng lại, bàn tay ấm áp của Tần Tứ đã đặt lên trán cậu.
Giống như truyền đạt năng lượng gì đó, Khấu Tấn cảm thấy trán mình đang nóng lên.
Tần Tứ nhanh chóng cau mày, đưa tay kiểm tra nhiệt độ của mình, so sánh rồi kết luận: "Có lẽ vẫn còn sốt một chút.”
Đúng lúc đèn đỏ chuyển sang xanh, Khấu Tấn bước theo Tần Tứ, nhưng phát hiện bước chân của Tần Tứ rõ ràng nhanh hơn.
"Cần về nhà uống thuốc ngay, sốt lên thì không tốt." Tần Tứ lúc này như đang gặp chuyện gì khó khăn, trong mắt đầy lo lắng không dứt.
Khấu Tấn nhất thời thất thần.
Bao lâu rồi nhỉ.
Đã bao lâu cậu chưa nhận được sự quan tâm thẳng thắn như thế, nhưng lại thấy ở Tần Tứ. Trong giây phút đó cậu không biết nên phản ứng thế nào, chỉ mím môi nhẹ.
Tần Tứ, tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy…
Tốt đến mức khiến tôi cảm thấy đẩy cậu ra là một tội lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.